Cương thi hút máu màu tím là bởi vì sau khi chết oán niệm không tiêu tan, dương khí trong cơ thể hóa thành tử khí không cách nào bài tiết ra, dẫn đến xác chết cứng đờ mà không rữa, thông qua hấp thu tinh hoa trong máu và dương khí, một lần nữa có được sức sống, thuộc về khởi tử hồi sinh một cách khác loại.
Chỉ có điều, sức sống trong cơ thể có thể lấy lại được nhưng linh hồn sớm đã xuống Địa Phủ không thể tái sinh, họ chỉ có thể dựa vào oán niệm và chấp niệm chưa tiêu tan khi còn sống để chi phối hành động cơ thể. Nếu oán niệm chấp niệm của họ được thỏa mãn thì đương nhiên sẽ bình yên vô sự, nhưng một khi oán niệm của họ không được thỏa mãn, đó chính là đại họa cương thi.
Giống như bây giờ, nữ thi trăm năm đạt được thỏa mãn trong lời chúc hôn lễ cát tường của mọi người, hóa hết oán niệm, cát bụi trở về với cát bụi. Mà điều này lại tăng thêm oán niệm của cương thi quản đốc, hơn nữa tân nương sắp kết hôn với anh ta lại hóa thành một đống xương trắng, điều này khiến oán niệm của anh ta không được hóa giải, còn làm anh ta phát cuồng.
Răng nanh sắc bén thò ra ngoài môi, móng tay màu tím đáng sợ mà sắc bén, trên khuôn mặt trắng bệch giống như phủ một lớp sương mù màu tím, đôi mắt vô thần lấp lóe ánh tím, trong miệng anh ta phát ra một tiếng gầm rung trời động đất, thậm chí vượt qua cả thanh âm Lưu Anh Nam nhắc nhở Lăng Vân.
- Cẩn thận! –Lưu Anh Nam hét lớn một tiếng, tiếc thay đã quá muộn, cô bé ngốc Lăng Vân không ngờ thật sự coi mình thành khách quý tham gia hôn lễ, không biết lúc nào đã đi lên đằng trước xem hôn lễ. Lúc này, cương thi túm lấy vai Lăng Vân, móng tay sắc bén quệt đứt quần áo và da thịt cô, một dòng máu tươi đỏ thẫm càng phản chiếu ra ánh đỏ đáng sợ trong đôi mắt màu tím của cương thi.
- Rống… -Cương thi gầm nhẹ một tiếng, răng nanh trong mồm sắc bén như dao. Lăng Vân bị dọa hoảng sợ, cả người đờ đẫn, muốn hét muốn chạy nhưng thân thể lại không chịu sự chi phối, trong cơn tuyệt vọng vô ý thức nhìn về phía Lưu Anh Nam.
Song Lưu Anh Nam còn chưa nhúc nhích thì cương thi đã ra tay trước. Nó không ngờ lại cúi người xuống, nhặt khăn quàng mũ phượng áo hỉ trên đống hài cốt lên, rất nhanh nhẹn khoác lên người Lăng Vân, kéo cô cùng nhảy lên, nhảy về phía quan tài trong linh đường.
Nom dáng vẻ nó là muốn đặt Lăng Vân vào trong quan tài, đó là nơi họ động phòng. Mà mấy vị người già queo quắt, nửa cương thi kia ở ngay trong linh đường, nhìn thấy quản đốc tiến hóa thành cương thi họ rất kích động, tính mạng lại có cơ hội được kéo dài, hoàn toàn không nhìn ra đây là một còn cương thi hoàn toàn bị oán niệm chi phối khác hẳn bình thường.
Chấp niệm duy nhất của cương thi bây giờ chính là động phòng với tân nương của mình. Mà mọi thứ cản ở trước người nó đều thành trở ngại, cản người động phòng hệt như giết cha giết mẹ vậy. Do không có linh hồn khống chế, không có tư duy, cương thi đơn thuần coi người cản đường nó thành địch nhân.
Chỉ thấy cánh tay cứng ngắc cùng móng tay sắc bén hệt như một ngọn giáo nhọn hoắt cắm thẳng về phía trước, hệt như ngọn giáo đâm đậu phụ, dễ dàng đâm vào yết hầu một người già. Khuôn mặt như vỏ cây khổ của vị người già nhất thời càng vặn vẹo hơn, ông không dám tin nhìn yết hầu mình, trong mồm phát ra tiếng ọt ọt kỳ quái. Song càng quái lạ hơn là, yết hầu bị đâm thủng nhưng không có một giọt máu chảy ra, chỉ có từng luồng khí đen đáng sợ trào ra, thân thể ông ta liền khô quắt, lúc này giống như bóng bay xì hơi trong nháy mắt biến thành da bọc xương. Một con gió lạnh thổi tới, thổi bay da thịt của ông ta, hóa thành một đống xương trắng đổ ụp xuống đất.
Nói một cách nghiêm túc, những người già này sớm đã chết rồi, chỉ có điều thân thể họ bị thi độc xâm nhập dẫn tới cơ năng thân thể vận chuyển chậm chạp, thân thể chỉ đảm nhiệm duy trì năng lượng tính mạng, không hề tiêu hao thứ gì khác. Thực ra chỉ cần họ tập một bài thể dục thân thể thì sẽ vượt quá phụ tải.
Nực cười thay họ còn coi đây thành một kiểu phương pháp kéo dài tuổi thọ. Đây chính là sự khác biệt trong quan niệm giá trị, sống theo kiểu kéo dài hơi tàn như vậy thì chi bằng thoải mái vui vẻ hưởng thụ đời người ngắn ngủi.
