Không ngờ Tiểu Cương còn là một kẻ thích phô trương, thích sĩ diện. Sau khi chủ nhân rời đi, y một mình sống ở phương Tây vài trăm năm, sớm đã nuôi thành cái gọi là khí chất quý tộc của người Tây, ngay cả quần áo trên người đều là trang phục truyền thống của quỷ tốc thời Trung cổ.
Huyết trận nơi đây cần một khoảng thời gian nữa mới có thể biến mất, là vì bên dưới trận đồ sao sáu cánh chôn một ít lưu huỳnh cùng băng khô, ngoài việc nổ ra còn chế tạo cả hàng đống khói mù, làm cho khung cảnh rất thần bí.
Hơn nữa họ nhân lúc này đưa cánh phụ nữ bị khống chế tâm thần kia rời đi. Mà đây cũng là chủ đề Lưu Anh Nam khá quan tâm, người Tây Dracula lúc nãy rõ ràng đã thôi miên Lăng Vân, đây là thủ đoạn Lưu Anh Nam vô cùng mong mỏi, nhưng Tiểu Cương nói cho hắn biết, khống chế tâm thần người khác chẳng phải thủ đoạn đặc biệt của Dracula, mà là kỹ xảo họ nhàm chán rảnh rỗi, trải qua vài trăm năm nghiên cứu tâm lý học thôi miên học của nhân loại mới nắm giữ.
Có công mài sắt có ngày nên kim, bất kỳ ai trải qua trăm ngàn năm học tập một việc gì đó, đều sẽ trở thành chuyên gia uy tín.
Hiệu quả đặc biệt của hội trường lúc này bắt đầu hiển hiện, mùi lưu huỳnh tràn ngập, còn có khói mờ dày đặc băng khô tỏa ra, nhưng lại có thể nghe thấy âm thanh, nghe thấy rất nhiều tiếng bước chân hỗn loạn.
Lưu Anh Nam còn có rất nhiều lời muốn hỏi Tiểu Cương, nhưng Lăng Vân hiển nhiên có chút mất kiên nhẫn. Cô không muốn ba phen bốn bận cuốn vào trong sự việc đáng sợ, hơn nữa cô cũng lo Tiểu Cương nhận lầm người. Nếu lát nữa bị lộ, nơi đây có hàng trăm con Dracula, vậy thì họ sẽ xong đời.
Mà Tiểu Cương nhìn thấy Lưu Anh Nam, kích động giống như một đứa bé xa nhà nhiều năm bất ngờ nhìn thấy cha mình vậy. Dựa theo miêu tả lúc nãy của y, trong lòng Lưu Anh Nam đã có phán đoán sơ lược, vốn định tiếp tục hỏi thêm y, mà Tiểu Cương cũng muốn thân cận với chủ nhân, song đúng vào lúc này Lăng Vân lại đứng ra, giống như đang tuyên bố cướp câu hỏi vậy:
- Chủ nhân ông tên gì?
Lần này thoáng cái hỏi Tiểu Cương nghẹn lời, cũng khiến Lưu Anh Nam thoáng khẩn trương. Hắn hung ác nhìn chằm chằm Lăng Vân, vốn ý nghĩ của hắn là, bất kể thật giả, cứ thế giả vờ, ít nhất họ vẫn an toàn. Nhưng bây giờ Lăng Vân dò hỏi, giống như chỉ mong sao Tiểu Cương mau vạch trần bọn họ vậy.
Song, Tiểu Cương vốn không biết nhiều về chủ nhân, cũng có khả năng là không có tư cách biết. Dẫu sao y cũng là người ta tự tay sáng tạo ra, y coi người ta làm chủ nhân, người ta chỉ coi y làm vật thí nghiệm mà thôi.
Tiểu Cương nhíu mày suy nghĩ rất lâu, nhón cằm nói:
- Tôi đương nhiên không có tư cách hỏi tên thật của chủ nhân, tuy nhiên có một lần sau khi chủ nhân say rượu đã từng lẩm bẩm nói cuộc đời ngài ra sao thế nào, từng nói ra tên mình. Tôi còn nhớ hình như là ‘Nam’ gì đó, rốt cuộc là ‘Tiện Nam’ hay ‘Dâm Nam’ thì không nhớ rõ…
- Anh Nam, là Anh Nam, con mẹ ông mới Dâm Nam ấy! –Lưu Anh Nam mắng to. Hắn ghét nhất người khác gọi tên hắn thành ‘Dâm Nam’, nhưng sau khi nói xong câu này Tiểu Cương liền kích động, ánh mắt nhìn hắn vô cùng cuồng nhiệt, nhè giọng lên hét:
- Đúng, không sai, chính là Anh Nam, chủ nhân, ngài đúng là chủ nhân của tôi.
Y vừa nói như thế Lưu Anh Nam và Lăng Vân cũng trợn tròn mắt, lẽ nào Lưu Anh Nam thật sự là chủ nhân của y. Lăng Vân giữ một tia hy vọng cuối cùng hỏi:
- Ông xác định là Dâm Nam không phải Tiện Nam?
Không đợi Tiểu Cương mở miệng, Lưu Anh Nam xen mồm nói:
- Nói vớ vẩn, Tiện Nam là thợ sửa chữa*.
*Nhân vật chính trong tác phẩm đầu tay của tác giả, tên Lưu Kiến Nam/Tiện Nam. Anh Nam/Dâm Nam đều là đồng âm.
