Không giống như “Thiên hồ bang” đang rơi vào cảnh khủng hoảng, tâm trạng của Hướng Nhật cực kỳ dễ chịu, không chỉ vì đã thay thằng Mập báo thù, mà phần nhiều là vì hắn đã gỡ được nút thắt trong lòng bấy lâu nay. Có điều sự dễ chịu này cũng không duy trì được bao lâu, khi hắn về tới nhà thì phát hiện chiếc Rolls-royce bên ngoài đã không cánh mà bay, trong lòng không khỏi trầm xuống, không biết có phải lão già kia lấy lại rồi hay không. Phải biết rằng, hắn còn muốn nhìn bản mặt đáng cười của tên đại ca nhiễu sự khi thấy chiếc xe này. Nhưng nếu không có xe, vậy người có bản mặt đáng cười chính là mình. Hướng Nhật căn bản không muốn để tình cảnh này xảy ra, nếu không hắn cũng sẽ không mặt dày nhờ Trần thượng tướng giúp hắn kiếm ra chiếc xe này.
- Tiểu Thanh, chiếc xe ở bên ngoài đâu rồi?
Vừa mới vào nhà, Hướng Nhật đã vội vàng hỏi đồ đệ đang ngồi xem TV trong phòng khách.
- À…Bị An An lấy đi rồi, cô ấy nói muốn tặng cho bác An.
Thạch Thanh vẫn chăm chú xem TV, hiển nhiên TV đang chiếu đến đoạn gây cấn, một lát sau, đột nhiên nàng bất ngờ hỏi:
- À này, sư phụ, chiếc xe ấy thật sự tặng cho bác An sao?
- Ừ.
Trong lòng Hướng Nhật thở dài một hơi, chỉ cần không phải bị lão già kia lấy trở lại là được. Tuy nói vì vậy mà không được thấy vẻ mặt đặc sắc của tên đại ca nhiễu sự khi chứng kiến chiếc xe, nhưng nói chung còn đỡ hơn việc mình phải mất mặt nếu không kiếm được xe. Hơn nữa đại khái hắn cũng có thể đoán ra suy nghĩ của cô nàng họ An, không chừng nàng không muốn thấy mình cùng đại ca nàng trong lúc đó có va chạm gì, nên thừa dịp mình vắng nhà để đưa chiếc xe đi, có lẽ cũng định giúp mình tâng công trước mặt bố vợ tương lai.
Nghĩ đi nghĩ lại, Hướng Nhật đột nhiên giật mình, nếu cô nàng họ An đi tặng xe, vậy nhất định người đẹp băng sơn cũng đi theo, nói cách khác …. trong nhà chỉ có một mình đồ đệ! Đây không phải là cơ hội ngàn năm một thuở hay sao?
Hướng Nhật nhìn về phía đồ đệ ngồi trên ghế salon, bởi vì đang ở trong nhà, cho nên nàng cũng mặc quần áo thường ngày ở nhà, nửa người trên là một chiếc áo T-shirt rộng thùng thình, nửa người dưới là một chiếc váy ngắn chỉ che đến đầu gối, một phần bắp chân thon mịn trắng như tuyết lộ ra ngoài.
Bởi vì đã rất nhiều ngày không được ở cùng một mình đồ đệ, trong lòng Hướng Nhật không khỏi có chút kích động, hắn chậm rãi tiến lại gần trong khi đồ đệ vẫn chưa hay biết gì, vẻ mặt cũng càng ngày càng ám muội.
- Sư phụ, có chuyện gì thế?
Có lẽ cuối cùng cũng cảm giác được có người lại gần mình, Thạch Thanh quay đầu lại, khi phát hiện sư phụ ở ngay bên cạnh thì đã rơi vào một hoàn cảnh cực nguy hiểm, nàng lập tức ý thức được điều gì đó, đang định né tránh, song đối phương sớm đã xông tới.
- Không được, sư phụ, còn…
Tuy nhiên bây giờ Hướng Nhật đã hóa thân thành cầm thú, căn bản không hề để ý tới sự giãy dụa của đồ đệ, hắn đẩy ngay nàng nằm xuống ghế salon, sau đó hôn lên môi nàng.
- Đừng ~~~~
Thạch Thanh chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, động tác giãy dụa cũng ngừng lại.
Hướng Nhật vẫn hôn môi, tay cũng không nhàn rỗi, một tay đã đặt lên trái tuyết lê mềm mại trước ngực đồ đệ, ra sức nhào nặn nó thành muôn hình vạn trạng. Mặc dù cách một lớp vải, nhưng cảm giác mềm mại co giãn đến kinh người vẫn khiến cho Hướng Nhật thích thú không thôi. Tuy nhiên như thế hắn cũng chưa thỏa mãn, tay trượt dần xuống, sau đó vén chiếc áo T-shirt rộng thùng thình lên rồi luồn vào trong.
Toàn thân Thạch Thanh lập tức run rẩy, mặc dù đối với nàng đây không phải là lần đầu tiên, nhưng mỗi lần tay đối phương chạm đến bộ vị mẫn cảm trên thân thể nàng mà không có quần áo ngăn cách đều khiến nàng nhịn không được co rúm người.
- Sư phụ ….
Thạch Thanh hô lên một cách vô thức.
Hướng Nhật đã dời khỏi miệng nàng, hắn hôn dọc xuống chiếc cổ thon dài trắng như tuyết của nàng, vừa hôn vừa kích thích nàng.
Rốt cuộc Hướng Nhật cũng rút tay về, hắn ôm lấy đồ đệ đã có phần ý loạn tình mê đi về hướng phòng ngủ. Lúc này dù thế nào hắn cũng phải “ăn” đồ đệ, không thể để nàng trốn tránh như mấy lần trước. Hắn đã tính toán rất kỹ, An Tâm về nhà nhất định sẽ không quay lại nhanh như vậy, có khi còn ăn cơm tối ở nhà luôn, mà bây giờ hiển nhiên còn cách giờ ăn tối tới hơn 2 tiếng đồng hồ, mặc dù có phần không đủ để ân ái đến tận hứng, nhưng Hướng Nhật cũng biết đây là lần đầu tiên của đồ đệ, không thể đòi hỏi quá đáng được, nếu không có thể gây thương tổn thật lớn cho đồ đệ. Hơn nữa đã có lần đầu tiên, còn sợ không có lần tiếp theo hay sao?
Dùng một chân đá văng cánh cửa phòng ngủ, Hướng Nhật cũng chả quan tâm đấy là phòng ngủ của ai, chỉ cần biết căn phòng ấy gần nhất là đủ, hơn nữa bây giờ trong nhà không có ai, phòng của ai đều thế cả.
Thạch Thanh đã ý thức được điều gì sắp xảy ra, hai gò má ửng hồng, nàng cố đẩy Hướng Nhật ra, nhưng toàn thân mềm nhũn lấy không ra một chút sức lực nào, lại nhìn vẻ mặt hưng phấn đến đỏ bừng của hắn, rốt cuộc đành cam chịu không do dự nữa.
Hướng Nhật nhẹ nhàng đặt đồ đệ lên giường, sau đó cả người đè xuống, đồng thời cởi quần áo trên người nàng.
Song tại thời khắc mấu chốt này, một tiếng “Ư” thật khẽ truyền vào lỗ tai của hai người, có điều Hướng Nhật đã hưng phấn đến cực độ nên tưởng đấy là âm thanh từ đồ đệ phát ra, động tác vẫn tiếp tục không ngừng nghỉ.
Nhưng tiếng “Ư” lại vang lên một lần nữa, hơn nữa âm lượng cũng gia tăng rất nhiều.
Hướng Nhật dừng tay lại, hắn đã nghe ra âm thanh này tuyệt đối không phát ra từ miệng của đồ đệ, mà là từ chỗ gồ lên trong đống chăn bên cạnh truyền tới. Hướng Nhật nhất thời tỉnh táo lại, mới vừa rồi trong đầu hắn chỉ nghĩ đến “ăn” đồ đệ, cho nên không hề chú ý tới việc chăn mền được để một cách bất thường. Không đến nỗi khoa trương như vậy chứ? Bình thường cái loại phá bĩnh này đáng lẽ chỉ gặp trong phim hoạt hình thôi mới đúng, nhưng giờ… Hướng Nhật đột nhiên giật nẩy mình, người nằm trong chăn ngủ là ai? Đầu tiên có thể loại trừ An Tâm cùng người đẹp băng sơn mỹ, hai người bọn họ từ trước đến giờ đều đi cùng nhau, chắc chắn là người khác, như vậy chỉ có… chẳng lẽ là Sở Sở đã trở về, vì muốn cho mình một sư vui mừng bất ngờ nên không gọi điện thoại báo trước? Nghĩ tới đây, Hướng Nhật yên tâm hẳn, nếu như là Sở Sở thì không sao cả, bởi vì nàng đã chấp nhận chuyện tình cảm giữa mình và đồ đệ, nói không chừng lần này còn có thể hoàn thành giấc mộng 3p của mình.
Nghĩ đến chuyện còn kích thích hơn bây giờ, Hướng Nhật nhịn không được cười rộ lên, đang định đưa tay kéo chăn ra. Tuy nhiên thật trùng hợp, tay hắn vừa mới chạm đến bên ngoài, đối phương đã xốc chăn lên trước.
Trong nháy mắt Hướng Nhật hóa đá. Sao… Sao có thể thế được, rõ ràng phải là Sở Sở, sao lại biến thành người đẹp băng sơn, hơn nữa trông dáng vẻ ngái ngủ của nàng ta, hình như đã ngủ được một lúc rồi, cũng không nghĩ lại bị mình quấy rầy. Hướng Nhật định rút lui, song đối phương đã mở mắt, khi nhìn thấy hắn, trong mắt cũng tràn ngập vẻ kinh ngạc, hình như không hề đoán trước được người quấy nhiễu giấc ngủ của mình lại là hắn.
- Cô…
Hướng Nhật đã nói không ra lời, một tay vì kinh ngạc nên đã giơ lên giữa không trung, còn tay kia vẫn đang nắm chặt lấy trái tuyết lê mềm mại trên nửa thân trần của đồ đệ.
