Ngay sau khi Lưu Anh Nam thông qua khảo nghiệm cửa đầu tiên của Nhậm Vũ thì hai người chưa từng làm quen bao giờ ngược lại không biết nói gì cho phải. May thay ngoài cửa truyền tới âm thanh phá vỡ sự xấu hổ giữa hai người.
Lưu Anh Nam và Nhậm Vũ đồng loạt đứng dậy nhìn về phía ngoài. Một bóng trắng đi ngang ngoài cửa, vừa nhìn thấy ngay chính là bác sĩ mặc bloose trắng. Nhậm Vũ gần như vô ý thức mở lời:
- Mau cởi quần!
- Hả? –Lưu Anh Nam ngất. Sao mới lần đầu tiên làm quen đã đòi cởi quần rồi, quá cởi mở mà.
Nhậm Vũ cũng là nhất thời nóng vội, nom nét mặt Lưu Anh Nam liền không nhịn được đỏ mặt xấu hổ nói:
- Anh đừng hiểu lầm. Bây giờ tôi đang trong thời gian làm việc, bệnh viện quy định không cho phép tiếp khách, thường xuyên sẽ có lãnh đạo kiểm tra. Nếu anh cởi quần, nhìn qua giống như là người bệnh…
- Nhưng tôi không có bệnh mà. Đặc biệt là chỗ đó, khỏe mạnh lại cường tráng. Hơn nữa cô từng thấy hai người lần đầu tiên gặp mặt liền cởi quần tâm sự chưa? –Lưu Anh Nam mỉm cười nói. Cho dù chủ đề hơi thô tục nhưng tâm tình xấu hổ lại giảm đi rất nhiều.
Khuôn mặt Nhậm Vũ đỏ bừng nhưng lại cho rằng đây là một sự khởi đầu không tồi. Cô nàng không ngờ rằng người đàn ông anh dũng dùng BCS bắt quỷ ban nãy lại là bạn trai do bạn gái thân giới thiệu cho cô nàng. Từ nhỏ cô nàng đã rất có hứng thú với thần tiên ma quái, hồi nhỏ thậm chí còn từng luyện khí công, mơ ước phi thăng làm tiên nữ. Sau đó càng lúc càng cảm thấy hứng thú với cơ thể người, cuối cùng trở thành một bác sĩ.
Mà Lưu Anh Nam ở trong mắt nàng ta thì tràn ngập hơi thở thần bí. Vốn dĩ cũng muốn hiểu rõ một phen, bây giờ vừa vặn có cơ hội. Nhưng đúng vào lúc này bên ngoài cửa đột nhiên truyền tới một tiếng thét lớn:
- Bác sĩ, bác sĩ…
Nhậm Vũ sửng sốt. Thân là một bác sĩ, hễ nghe thấy có người gọi thì đó đều có khả năng là việc lớn liên quan tới mạng người, quyết không thể chậm trễ.
Nhậm Vũ lập tức quay người mở cửa ra ngoài. Lưu Anh Nam đương nhiên cũng phải theo ra ngoài, ra khỏi cửa mới phát hiện thì ra không phải có người đang kêu cứu, mà là một y tá vội vội vàng vàng chạy tới, gõ dồn dập vào cửa phòng khám bệnh ở đối diện. Mà đối diện là phòng chẩn đoán khoa mắt.
Cửa phòng mở ra, bên trong có một người đàn ông trung tuổi vẻ mặt buồn bực, vừa nhìn chính là gặp phải nguy cơ tuổi trung niên. Nhìn vẻ mặt khổ ải thù sâu kia của ông ta thì biết ngay là kẻ có gia đình không ấm áp, không có địa vị xã hội, thất bại trong tình trường. Y buồn thỉu buồn thiu nhìn y tá gõ cửa, bực mình hỏi:
- Chuyện gì mà cô vội vội vàng vàng thế hả?
- Bác sĩ, không hay rồi. Rất nhiều phóng viên dưới tầng sắp lên chỗ anh đấy.
- Hả? –Vị bác sĩ trung tuổi nhất thời quýnh lên, hận không thể nhảy lầu. Y vô cùng lo lắng, như kiến bò trên chảo nóng, suýt nữa nhổ bay mái tóc giả trên đầu:
- Xảy ra chuyện gì? Ban nãy không phải là phòng cấp cứu xảy ra chuyện, người nhà đang làm ầm với con mụ ở phòng đó ư? Vì sao lại tìm tới khoa mắt của chúng ta?
Y tá lắc đầu, cũng đầy đầu nghi vấn nói:
- Tôi cũng không biết, là khoa trưởng khoa tuyên truyền của bệnh viện bảo tôi tới thông báo cho anh, nói là cần anh nhận phỏng vấn, chuẩn bị cho thật tốt.
- Con mẹ nó cần cù, nghiêm túc. Năm ngoái bầu phó chủ nhiệm tôi không được bầu, năm nay bầu bác sĩ xuất sắc cũng không có tôi, cả công cả riêng đều không có phần, ăn phần trăm thuốc thang cũng không có. Vợ tôi ngày nào cũng mắng tôi là kẻ bất lực, con trai thi đại học, lúc báo nguyện vọng thề chết cũng không báo trường y, nói rằng không muốn kém cỏi như tôi… Cô nói tôi con mẹ nó sống thảm như thế còn phỏng vấn tôi làm gì? –Bác sĩ trung tuổi nhất thời bộc phát, phát tiết toàn bộ ủy khuất, toàn bộ oán niệm ra ngoài.
Lưu Anh Nam và Nhậm Vũ ở đối diện nghe thấy cũng sững sờ. Từ trong lời y khiến Nhậm Vũ cảm giác được rằng, có người yêu ủng hộ sự nghiệp của mình là trọng yếu biết nhường nào. Mà Lưu Anh Nam lại thấp giọng nói:
- Hy vọng ông chú này đừng chết vì bất trắc. Bằng không ắt sẽ hóa thành ác quý gây hại nhân gian!
Trong thời gian họ nói chuyện, cửa thang máy đã mở ra, quả thật đúng là rất nhiều phóng viên khiêng súng dài thương ngắn đi về phía bên này. Người đàn ông trung tuổi nhất thời luống cuống, nom bộ dạng là muốn nhảy từ tầng trên xuống dưới. Đáng tiếc đã quá muộn, đám phóng viên đã xông tới ngay gần, rất hiển nhiên là chạy tới khoa mắt. Đối mặt với từng đợt chụp hình dồn dập, bác sĩ trung tuổi nhất thời trợn tròn mắt, muốn chạy cũng chạy không nổi.
Ngay khi y nản lòng thoái chí, tuyệt vọng vô cùng, cảm thấy đời mình hoàn toàn bị hủy thì trong đám bỗng có một người đi ra. Một người tóc tai rất rậm, mái tóc và râu dính liền nhau. Người này xông lên kéo tay vị bác sĩ trung tuổi, kích động nói:
- Cảm ơn bác sĩ. Cảm ơn ông đã cho tôi lại nhìn thấy ánh sáng, cho tôi lại có thể vẽ tranh lần nữa.
Hửm? Bác sĩ trung tuổi choáng váng, bên cạnh có người nói cho y rằng:
- Vị này là họa sĩ bậc thầy nổi tiếng quốc tế - thầy Nghiêm, cũng là người bệnh của bác sĩ, hôm nay cố ý tới cảm ơn bác sĩ.
- Đúng thế bác sĩ. Ngàn câu vạn lời cũng không diễn tả được sự cảm kích của tôi với ông. Đây là chút lòng thành bày tỏ lòng biết ơn mong ông vui lòng nhận cho.
Vị họa sĩ bậc thầy kia phẩy tay, hai người thanh niên ở đằng sau hắn chung tay mở một bức tranh ra. Hình vẽ bên trên nhất thời hấp dẫn mọi người, làm cho vô số phóng viên chụp hình điên cuồng. Lưu Anh Nam cũng kiễng chân hóng hớt, chỉ thấy bên trên vẽ chính là một con mắt cực lớn của con người. Mắt hai mí, lông mi cong vút, hai nòng trắng đen rõ ràng. Mà hấp dẫn nhất chính là, ở sâu trong đồng tử không ngờ còn có hình ảnh một thiên sứ mặc áo bloose trắng, trên lưng mọc cánh chim trắng muốt.
Đây là một bức tranh sơn dầu với tên gọi: trong mắt tôi chỉ có bạn. Nói chính là đôi mắt họa sĩ được thiên sứ áo trắng chữa khỏi, đôi mắt sở dĩ sáng lại là do sự quan tâm và sự mát tay của bác sĩ.
Bác sĩ trung tuổi nọ ngơ ngác nhìn, có chút không dám tin vào đôi mắt mình. Ban nãy ông ta còn bực tức đầy mình, cho rằng mình trở thành kẻ chết thay của bệnh viện, bị đẩy vào nơi đầu sóng ngọn gió. Bây giờ quay phắt lại mình biến thành tấm gương của lòng người của y thuật. Cuộc đời thay đổi thật sự quá nhanh, quá kích thích.
Đây là có người giới thiệu rằng, tác phẩm của vị họa sĩ bậc thầy họ Nghiêm này đều có thể đấu giá ngàn vạn trở lên. Điều này khiến người đàn ông trung tuổi càng mừng rỡ, suýt nữa khóc lên. Lúc này lãnh đạo phía bệnh viễn đã ra mặt cảm ơn sự thịnh tình của họa sĩ Nghiêm, lại long trọng giới thiệu vị bác sĩ khoa mắt mát tay, đầy bác ái này với đám phóng viên là phó chủ nhiệm khoa mắt của bệnh viện, từng phát biểu rất nhiều luận đề chuyên nghiệp, ngay cả con trai ông ta đều coi làm thần tượng, cũng vừa mới thi đậu đại học y chuẩn bị kế nghiệp cha…
“Rầm…” Nhậm Vũ đóng sầm cửa phòng. Kiểu nói láo không chớp mắt, chém gió không sợ thụt lưỡi của vị lãnh đạo này khiến cô nàng nhìn mà ghê tởm.
Lưu Anh Nam ở bên cười nói:
- Đừng tức giận. Sau này cô cũng tiếp tục cố gắng, tranh thủ cứu chữa một nhà họa sĩ, bảo ông ấy tặng cô một tác phẩm mang ý nghĩa sâu sắc như thế. Tưởng tưởng thử xem, nó sẽ là bức tranh tuyệt vời đến nhường nào…
Mọi người hãy tưởng tượng tới bức tranh sơn đầu tuyệt vời này nhé. Một cậu nhỏ khổng lồ, trong lỗ tiểu là hình ảnh như thiên sứ của Nhậm Vũ… Nếu trong lỗ tiểu còn tốt, nếu là bên ngoài thì đó chính là vừa mới bị phun ra…