Mục lục
[Dịch] Đại Ma Đầu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng nếu Thiên Ma thật sự bảo hắn làm vậy, đoán chừng lão nhân gia hắn không dám không cho. Trong đầu cân nhắc một phen, thầm nghĩ hôm nay thực lực của ta không bằng ngươi, nên ít xuất hiện để làm việc. Không bằng dùng một ít chiêu số tán gái được lưu truyền thịnh hành trên mạng ở kiếp trước, trước ổn định nàng rồi mới nói chuyện khác.

Miễn cho nàng trong lòng luôn chứa thùng thuốc nổ, tùy thời nổ chết người. Hơn nữa, bởi vì đánh không lại nàng, càng không có biện pháp với việc nàng cường bạo. Chẳng lẽ lại, mỗi lần đều nói nàng ta tới đều chơi chiêu này với lão tử, lão tử tự sát sao? Chuyện này quá tổn hại tôn nghiêm nam nhân của mình quá!

Sau khi đã nhăn nhó một lúc, ánh mắt của hắn nhìn nàng ta thật sâu, dùng âm thanh trầm thấp gọi tên của nàng:

- Mi Mi.

???

Gương mặt lạnh như băng của Mộ Nghiên Mi, có chút trì hoãn, nghĩ tới việc Lôi Động xưng hô như thế có chút thỏa mãn. Lần đầu tiên nghe được hắn gọi tên của mình thân mật như thế. Trong nội tâm cảm thấy vô cùng thoải mái.

Thấy biểu lộ của nàng, Lôi Động đã biết rõ có hi vọng. Chậm rãi vươn tay, sửa sang lại mái tóc tán loạn của nàng, âm thanh có chút khàn khàn, nói:

- Kỳ thật là, ta rất thích ngươi.

Hai đầu lông mày của nàng, càng ngày càng thư thái, trong ánh mắt quật cường, ẩn ẩn có chút nhu ý.

- Nhưng mà, nếu như ngươi có thể ôn nhu một chút, ta sẽ thích hơn.

Lôi Động bắt đầu hướng dẫn:

- Chúng ta không cần phải mỗi lần gặp mặt, ngươi đều hung ta, ta hung ngươi đúng hay không? Làm như thế thì có ý nghĩa gì? Còn nữa, lần sau không được xé y phục của ta, ta sẽ tự cởi...

Lôi Động nói đến đây, cảm thấy trong lòng ủy khuất, tổng cộng mới ba lượt, ba lượt quần áo đều bị xé rách không còn lại gì. Buồn khổ ah... Có câu nói rất đúng, cuộc đời giống như bị cưỡng hiếp, không cách nào phản kháng được. Nhưng chính mình trái lại, nếu bản thân bị cưỡng hiếp, không có biện pháp phản kháng, cũng chỉ có thể hưởng thụ. Nhưng suy nghĩ cho hạnh phúc sau này, Lôi Động muốn ngay từ đầu giải thích cho nàng biết một chút. Đừng động một chút lại nóng nảy...

- Nhưng ta lại cảm thấy như thế mới rất tốt.

Nhu ý xuất hiện trong mắt Mộ Nghiên Mi, chợt lóe lên. Rất nhanh biến thành cười lạnh:

- Lôi Động, ít xem ta như tiểu nữ hài ba tuổi dễ bị dụ dỗ. Hôm nay tâm tình của ta thật tốt, trước buông tha cho ngươi...

Nàng vừa dứt lời, liền biến mất trước mắt Lôi Động, một hồi ma khí thổi qua, không thấy bóng dáng của nàng đâu nữa.

Cái này nên gọi là gì? Cái gì cảm thấy như thế mới tốt? Tỷ tỷ ưa thích như thế sao? Lôi Động im lặng một hồi, thân thể của hắn xích lõa, một cơn gió lạnh thổi qua. Nhìn y phục rách nát trên đất, có chút khóc không ra nước mắt. Bản thân mình chọc phải ai? Ngày đó chỉ vừa vặn đi ngang qua thôi, nhưng hết lần này tới lần khác lại gặp ma đầu này. Kết quả, rơi vào ma trảo của nàng ta, không có cách nào thoát thân. Còn hôm nay, êm đẹp chạy tới động phòng với lão bà, nửa đường đã bị người ta cướp đi, lại cuồng bạo bản thân mình. Thực lực ah thực lực, không có thực lực tất cả đều là uổng công. Nếu như hôm nay chính mình đánh thắng được Thiên Ma, đương nhiên sẽ có quang cảnh khác, nói như thế nào, mình cũng là nam nhân uy phong lẫm lẫm a.

Huống chi, thực lực mạnh. Đến lúc đó còn sợ nàng cái gì? Không phục, đánh tới khi nàng phục. Nàng không phải ưa thích mạnh bạo sao? Vậy thì mạnh bạo với nàng tới cùng, muốn ở đâu làm thịt nàng thì làm thịt ở đó. Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại, những chuyện này, chỉ là ý dâm mà thôi. Tiền đồ là rộng lớn, cố gắng cũng phải. Ý chí chiến đấu của Lôi Động, thoáng cái đã sục sôi, Mộ Nghiên Mi, một ngày nào đó, lão tử sẽ cho nàng nhìn thấy cái gì gọi là khí phách nam nhi.

Lôi Động miễn cưỡng lấy trong trữ vật thủ trạc ra, lấy một bộ quần áo của đệ tử Trúc Cơ. Sau khi mặc chỉnh tề, liên tục nhìn xem trên người có sơ hở gì hay không, mới tiếp tục đi về hướng động phủ. Hắn hôm nay thân pháp không tệ, một nửa lộ trình này, chỉ chừng trăm hô hấp, cũng đã đi tới.

Bọn thị nữ đứng chờ đợi bên ngoài, nhìn thấy Lôi Động xuất hiện, lập tức thấp thỏm lo âu nghênh tiếp. Lôi Động phất tay cho tất cả các nàng lui ra, có chút có tật giật mình, tiến vào trong nội viện có buồng lò sưởi, đi vào sương phòng.

Trong phòng trang trí hoa lệ mà vui mừng, còn đặc biệt đốt rất nhiều ngọn nến. Thấy Đinh Uyển Ngôn một thân cung trang, trên đầu đội khăn hồng của cô dâu. Im lặng, hiền hiền thục thục ngồi trên mép giường, không nhúc nhích ngồi đợi Lôi Động. Nhìn thấy nàng, Lôi Động cũng thoáng an tâm. Trong tiểu thuyết kiếm hiệp kiếp trước, cảm giác, cảm thấy kết hôn đúng là xảy ra rất nhiều chuyện ngoài ý muốn. Hôm nay nàng không có chạy trốn, đương nhiên làm cho Lôi Động an tâm rồi. Bỗng nhiên, trong nội tâm Lôi Động có chút áy náy với nàng, mặc dù nói đó là bị Thiên Ma ép buộc.

- Lôi Động, chàng tới rồi.

Đinh Uyển Ngôn nhẹ nhàng nói một câu, thân thể mềm mại nhịn không được có chút run rẩy.

Là người của hai thế giới, lần đầu tiên kết hôn. Mà đối tượng kết hôn, lại chính là sư tỷ mà mình ngưỡng mộ trong lòng, Lôi Động cũng có chút kích động nói không ra lời. Ngồi bên cạnh nàng, cầm lấy "Xưng Tâm Như Ý" (cái cây dùng để nhấc khăn đỏ của cô dâu lên), thấp giọng nói:

- Uyển Ngôn, thực xin lỗi, để cho nàng đợi lâu.

Lôi Động nói xong, nhẹ nhàng nhấc khăn đỏ của cô dâu lên, thấy được khuôn mặt hoàn mỹ quen thuộc của nàng có chút khẩn trương, ăn diện đẹp đẽ, lộ ra vẻ xinh đẹp động lòng người.

Nhất thời có chút nhịn không được, Lôi Động muốn cúi người nhẹ nhàng hôn lên gò má của nàng. Biểu lộ dịu dàng của Đinh Uyển Ngôn, bỗng nhiên biến đổi, ánh mắt kiều mỵ như tơ của nàng đảo qua, né tránh nụ hôn của hắn. Bay ra xa mấy trượng, chỉ vào Lôi Động nói:

- Sư đệ, dựa theo quy củ quê quán của ta. Sau khi trải qua ba cửa ải, mới có thể, mới có thể... Ồ? Quần áo lang quân của ngươi đâu?

- Tiểu tử Lệ Hồn Thiên kia không biết tìm ở nơi nào ra mấy thứ tiên nhưỡng, một đám người uống đến mê loạn, dùng chân khí cũng không bức cảm giác say ra được.

Lôi Động cười gượng hai tiếng, nhún nhún vai nói:

- Sau khi uống say, lại nói muốn luận bàn, cho nên...

- Tên Lệ Hồn Thiên kia cũng thật sự là, thiếp nhớ kỹ hắn.

Đinh Uyển Ngôn lầm bầm một câu, lại có chút ngượng ngùng, sau đó lại có chút hưng phấn, nói:

- Ở nước Đinh chúng ta, nữ hài tử xuất giá tuy phải nghe theo lời của phụ mẫu nói, nhưng có quyền trong đêm động phòng hoa chúc, khảo nghiệm năng lực của phu quân một chút. Nếu như không qua được ba ải này, có thể không cho chàng... Nếu như chàng không muốn, thiếp cũng không miễn cưỡng... Thiếp chỉ cảm thấy thú vị mà thôi.

Lôi Động có chút chóng mặt, nhưng mà, cũng không thể vào thời điểm này mà kinh sợ a? Thích thú tinh thần, nói:

- Uyển Ngôn, nàng có chiêu số gì, cứ thi triển ra đi, vi phu sẽ đón được tất cả.

- Vậy thì tốt, tuy nước Đinh chúng ta dùng võ lập quốc, nhưng phi thường tôn trọng văn thao vũ lược, tổ tiên phát minh ra một quân cờ chiến, lưu truyền rộng rãi trong nước Đinh, hiện giờ đã truyền lưu khắp thiên hạ tại Khang châu.

Đinh Uyển Ngôn giống như có chút hoài niệm cảm giác đánh cờ khi còn bé, thích thú nói:

- Thiếp đặc biệt chế tác ra một bộ quân cờ, nếu như chàng có thể chiến thắng quân cờ bên thiếp, xem như chàng vượt qua cửa thứ nhất. Nếu như chàng qua được cửa thứ nhất, thiếp sẽ có ban thưởng nho nhỏ.

Đinh Uyển Ngôn nháy đôi mắt đầy mị hoặc, nhẹ nhàng trêu chọc hắn.

- Thì ra quân cờ chiến là do nước Đinh các nàng sáng chế ra? Không phải là thứ gì không dậy nổi, ta khi còn bé thường xuyên chơi đấy.

Lôi Động có chút kinh hỷ, khi còn bé hắn không biết thế giới này có tu sĩ cường đại. Chỉ biết có mộng tưởng làm đại tướng quân, sau đó khai mở thổ địa làm hoàng đế. Bởi vậy, hắn nghe nói quân cờ chiến có thể rèn luyện năng lực bài binh bố trận, từ trước đến nay phi thường ưa thích. Có chút thích thú với loại cờ này, nhưng hơi phức tạp chút ít. Lôi Động cũng vô cùng am hiểu.

- Đã biết được, vậy thì qua đây.

Đinh Uyển Ngôn lấy ra một bàn cờ chiến, nụ cười có chút giảo hoạt.

- Hắc hắc, để cho vi phu giáo huấn nàng một chút, cái gì gọi là hạ chiến quân cờ. Năm đó vi phu nàng tuổi còn trẻ, đã được xưng là tiểu cao thủ Lôi gia trấn, phong vân một cõi, tịch mịch khó nhịn ah.

Lôi Động vừa thấy quân cờ, cũng nghĩ tới khi còn bé, nhớ lại thời điểm dùng quân cờ chiến mà phong vân một cõi. Cũng ẩn ẩn có chút hưng phấn, sau đó vỗ tay, nói:

- Đến đến, nhanh bắt đầu nào.

Sau một nén hương, tràn Lôi Động đầy mồ hôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK