Lưu Anh Nam còn tưởng rằng mình và Mục Tuyết hoàn toàn là người của hai thế giới, không có bất kỳ tiếng nói chung nào, ai dè vừa vào phòng thì lập tức tìm thấy đam mê chung!
Lưu Anh Nam không chút khách sáo vươn tay lấy quyển Cô giáo Bạch Khiết từ trên giá sách xuống. Ấy thế mà, tác phẩm kinh điển này rốt cuộc đã ra bản thực thể, cho dù là lậu, in ấn rất cẩu thả nhưng chung quy vẫn xem là một quyển sách, mà không phải bản word trên màn hình máy tính lạnh lẽo.
Cảm giác cầm sách thật trong tay hoàn toàn khác, giống như ôm thân thể mềm mại của cô giáo Bạch Khiết. Có quyển sách này, để ở trên giường thì giống như ngủ cùng cô giáo Bạch Khiết vậy.
Quyển sách này có thể nói là ước mơ bấy lâu của Lưu Anh Nam, chỉ là một mực không gặp được bản thực thể. Nay đã có được, hắn vô cùng kích động, không nhịn được mở miệng:
- Cô giáo Mục, quyển sách này… Có thể tặng cho tôi được hay không? Cứ coi như thù lao hôm nay tôi tới giúp cô?
Hả? Mục Tuyết đặt vở bài tập xuống rồi xoay người lại, liếc qua quyển sách đó, vẻ mặt thản nhiên:
- Xin lỗi, quyển sách này là của học sinh, nó xem lúc đang trên lớp, hơn nữa vừa đọc vừa hô, cho nên tôi thu lấy quyển sách này, có điều chờ sau khi nó tốt nghiệp thì phải trả nó cho nó. Nếu anh thích, trên giá sách của tôi còn có rất nhiều sách, có thể tùy ý chọn, chỉ có quyển này không được.
- Còn trả lại nó? –Lưu Anh Nam ôm chặt sách, mặt đầy vẻ không nỡ:
- Thực ra cô vốn dĩ không cần trả, tôi đoán cậu nam sinh vừa đọc vừa kêu đó chắc chắn đã thuộc lòng rồi, thậm chí có thể viết ra!
Mục Tuyết sửng sốt nhìn hắn, hiển nhiên không biết hắn đang nói cái gì. Càng hiển nhiên là, cô hoàn toàn chưa từng xem quyển sách này, Lưu Anh Nam đau lòng nói:
- Ý của tôi là, tình tiết của quyển sách này rất hấp dẫn, được đại đa số độc giả thanh thiếu niên ưa thích, từ trong đó có thể học được rất nhiều tri thức xã hội, ví dụ như tri thức doanh nghiệp, quan hệ cấp trên cấp dưới, các kinh nghiệm liên quan về mặt đối nhân xử thế.
- Ồ? Thật à, có thời gian tôi cũng nên xem xem. –Mục Tuyết cũng bị hắn khơi dậy hứng thú.
Lưu Anh Nam nghiêm túc gật đầu:
- Cô quả thật nên xem qua, nhân vật chính trong này chính là một cô giáo trẻ, có lẽ rất nhiều kinh nghiệm của cô ta sẽ có trợ giúp với cô.
Thấy Mục Tuyết nghiêm túc gật đầu, Lưu Anh Nam trong lòng mừng húm. Song quyển sách này quả thật thích hợp cho Mục Tuyết xem, ít nhất có thể học chút kinh nghiệm tiến bộ hơn!
- Xin lỗi Lưu tiên sinh, mời anh cứ nghỉ ngơi tùy ý nhé, tôi trước tiên phải phê bài tập cho học sinh. –Mục Tuyết ngồi trước bàn học nói.
Lưu Anh Nam ngược lại cũng không có tiếng nói chung gì với cô, bây giờ lại có cô giáo Bạch Khiết bầu bạn, đều là giáo viên, cùng một cô giáo chân thực nhưng không có tiếng nói chung, còn chẳng bằng bầu bạn với một cô giáo hư ảo lại nóng bỏng nhiệt tình.
Lưu Anh Nam rất tự nhiên nằm lên chiếc giường đơn của Mục Tuyết, trong chiếc chăn thêu truyền tới từng luồng hương thơm, làm hắn nghiêm túc đọc từng câu từng chữ.
Cho dù câu chuyện về cô giáo Bạch Khiết hắn đã thuộc lòng, thậm chí đọc trôi chảy, nhưng mỗi lần đọc đều có cảm giác không giống nhau. Lần đầu tiên thì kinh diễm, lần thứ hai thì kích động, lần thứ ba nội hàm, lần thứ tư bản thân như lạc vào cảnh lạ. Nay đọc lại, không ngờ chẳng phải đang đọc một tác phẩm văn học nữa, nếu dùng tâm cảm thụ thì sẽ phát hiện trong tác phẩm này tràn ngập sự miêu tả với hiện thực, với nhân loại cùng nhân tính.
Cô giáo Bạch Khiết nhìn qua chỉ là một nhân vật, thực ra cô ấy đại diện cho lòng tự tôn, tự do và lý tưởng mỏng manh của nhân loại. Mà cục trưởng Vương cao thượng đại diện cho quyền lợi, Lý Minh và Triệu Chấn đại diện cho cám dỗ, người đàn ông trên xe lửa và Đông Tử đại diện cho dục vọng, cường quyền trù dập lòng tự tôn của mọi người, coi sự theo đuổi cám dỗ thành theo đuổi tự do, lý tưởng dần xóa nhòa trong dục vọng.
Ngoài những điều này Lưu Anh Nam quan tâm nhất vẫn là nhân vật Vương Thân, đây là một nhân vật kinh điển, một người đại diện cho đơn thuần, đáng khinh, nhu nhược, hèn nhát…vv… đủ mọi cảm xúc, đồng thời nhân vật Vương Thân cũng phản ánh một hiện tượng thường thấy trong xã hội ngày nay. Đó chính là: nếu muốn cuộc sống tốt hơn, thì trên đầu phải đội nón xanh! (bị cắm sừng)
Cho dù đã có thể đọc làu làu nhưng Lưu Anh Nam vẫn đọc từng câu từng chữ một, chăm chỉ lật xem từng trang từng trang một.
Thời gian lẳng lặng trôi đi trong câu chuyện tình yêu giữa Bạch Khiết và n người đàn ông. Mục Tuyết hoàn toàn không để ý tới Lưu Anh Nam, chữa bài tập hết sức chăm chú dưới ánh đèn bàn. Ánh đèn lờ mờ chiếu rọi ngọc nhan trong sáng của cô, kính tơ vàng cũng không ngăn nổi hào quang chí thành trong mắt cô, cây bút máy trong tay ngưng đọng tâm huyết của cô, mỗi một chữ để lại trên vở bài tập đều là sự kỳ vọng và quan tâm của cô với học sinh.
Gặp được bài tập hay, trên mặt cô lộ ra nụ cười vui mừng, gặp được bài tập không tốt cô cũng sẽ lắc đầu thở dài, nghiêm túc phê chữa, gặp được cách giải bài khác nhau cô cũng sẽ tính toán hẳn hoi, thái độ cẩn thận ấy khiến Lưu Anh Nam không nhịn được đều phân thần từ trong câu chuyện tình yêu của Bạch Khiết, ngắm nhìn bóng lưng xinh đẹp ấy.
Từ xưa đến nay mọi người luôn ca ngợi giáo viên, tán dương họ thiêu đốt tinh thần bản thân, soi sáng người khác, tằm chết mới nhả hết tơ. Đối với điều này Lưu Anh Nam khá khinh thường, nhất là thời cận đại mọi người rất thiếu cảm giác trách nhiệm. Đặc biệt là một vài giáo viên vô lương tâm nào đó, lúc lên lớp không dạy học cho tốt, nhưng lại lén lút mở lớp học thêm, kiếm lợi riêng cho mình. Lưu Anh Nam còn nhớ rõ năm mình lớp 6, lúc ấy thi lên lớp chỉ thi hai môn ngữ văn và toán học, nhưng thành tích số học của hắn luôn rất kém, gần như đều bên bờ đủ yêu cầu và không đủ yêu cầu, đủ yêu cầu hoàn toàn dựa vào vận khí, không đủ yêu cầu hoàn toàn là phát huy như bình thường.
Ngay khi sắp bắt đầu thi lên lớp, giáo viên toán học bỗng hô hào học sinh kém đi học thêm, lúc ấy cuộc sống của Lưu Anh Nam hoàn toàn dựa vào Mái Ấm Đôi Cánh vốn dĩ không dư bao nhiêu tiền. Huống hồ lúc ấy chỉ học thêm một tuần đã mất 100 nguyên, đó là tiền sinh hoạt hai tháng của hắn khi đó.
Bắt đắc dĩ Lưu Anh Nam đành bỏ học thêm nhưng vài học sinh trong lớp thành tích còn kém hơn hắn lại tham gia, kết quả lúc đi thi, thành tích mấy người đó toàn bộ đều gần max điểm. Sau đó Lưu Anh Nam mới nghe nói, thì ra đề thi chính là do giáo viên toán học của họ ra, cái gọi là học thêm chính là trực tiếp lộ đề cho họ, kết quả họ thoáng cái trở thành nhi đồng thiên tài trong mắt phụ huynh, càng khen ngợi thành quả học thêm của giáo viên.
Chính bởi những con sâu mọt này khiến nghề dạy học thần thánh đáng xấu hổ theo, một số người hoàn toàn coi cái nghề đọc sách dạy học thần thánh này thành thủ đoạn mưu sinh của mình, coi bài giảng giống như khuân gạch vậy, chính là việc mình mình làm, đứng trên bục giảng dạy máy móc theo sách vở, mặc kệ học sinh bên dưới đang ngủ hay ồn ào, thích làm gì thì làm, chỉ cần không lên bục giảng đá hắn ta là được!
Vì thế Lưu Anh Nam luôn không có hảo cảm với giáo viên, nhưng hôm nay gặp Mục Tuyết khiến ấn tượng với giáo viên của hắn hoàn toàn thay đổi. Thực ra trên thế giới vẫn có rất nhiều giáo viên tận chức trách, cống hiến thầm lặng hết thảy của mình trên bục giảng. Nhất là những giáo viên trẻ dạy ở vùng núi xa xôi, còn có những giáo viên già kiên trì vài chục năm dưới điều kiện khắc khổ, họ mới là người đáng kính đáng yêu nhất!