Ông cụ này cứ thế biến thành xương trắng, tuy nhìn thấy đời cương thi mới sinh ra, tưởng mình vẫn có thể kéo dài tuổi thọ, nào ngờ lại kết thúc tính mạng vốn đã ngắc ngoải dưới bàn tay cương thi.
Những người già bên cạnh ai nấy đều vô cùng hoảng sợ, nhưng thân thể họ vốn dĩ không thể làm ra phản ứng, chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay sắc bén như dao kia đâm vào yết hầu mình, hóa thành một đống xương trắng.
Cương thi trong nháy mắt giết vài người già, biến cố đột ngột xảy đến này khiến thôn dân còn đang trong cơn vui sướng nhất thời khó có thể tiếp thu. Nhưng đứng trước sự sống còn, trong chớp mắt họ vẫn làm ra phản ứng, họ xô đẩy lẫn nhau, la hét, ôm con nhỏ đỡ người già thi nhau chạy trốn, trong chốc lát chỉ còn lại Lưu Anh Nam cùng tên béo trọc đầu và phó quản đốc vừa mới hoàn thành giao dịch.
- Chuyện gì thế này? –Phó quản đốc gần như không dám tin vào mắt mình.
- Cương thi nổi điên? –Tên béo trọc đầu cũng rất kinh ngạc, y vội vàng lấy ra một chiếc chuông đồng và một chiếc chiêng đồng trong quần đùi. Tiếng chuông rộn rã, tiếng chiêng trầm lắng, hai thứ âm thanh vang lên nhất thời khiến cương thi kia hơi đờ ra, hệt như binh lính nghe thấy hiệu lệnh. Nhưng rất nhanh lại mất đi tác dụng, nó tiếp tục kéo Lăng Vân đang hoảng sợ muôn vàn nhảy về phía quan tài.
- Đây là thế nào? Vì sao Dẫn Hồn Linh, Trấn Hồn La đều mất tác dụng? –Tên béo trọc đầu kinh hãi nói.
- Bậy bạ, nó vốn dĩ không có linh hồn, anh dẫn cái gì, trấn cái gì hả? –Lưu Anh Nam tức giận nói. Hắn cũng là lòng như lửa đốt, nhưng chưa từng đấu với cương thi bao giờ, nhất thời cũng không có đối sách. Hắn quay đầu nhìn phó quản đốc nói:
- Việc này đều trách các anh, các anh nuôi gian bán ác, không ngờ lại chế tạo cương thi trái ý trời, còn nói kéo dài tuổi thọ, có thể sinh con đẻ gì chứ. Thực ra đó chẳng qua là cương thi hấp thu tinh hoa máu người và dương khí rồi một lần nữa thúc đẩy cơ năng thân thể, bị oán niệm chi phối mà thôi. Bây giờ thì hay rồi, anh ta vừa trở thành cương thi hút máu, lại còn muốn cướp dâu nữa đó!
- Thế anh còn nói linh tinh gì nữa, mau làm phép trừ ma hàng yêu đi! –Tên béo trọc đầu hô lớn. Bởi vì vai Lăng Vân bị cương thi quệt rách càng lúc càng chảy nhiều máu, xung quanh vết thương bốc khí đen, cùng máu tươi chảy ra ồ ồ tạo thành sự tương phản rõ rành. Tên béo hoảng sợ nói:
- Cô ấy bị thương rồi, thi độc phá hủy thân thể cô ấy, bây giờ cương thi đang lưỡng lự nên hút máu cô ấy hay động phòng với cô ấy. Mà cô ấy vẫn là gái đồng trinh, người mang máu thuần âm, một khi cương thi hút máu cô ấy, hậu quả sẽ rất khó lường, biết đâu sẽ hóa thành thi quỷ, thi sát, đến lúc ấy ắt sẽ gây họa khắp thiên hạ.
- Nếu đã đã hiểu rõ như vậy, lại là Linh Hỗn Thượng Nhân gì kia, vì sao anh không ra tay? –Lưu Anh Nam quát.
- Tôi đã ra tay rồi nhưng không có phản ứng. Tôi chỉ biết xua thi, đuổi thi, giấu thi, chôn thi, luyện thi…
- Anh cmn có biết phang thi phập thi nữ hay không hả!- Lưu Anh Nam biết ngay loại người này không đáng tin, nhưng tên béo trọc đầu tương tự cũng không phục nói:
- Mỗi nghề đều có chuyên môn, tôi không thể vượt quyền hành. Huống hồ tôi cảm nhận được khí cơ và năng lượng cường đại trên người anh, vì sao anh không ra tay? Này, anh còn không động thủ nữa thì cương thi kia sắp động thủ rồi đấy. Tôi trông nó là muốn động phòng trước hút máu sau, tiền dâm hậu sát đó!
Tên béo nói không sai, giờ phút này cương thi đang bóp cổ Lăng Vân, nhấc mạnh cô lên, máu tươi trên bả vai cô rơi xuống, rơi lên tay, lên mặt cương thi, chảy vào trong miệng nó. Cương thi nhất thời vô cùng khoan khái, nhưng đôi mắt nó vẫn nhìn chằm chặp vào quan tài trước mắt, muốn ném Lăng Vân vào trong đó.
Lăng Vân vùng vẫy trong đau đớn, bàn tay cứng ngắc khô quắt của cương thi bóp nghẹn yết hầu cô, hô hấp không thông suốt khiến gương mặt cô lúc xanh lúc tím, đôi mắt lồi ra, tay chân quẫy đạp không ngừng. Nhưng rất nhanh sức lực hao hết, cô liều một hơi thở cuối cùng, la lên tuyệt vọng:
- Lưu Anh Nam…