Lưu Anh Nam ngơ ngác đứng ở cửa khoa tiết niệu rất lâu vẫn chưa hồi hồn lại. Mãi đến đi bên người có một gã đàn ông đứng lên nhìn chằm chằm đũng quần hắn nói:
- Khì, anh giai, tôi biết anh rất khó chịu, tôi cũng có cảm giác như thế nhưng anh không thể chen ngang được.
- Ồ! –Lưu Anh Nam đờ đẫn gật đầu. Vừa ngẩng đầu thì đúng lúc nhìn thấy giới thiệu vắn tắt về bác sĩ chuyên khoa, còn có một bức ảnh lớn. Bên trên viết bác sĩ “chuyên khoa tiết niệu” – Nhậm Vũ. Tốt nghiệp đại học y, bằng cấp thạc sĩ, có kinh nghiệm phong phú ở khoa tiết niệu…
Mà trên bức ảnh đó cô nàng mặc bloose trắng, mặt không chút biểu cảm, mày kiếm mắt sáng, xinh đẹp vô vàn, phù hợp với hình tượng của một bác sĩ nghiêm túc. Nhưng Lưu Anh Nam càng thích ngắm bộ dạng cô nàng bật cười. Đôi mắt híp lại khiến người ta mê mẩn kia giống như trăng non bên trời, thuần mỹ đáng yêu.
Nực cười thay mình còn nghe ngóng tình huống về người ta, lại không ngờ chạm vào vết thương lòng. Song cô bé này quả thật xinh đẹp, tuyệt đối có thể chen vào hàng ngũ cực phẩm. Vừa xinh đẹp phóng khoáng, vừa nhân phẩm hơn người, y đức cao thượng, quả thực có thể dùng hoàn mỹ để hình dung. Vì sao không có con sói nào xuống tay nhỉ?
Lưu Anh Nam rất hưng phấn. Hưng phấn vì lũ sói cả thiên hạ đều không biết nhìn hàng. Hạng cực phẩm này không ngờ lại rơi vào trong tay mình, có điều rất nhanh Lưu Anh Nam liền hiểu rõ vì sao không ai xuống tay rồi. Không phải không muốn xuống tay, mà là tâm lý thừa nhận quá kém.
Do trong thời gian làm việc, vốn dĩ Lưu Anh Nam cũng chỉ muốn ngó cái rồi đi. Nhưng bây giờ hắn đã động tâm, bèn quyết định giao lưu sâu thêm một phen. Cho nên hắn thật sự bỏ tiền mua số, cầm sổ khám bệnh ngồi xếp hàng chờ ở cửa. Trước mặt còn có vài gã đàn ông ôm đũng quần chờ, hắn ngồi ở chót nhìn đám đàn ông ai nấy mặt mày đau khổ đi vào phòng khám, rồi mặt mày rạng rỡ xách đũng quần đi ra. Mỗi người đều ra sức tán tụng nói:
- Bác sĩ này xinh quá, tính tình lại cẩn thận, y thuật cao siêu. Cái bệnh khó nói ra mồm đáng chết này làm khổ tôi lâu lắm rồi, nhưng nó được đôi tay mềm mại của cô ấy túm cái lập tức như bẻ cong thành thẳng, quá là sung sướng…
Một gã đàn ông khác cũng khen ngợi nói:
- Đôi tay nhỏ mềm mại ấy hệt như có ma lực, chỉ nắn nắn xoa xoa một cái là sự đau đớn của tôi liền biến mất toàn bộ. Thật muốn để cô ấy giúp tôi tuốt tuốt vài cái mà!
Trước mặt Lưu Anh Nam tổng cộng có sáu bảy gã đàn ông đang xếp hàng. Mỗi người đều là mặt mày cau có, đau đớn vạn phần đi vào nhưng đi ra đều là vui vẻ rạng rỡ. Mỗi người đều có một vài câu cảm khái và miêu tả chi tiết tình hình gặp mặt. Cho dù cô nàng chẳng phải bạn gái Lưu Anh Nam nhưng nghe xong sự hình dung đáng khinh, dâm dật của họ hắn vẫn có xúc động muốn hành hung họ một trận. Hắn thậm chí hoài nghi, trong những người này có kẻ chính là vì chiếm tiện nghi mà giả bệnh.
Đồng thời Lưu Anh Nam cũng đã rõ vì sao hạng cực phẩm với mỹ mạo và trí tuệ, nhân phẩm và đạo đức như Nhậm Vũ lại không có con sói nào nhớ thương. Điều này nếu không có tâm lý thừa nhận vượt hẳn người thường thì hoàn toàn không cách nào chịu nổi nghề nghiệp của cô nàng.
Nếu làm bạn trai của nàng ta, chỉ cần nghe thấy người đàn ông trò chuyện về ‘bệnh phụ khoa nam’ thì sẽ không kìm được nhớ tới công việc của nàng ta. Khi chuẩn bị xxx, ‘cậu nhỏ’ của anh ta bị nàng ta cầm lấy, người có khả năng tâm lý thừa nhận kém sẽ không nhịn được sực nhớ rằng, bàn tay này từng nắm vô số cây như vậy…
Lưu Anh Nam tin rằng những gã đàn ông như vậy có rất nhiều. Ngay cả hắn đều không ngoại lệ, cảm thấy rất mất tự nhiên. Song so sánh điều này với tâm lý thừa nhận kém thì chẳng bằng nói chúng ta tiếp thu chế độ phong kiến từ nhỏ, tư tưởng giáo dục bảo thủ đang tác quái. Ngoài ra còn có một nhân tố lớn nhất: đó chính là tự ti.
Đàn ông vào lúc đang xxx đến hưng phấn thường thường sẽ hỏi phụ nữ rằng, thế nào, thoải mái không, cậu nhỏ của anh thế nào… Câu trả lời của phụ nữ chắc chắn có thể khiến đàn ông thu được khoái cảm, cảm giác thành tựu khi xxx càng cao hơn, cảm giác thỏa mãn càng khó diễn tả bằng lời. Nhưng nếu gặp phải bác sĩ chuyên khoa như Nhậm Vũ thì không dám hỏi như vậy, chỉ sợ đối phương nói rằng:
- Em từng thấy cái còn lớn hơn!
Dần dà, người đàn ông kết giao với nàng ta sẽ càng lúc càng mẫn cảm. Thậm chí có người nhắc tới khoa tiết niệu đều sẽ căng thẳng thần kinh, ở nhà vệ sinh nhìn thấy có người đi tiểu đều sẽ hoài nghi kẻ này từng đi khám ở chuyên khoa của bạn gái anh ta, từ đó dẫn tới suy sụp tinh thần.
Lưu Anh Nam đang tưởng tưởng vô bờ bến thì lúc này trong phòng truyền tới âm thanh của người đẹp bác sĩ:
- Người tiếp theo…
Liếc qua bên người đã không còn người bệnh, hơn nữa thời gian cũng không sớm nữa, trong hành lang im phăng phắc. Lưu Anh Nam đắn đo rất lâu cuối cùng vẫn quyết định thử xem, hắn không phải một kẻ kỳ thị nghề nghiệp, cũng không phải một kẻ nghĩ ngợi linh tinh, nghi kỵ người mình yêu. Hắn là một người cao thượng, một người thoát khỏi phân biệt sang hèn, một người đơn thuần không tim không phổi, hơn nữa rất có lòng tin với thần khí bảy tấc của mình.
Hắn đứng dậy lịch sự gõ cửa rồi đi vào. Vừa nhìn thấy hắn thì khuôn mặt nghiêm túc của Nhậm Vũ nhất thời xuất hiện vẻ tươi cười:
- Không ngờ anh thật sự chờ ở ngoài lâu như vậy. Ồ, còn đeo số cơ đấy. Sao rồi, có phải trải qua đấu tranh tư tưởng dữ dội ở bên ngoài, vì nghề nghiệp của tôi thường xuyên tiếp xúc với cậu nhỏ của đàn ông, nếu kết giao với tôi thì tâm lý sẽ khó chịu phải không?!
Xem ra bản thân Nhậm Vũ rất rõ nguyên nhân mình không bị đàn sói nhớ thương. Lưu Anh Nam cũng đổ mồ hôi lạnh xấu hổ, hắn quả thật đắn đo rất lâu nhưng bây giờ đã nghĩ thông suốt rồi. Lập tức cười nói:
- Sao chứ, đây là nghề của cô, hơn nữa là một nghề cao thượng vĩ đại, chữa bệnh cứu người. Tôi không hề có tâm tư bẩn thỉu gì cả.
Nhậm Vũ sững sờ, không ngờ rằng Lưu Anh Nam lại nói như thế. Trước đây cô nàng làm quen cũng đều cố ý bố trí ở ngoài phòng làm việc của mình, chính là vì để đàn ông cảm nhận thử trước. Rất nhiều gã đàn ông ngay cả cửa đều chưa bước vào đã lẳng lẳng đi mất, những người còn lại không ngoại lệ đều khuyên cô nàng đổi việc.
Thực ra người ta đều hy vọng giành được sự tôn trọng của người khác. Đặc biệt là giành được sự tôn trọng của người mình yêu, tôn trọng nghề nghiệp của mình. Tình yêu, phải tôn trọng hết thảy.
Nhưng Nhậm Vũ đáng thương ngay cả một người ra vẻ đạo mạo, ngay cả một câu giả tình giả ý đều chưa nghe thấy bao giờ. Nghề này thật sự khó chịu nổi như vậy ư?
Cô nàng không biết lời của Lưu Anh Nam là thật hay giả nhưng quả thật là người đầu tiên tỏ vẻ thông hiểu với nàng. Điều này khiến ấn tượng đầu tiên của nàng ta với Lưu Anh Nam rất là không tồi. Cô nàng hất hất cằm tỏ ý Lưu Anh Nam ngồi xuống. Nhậm Vũ nhìn hắn thản nhiên ngồi lên chiếc ghế người bệnh từng ngồi, rất có khả năng truyền nhiễm vi khuẩn kia, ấn tượng tốt dành cho Lưu Anh Nam lại tăng thêm bậc nữa. Nhưng cô nàng đâu biết Lưu Anh Nam là Bán Quỷ Thể, nhân viên thời vụ của Địa Phủ, có tuổi thọ trăm năm. Trong trăm năm này không bệnh không nạn, sau khi chết trực tiếp chuyển sang nhân viên chính thức, công đức viên mãn, được liệt vào hàng thần tiên. Cho nên dẫu ném hắn vào nhà máy năng lượng nguyên tử, đối mặt với chất phóng xạ siêu mạnh thì hắn cũng sẽ không rụng tóc. Ném vào hầm vi khuẩn, hắn cũng sẽ không bị lây.
Nhưng chờ sau khi Lưu Anh Nam ngồi xuống, ngược lại Nhậm Vũ lại không biết nói gì cho phải. Đàn ông trước đây gặp phải về cơ bản đều đi ngay rồi, bây giờ cô nàng chủ động mời Lưu Anh Nam ngồi xuống đã chứng minh hắn thông qua khảo nghiệm của cửa đầu tiên. Tiếp theo chính là bắt đầu làm quen, Nhậm Vũ không có bất kỳ kinh nghiệm nào, Lưu Anh Nam cũng vậy. Hai người cứ thế mắt to trừng mắt nhỏ, mãi đến khi ngoài cửa truyền tới âm thanh…