Tiểu Cương đã hoàn toàn nhận định Lưu Anh Nam chính là chủ nhân của y, nhưng Lưu Anh Nam lại hoàn toàn choáng váng. Hơn ba ngàn năm trước, tụ lại linh hồn của một vũ tướng bị đánh nát linh hồn, ngâm trong biển máu vô tận, đánh vào trong thân thể để nó sống lại, tự tay tạo ra một cương thi có linh trí…
Lưu Anh Nam tự hỏi chưa bao giờ từng làm chuyện như vậy, không hề có tí ấn tượng nào. Hơn nữa hắn cũng không cho rằng mình có thể sống ba ngàn năm, cho dù là kiếp trước của mình, thì cũng phải kiếp trước trước trước trước… nữa mới đúng chứ?
Rất nhanh Lưu Anh Nam nhớ tới điểm mấu chốt trong lời Tiểu Cương, hắn vội vàng hỏi:
- Lúc ông nhìn thấy tôi, bởi vì tôi không nhận ra ông, ông nói tôi vì nguyên nhân ‘tự sống lại’ mới quên hết, đây là có ý gì?
Tiểu Cương tiếp tục gãi đầu, thực ra chuyện của chủ nhân chắc chắn sẽ không nói cho y, chỉ là y thỉnh thoảng nghe thấy chủ nhân lầm bầm mà thôi. Nhất là khi chủ nhân sắp rời đi, Tiểu Cương đặc biệt lưu tâm, muốn sau này đi tìm chủ nhân, nhưng y cũng chỉ nghe thấy chủ nhân nói mấy từ mấu chốt như ‘quên đi, bỏ đi, tự thân, sống lại’ mà thôi.
Sở dĩ Tiểu Cương dám lớn mật suy đoán là vì lúc y đi theo chủ nhân, chủ nhân luôn dồn hết tâm trí vào nghiên cứu sinh mạng. Nhất là về luận đề sáng tạo sinh mạng hoàn toàn mới, có thể nói là dốc hết tâm huyết, nhưng vẫn không thu được sự tiến triển lớn lao nào cả. Cuối cùng chủ nhân hạ quyết tâm, quyết định xuống tay từ bản thân mình, chỉ có nghiên cứu rõ chính mình thì mới có thể nghiên cứu người khác.
Nhưng cụ thể chủ nhân thực hiện thế nào Tiểu Cương không hề hay biết. Y chỉ biết bộ dạng của chủ nhân giống hệt với Lưu Anh Nam, Tiểu Cương thậm chí nói ra đằng sau gáy Lưu Anh Nam có một mụn ruồi màu đen cỡ móng tay, bên trên còn mọc hai sợi lông.
Trải qua đủ mọi lời giải thích của Tiểu Cương, đừng nói Lăng Vân, ngay cả bản thân Lưu Anh Nam đều bắt đầu tin rằng chủ nhân của y chính là mình, cũng khó tránh Lăng Vân lại kéo Tiểu Cương ép hỏi:
- Chủ nhân của ông khi đó có bao nhiêu thê thiếp, thời đại đó có thể tam thê tứ thiếp, hắn ta rốt cuộc có bao nhiêu vợ?
Lưu Anh Nam im lặng, cô nàng này, ghen đến cả kiếp trước luôn rồi. Hắn nháy mắt với Tiểu Cương, mà Tiểu Cương cũng là một cương thi thông minh, lập tức nghiêm túc nói:
- Chủ nhân tôi có năng lực thông thiên triệt địa, thế gian hiếm thấy, anh minh thần trí, khí vũ hiên ngang, đi đến đâu ắt sẽ khiến cho những cô nương xinh đẹp nhất khi đó cảm mến. Vô số cô nương chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn nguyện cả đời đi theo chủ nhân, thà làm nô làm tỳ. Chỉ tiếc chủ nhân chí hướng cao xa, lòng không vướng bận cái đẹp, đó quả thật là áo trắng như tuyết, đi lại như gió, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, làm cho vô số phụ nữ xinh đẹp cả đời buồn thương chán nản, nước mắt chảy thành sông…
Tiểu Cương tràn đầy xúc cảm nói, vẻ kính ngưỡng với chủ nhân trong đôi mắt quả là chân thực khẩn thiết, Lưu Anh Nam ngầm giơ ngón cái về phía y, trong lòng thầm than, cương thi có trí tuệ, lưu manh cũng bội phục.
Mà Lăng Vân thì nghe đến sững sờ, cô liếc qua Tiểu Cương rồi lại liếc qua Lưu Anh Nam, vẻ mặt nghiêm túc thành thật chỉ Lưu Anh Nam nói với Tiểu Cương:
- Tin tôi đi, anh ta tuyệt đối không phải chủ nhân của ông!
Lưu Anh Nam đổ mồ hôi, ý gì thế này, ca không thể có lúc đào hoa, vài mảnh tình vắt vai hay sao? Kiếp trước cũng không được?
Nhưng thật sự có kiếp trước ư? Vị chủ nhân Tiểu Cương nói thật sự là mình sao? Vị chủ nhân này dùng sinh mạng mới làm đề tài, cuối cùng từ nghiên cứu người khác sang nghiên cứu mình, rốt cuộc thì thế nào? Thật sự đúng là tự sống lại, hay Luân Hồi chuyển kiếp, hay có khả năng khác? Chủ nhân thần bí này cũng tên Lưu Anh Nam sao?
Nói ra cũng lạ, Lưu Anh Nam không cha không mẹ không bạn bè, bắt đầu từ khi hắn có trí nhớ, cho dù trước giờ không có ai gọi hắn, hắn lại biết mình tên Lưu Anh Nam, cái tên này dường như là trời sinh ra đã có…
_________________________