Người đẹp băng sơn cũng bắt đầu có phản ứng, nàng ngây người nhìn cái tay của nam nhân đang dừng lại trên thân thể nữ nhân. Nhưng thật thần kỳ là nàng không có bất cứ động tác gì quá khích, chỉ hơi lưỡng lự một chút, rồi lập tức xuống giường, sau đó mở cửa ra, từ đầu đến cuối đều không nói một câu nào, cứ như là không có chuyện gì xảy ra.
- Á !!!
Thạch Thanh sau một lúc sững người cũng bừng tỉnh, nàng kêu lên một tiếng sợ hãi, rồi cuống quýt kéo chăn che người lại. Trên thực tế, mặc dù nàng biết còn có một người ở nhà, nhưng nghĩ rằng đối phương đã ngủ thiếp đi, hơn nữa còn là ở trong phòng của An An, cho nên khi Hướng Nhật định làm chuyện “ấy” với nàng, mặc dù nàng muốn nhắc nhở hắn nhưng cũng không phải quá kiên quyết. Tuy nhiên nàng nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra, Hướng Nhật ôm nàng vào trong căn phòng không phải của nàng, cũng không phải của Sở Sở, ngược lại còn là phòng ngủ của An An vốn là nơi không nên tiến vào nhất. Phải biết rằng, còn có một người ngủ trong đó. Có điều ngay lúc đó nàng đã sớm bị đôi tay ma quỷ của nam nhân làm cho mê muội, căn bản không hề chú ý tới việc nam nhân ôm nàng vào trong phòng nào. Trời ơi ….. nghĩ đến đây, Thạch Thanh cảm giác không còn mặt mũi nào gặp lại người ta, chính mình không ngờ lại để lộ thân thể ra trước mặt người ngoài, mặc dù đối phương cũng là nữ, nhưng ngay lúc đó nàng còn đang làm chuyện thân mật với một nam nhân. Chuyện như thế này, càng nghĩ lại càng khiến nàng muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
- Tiểu Thanh, làm sao em không nói cho anh biết còn có người khác ở đây?
Hướng Nhật cũng cười khổ không thôi, hắn biết, hiện tại oán giận cũng không có tác dụng gì, chỉ có thể càu nhàu mà thôi. Cảm giác hưng phấn ban đầu sớm đã bị dọa đến không cánh mà bay, hắn không sợ gì khác, chỉ sợ người đẹp băng sơn hoài nghi hắn có ý đồ bất lương với nàng ta. Nói cho cùng, vào phòng ai không vào, sao lại vào phòng này hả trời? Phải biết rằng, lúc ấy đối phương còn đang ngủ trong này, nhưng mình biết giải thích với nàng ta thế nào đây? Cho dù có thể giải thích thì cũng phải xem nên giải thích thế nào, chẳng lẽ lại nói thằng: Bởi vì trong đầu mình chứa toàn tư tưởng bậy bạ, chỉ nghĩ đến chuyện ân ân ái ái mà không hề chú ý xem đã xộc vào phòng của ai? Chuyện như vậy, cho dù Hướng Nhật dám nói ra, sợ rằng đối phương cũng sẽ không thèm nghe cho hết, thậm chí còn có thể nổi nóng cho hắn một trận.
- Sư phụ, ai kêu anh gấp gáp như vậy!
Thạch Thanh trừng mắt mà nhìn sư phụ cầm thú, tuy nhiên nói thì nói như vậy, mặt của nàng vẫn không tự chủ được mà đỏ lên một chút, bởi vì việc này cũng không hoàn toàn là lỗi của nam nhân. Nếu như không phải mình bị nam nhân hôn đến mê muội, có lẽ khó có khả năng gặp phải chuyện xấu hổ đến như vậy.
- Tiểu Thanh, chuyện này không thể hoàn toàn trách anh…
Hướng Nhật mới nói đến đấy, Thạch Thanh đã lấy tay nhéo vào hông nam nhân, nàng tưởng hắn đã biết trong lòng nàng đang nghĩ gì, để bớt ngượng ngùng đành phải động thủ, hoàn toàn đem hình tượng ôn nhu nghe lời trước đó vứt sang một bên.
Tuy nhiên câu nói kế tiếp của Hướng Nhật lại làm tiêu tan những oán niệm trong lòng nàng:
- Nếu không phải bình thường em không chịu “cho” anh, anh cũng sẽ không háo sắc đến như vậy?
- Sư phụ !!!
Thạch Thanh phụng phịu kêu lên một câu, mặc dù biết sư phụ cầm thú không biết xấu hổ, nhưng không ngờ lại vô sỉ đến mức độ này, nếu như không phải sợ đau, nàng đã sớm… Nhưng loại chuyện này rõ ràng không tiện nói ra, trái lại nàng đang lo lắng cho tình cảnh bây giờ:
- Anh nói bây giờ phải làm sao, sư phụ?
Dù sao Thạch Thanh đã hạ quyết tâm, trước khi giải quyết xong mọi chuyện, nàng sẽ không có mặt mũi nào mà đi ra ngoài.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK