- Liều thôi!
Nghe được tiếng bước chân của mấy thằng đang tiến về phía mình, Hướng Nhật không chút do dự phóng mình bay ra ngoài. Thân thể đang lơ lửng giữa không trung, thoáng thấy bóng người di động, hắn liền nhanh như chớp lia súng về hướng đó bóp cò. Không nghĩ tới bắn càn như vậy mà cũng hạ gục ba mạng, trong tích tắc đối phương chỉ còn lại hai người.
Ngay lúc quăng người nhảy ra thì lưu manh đã tính toán kỹ lưỡng khoảng cách, khi súng nhả ra tràng đạn thì hắn cũng nhanh chóng lăn đi, vừa lúc lưng chạm vào trướng ngại vật là ghế sa lông thì hắn đã có chỗ tránh đạn.
‘Pằng! Pằng!’ hai tiếng súng vang lên trúng ngay ghế sa lông lưu manh vừa trốn vào, là do hai gã may mắn thoát chết nã đạn. Hai gã này vừa bắn vừa nhân cơ hội tìm cho mình ‘công sự’ che chắn, bọn họ cũng không muốn trở thành mục tiêu rõ ràng cho đối phương bắn.
Hướng Nhật bị hai phát súng bắn dọa đang ngồi xổm sau ghế sa lông bất chấp hậu quả ló đầu ra quan sát. Một trong hai phát đạn lướt qua vai hắn, máu bắn tóe ra, rát bỏng đau đớn, hắn không chịu nổi phải nhe răng trợn mắt.
Bởi vì không biết đối phương ở đâu nên Hướng Nhật không dám hành động lỗ mãng. Hắn tiện tay quơ lấy một chai rượu rơi trên mặt đất, nhắm hướng bên trái ném tới, chỉ nghe tiếng loảng xoảng vang lên, sau đó hai tiếng ‘pằng! pằng!’ nổ giòn.
Khóe miệng Hướng Nhật khẽ nhếch lên, đại khái đã xác định được vị trí của đối phương. Hai thằng, một thằng phía trước bên trái núp sau một cái ghế sa lông, thằng kia núp sau cây cột ở sau lưng gã kia hai mét về phía trái. Xem ra hai thằng chắc cũng đoán ra Hướng Nhật đang dự tính ‘tung mồi bắt cá’.
Để giải quyết thằng trốn đằng sau cây cột thì có chút khó khăn, nhưng thằng núp ngay ghế sa lông… chỉ có thể nói là vận khí của nó quá kém. Nghĩ tới đây, Hướng Nhật gấp rút đứng lên, tay chụp lấy chỗ dựa của ghế sa lông nhắm thẳng mục tiêu đã tính tóan mà ném tới, sau đó nhanh chóng lăn về bên phải biến mất.
Tên to con đang núp sau ghế tính thò đầu ra thăm dò động tĩnh, bất chợt thấy một món đồ khổng lồ đang nhằm hướng của hắn bay tới, hắn lập tức rụt ngay đầu lại nấp vào sau ‘công sự’ của mình. Đáng tiếc hàng động này lại trúng ngay ý nguyện của Hướng Nhật. Mới vừa rồi lưu manh dùng toàn bộ sức lực của mình để công kích, cộng với sức nặng của chính ‘ám khí’ kia, tên trốn đằng sau ghế sa lông kia còn có khả năng bình yên sao?
Đáp án hiển nhiên là không!
- Ầm!
Cái ghế sa lông từ trên trời giáng xuống đập vào một ‘đồng bạn’ khác của nó, âm thanh ‘keéet’ chói tai vang lên do hai sa lông cọ xát sàn nhà, cả hai đè sát gã to con đang núp ở phía sau. Gã kia đang ẩn thân trong đó còn không biết được thần chết đang chực chờ, gã vẫn ngồi xổm tại chổ như cũ bảo vệ các vị trí trọng yếu của thân thể. Ngay lúc đó một sức ép thật lớn đè bẹp dí hắn và lôi hắn xềnh xệch đi xa.
- Bình!
Ghế sa lông rốt cuộc đập vào tường, gặp lực phản chấn bắn trở lại. Nhưng gã trốn ở bên trong cơ thể đã nát như tương nhìn không ra hình người.
Thằng to con còn lại đang trốn ở phía sau cây cột hiển nhiên không đoán trước được tình hình tồi tệ này. Trong lúc đang thất thần sửng sốt thì đã thấy một bóng người lóe lên phía trước mặt mình, tay vừa định nổ súng, nhưng lại cảm thấy đầu ‘oanh’ một tiếng, mọi thứ liền chìm vào trong bóng tối. Trước khi mất đi ý thức hắn mơ hồ nhìn thấy một luồng ánh sáng chói mắt nhắm ngay mình bay tới.
Hướng Nhật thu hồi khẩu súng còn đang bốc ra hơi nóng. Chuyện vừa rồi quả thật rất nguy hiểm, cũng may là tốc độ của hắn quá nhanh, nếu không hiện tại nằm trên mặt đất chết không nhắm mắt chính là cái thân xác nặng chỉ sáu mươi kí lô của hắn.
Sau đó hắn nhanh chóng tiến tới sát bên tầng hầm của quán bar. Hướng Nhật biết chắc những tiếng súng nổ lớn vừa rồi sẽ làm cho đối phương phái nhiều người ra dò xét, vì thế hắn chọn cách núp bên cạnh cửa tầng hầm, đến bao nhiêu thì giải quyết bấy nhiêu!
Quả nhiên khi lưu manh vừa chọn được vị trí tốt, bên trong lập tức tiếng bước chân vang lên dồn dập. Nghe âm thanh mà đoán thì hình như không nhiều lắm, chừng hai ba người.
Hướng Nhật hít một hơi sâu, yên lặng đứng ở sau cửa chờ chực con mồi phóng ra.
Ba gã nối đuôi nhau đi ra. Mỗi thằng trên tay đều mang vũ khí. Một thằng trên tay cầm một khẩu súng làm cho Hướng Nhật nhìn thấy mà kinh hồn bạt vía! Căn cứ vào hình dáng và kết cấu súng cùng với màu vàng đất và màu đen xen lẫn trên thân súng, lưu manh có thể xác định đó là một khẩu AK47 loại bán tự động. Con bà nó gấu! Chỉ đi tới quán bar thôi mà mấy thằng chết tiệt lại trang bị đến tận răng như thế. Hướng Nhật thầm hô may mắn, cũng may mà vừa rồi hắn chọn phương án ẩn núp ở ngay đây, nếu không thì chắc hắn đã bị bắn thành cái tổ ong vò vẽ rồi.
Mấy tên này không ngờ thần chết đang giấu mình ở phía sau cửa. Bọn chúng vốn định đi ra tìm hiểu tình hình bên ngoài có gì thì hỗ trợ, ra khỏi cửa còn chưa đi được vài bước, cả đám cảm giác đầu tê rần, đồng loạt lịch bịch té dài trên mặt đất.
Hướng Nhật hưng phấn gầm nhẹ, đánh về phía tên đang cầm trong tay khẩu AK47 đoạt được vũ khí trong tay hắn. Nhìn thân súng dài 87cm, trong mắt hắn lóe lên tia hưng phấn đủ để so với cái bóng đèn 100watt. Về phần ba thằng kia đang nằm chổng cẳng ra, so thực lực của chúng với Hướng Nhật thì đã rõ, đầu của bọn chúng giờ này đã thành một mảng sền sệt giống như hồ dán, muốn sống trừ phi là quay ngược thời gian.
Bên trong tầng hầm, Ngô Khiêm Vân lòng lo lắng bất an đang nhìn đồng bọn duy nhất còn ở đó với hắn. Đây là người mà ba hắn phái theo bảo vệ hắn, so với thủ hạ tinh anh của chú hai thì kém rất xa. Nhưng bọn người tinh anh kia đi ra ngoài lâu vậy mà còn chưa thấy quay lại, hơn nữa những âm thanh mới vừa rồi thật là dọa người, giống như là trời long đất lỡ vậy, nếu bọn họ… Ngô Khiêm Vân chợt ớn lạnh rùng mình, không dám nghĩ tiếp.
- Cậu hai, không có việc gì đâu! Bọn họ so với chúng ta lợi hại hơn nhiều, đi ra ngoài chắc chắn sẽ thu thập được đối phương.
Tên vệ sĩ trông thấy phản ứng của hắn, cũng còn không biết cái tên ‘nhị thế tổ’ ngày thường chỉ biết ăn chơi đàng điếm này trong lòng đang nghĩ cái gì, bất quá ăn cây nào thì rào cây nấy thôi, dù sao đi nữa bình tĩnh vẫn là chuyện cần phải làm. Hắn đối với mấy tên khủng bố kia rất tin tưởng. Lúc bọn chúng vừa tới Ngô gia đã lập tức thay thế công việc bảo vệ của đám người bọn hắn. Bởi vì không phục, có mấy tay bảo vệ muốn dùng nắm đấm để giải quyết mâu thuẫn, kết quả đối phương chỉ tùy tiện phái ra một người đã dễ dàng thu thập mấy tay bảo vệ vì bất mãn mà tâm sinh ghen ghét kia. Cho nên hắn cũng không có một chút lo lắng nào, huống chi bọn chúng còn mang theo AK47 lợi hại như vậy.
- Bọn họ sao lâu như vậy mà chưa quay lại, ta sợ...
Dù có lời ‘bảo đảm’ của tên bảo vệ an ủi, Ngô Khiêm Vân vẫn lo lắng nhấp nhổm không yên.
- Ha ha ha... Đại ca của tao đã tới, tụi mày chết chắc!
Hầu Tử đang nằm một bên trên mặt đất nhúc nhích người, không còn kiêng nể gì nữa cười lớn. Hắn nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, hắn tuyệt đối tin tưởng một cách mù quáng vào trình độ và khả năng của đại ca hắn.
- Ông đây trước hết giết mày!
Ngô Khiêm Vân trong lòng vốn không thích khi thấy có người châm chọc mình, tức khí tung một cước vào mặt của Hầu Tử.
Hầu Tử ‘a’ một tiếng, cả người ngã về phía sau, khóe miệng đầy máu. Một cước mới vừa rồi của người nào đó may mắn thế nào lại trúng ngay vào cái miệng của hắn. Mũi nhọn cứng rắn của giày da làm cho hàm răng hắn gãy mất vài cái.
- Mày còn cười sao, lại cười à, con bà mày có gì đáng cười…
Ngô Khiêm Vân điên cuồng đá vào Hầu Tử đang nằm trên đất, chỉ có như vậy mới có thể giúp hắn xua đi nỗi sợ hãi ‘xóa hoài không sạch’ trong lòng hắn.
- Hầu ca…
- Mịa mày còn không ngừng tay…
- Ông đây muốn chém chết mày!
……
Thằng Mập cùng đám đàn em rống lên giận dữ nhưng lại càng làm cho Ngô Khiêm Vân điên cuồng tra tấn Hầu Tử. Nếu không có tên vệ sĩ kia đứng bên cạnh dùng súng chỉa vào bọn chúng uy hiếp thì cả đám chắc đã xông lên. Hiện tại chỉ có thể trơ mắt bất lực nhìn đại ca bị người đánh.
- Mập, đừng gào nữa! Gào nữa lỗ tai anh muốn nổ tung rồi.
Một giọng nói uể oải đột nhiên vang lên.
Ngô Khiêm Vân thân thể run lên ngừng ngay động tác, giọng nói này thật sự rất quen thuộc.
- Ai!
Tên vệ sĩ cũng mặc kệ mấy tên côn đồ bên cạnh, người nhào ra đứng chắn trước mặt ‘nhị thế tổ’.
- Là đại ca!
Đám người thằng Mập kích động nhìn về phía vừa phát ra tiếng nói kia la lên. Hầu Tử đang hấp hối trong mắt cũng lóe lên tia phấn chấn.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK