Mục lục
[Dịch] Đỉnh Cấp Lưu Manh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:




- Cô là dì út của tôi?
Hướng Nhật vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ nhìn nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp đang ngồi uống nước trên ghế sa lông trông rất tao nhã. Bên cạnh nàng, Sở Sở và Thạch Thanh đang lễ phép tiếp chuyện. Nữ nhân trông khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, khuôn mặt so với mẫu thân vừa ra về khi sáng quả thật giống đến năm, sáu phần, nhưng tuổi tác lại kém hơn nhiều. Hướng Mẫu là một phụ nữ trung niên, khóe mắt đã có nếp nhăn, còn nữ nhân trước mắt tự xưng là dì út của mình thì da thịt nhìn mềm mại trơn láng. Nếu không phải toàn thân toát ra sự thành thục kiều mị của phụ nữ trưởng thành, Hướng Nhật gần như tưởng rằng nàng ta cũng không lớn hơn Sở Sở bao nhiêu.

Nữ nhân trẻ tuổi không nói gì, chỉ tỉ mỉ quan sát Hướng Nhật, một lúc lâu sau mới thầm thốt ra ra hai chữ :
- Giống quá!

- Bác gái, có phải bác nhận lầm người rồi hay không?
Nếu như không phải thấy khuôn mặt nàng có vài phần giống mẫu thân, Hướng Nhật sớm đã xem nàng là người bị bệnh tâm thần mà đuổi ra ngoài. Mặc dù Hướng mẫu đến đây chỉ hai ngày, nhưng lưu manh nhờ nói bóng nói gió mà hỏi thăm được không ít chuyện, tình huống của gia đình đã nắm được khá rõ ràng, hắn chưa từng nghe nói đến sự tồn tại của một dì út trẻ trung như thế này...

- Bác gái?
Nữ nhân trẻ tuổi trừng mắt, mặt đã bắt đầu nhăn như bị:
- Ngươi dám gọi ta là bác gái?

- Không được à?
Hướng Nhật hỏi ngược lại, thái độ rất hách dịch.

Thấy hắn chẳng có chút tôn trọng nào đối với mình, khuôn mặt nữ nhân trẻ tuổi trở nên dữ tợn:
- Ta nói cho ngươi biết, thằng nhóc thúi, ta là dì út của ngươi.

Hướng Nhật rất muốn bật cười, hắn cũng không để ý đến ánh mắt nhắc nhở của người yêu và đồ đệ đang ở bên cạnh, lắc lắc đầu nói:
- Từ đầu năm tới giờ, bọn lừa đảo tôi đã thấy cũng nhiều, nhưng chưa gặp qua kẻ nào kiêu ngạo như vầy.
Trên thực tế, trong lòng hắn đã tin vài phần, chỉ còn một chút khúc mắc chưa rõ mà thôi.

- Ngươi nói cái gì!
Rất hiển nhiên nữ nhân tự xưng là “dì út” của người nào đó tính khí cũng không phải dễ chịu gì:
- Có tin ta đánh ngươi hay không?

Lưu manh cũng không nói gì, đi đến chiếc ghế đẩu đối diện nàng ta rồi ngồi xuống, hai chân gác lên bàn trà rung đùi, vẻ mặt rõ ràng là muốn khiêu khích người ta đánh mình.

Nữ nhân trẻ tuổi lập tức đứng lên, hai tay nắm chặt vào nhau, nhưng lại vì đắn đo việc gì đó mà không nện vào người lưu manh vốn đang chờ được ngược đãi:
- Nếu không phải... Thằng nhóc thúi, tốt nhất là nên lễ phép với ta một chút!

- Chứng cứ!
Hướng nhật nhìn chằm chằm vào nàng ta:
- Cái tôi muốn chính là chứng cứ.

Nữ nhân trẻ tuổi đương nhiên biết chứng cứ mà hắn nói là cái gì, nàng ta nhìn thoáng qua hai cô gái xinh đẹp ở bên cạnh một cách đầy thâm ý rồi nói:
- Ngươi không thấy rằng ta cùng với mẹ ruột thằng nhóc nào đó rất giống nhau sao?

- Cứ giống nhau tất có quan hệ với nhau sao?
Hướng Nhật vô cùng bất mãn với cách nói bóng nói gió của nàng ta.

- Vậy ngươi muốn sao?
Nữ nhân trẻ tuổi dường như không hề nhận ra vẻ khó chịu của ai đó, một lần nữa ngồi xuống ghế sa lông, vẻ mặt vốn đang giận dữ cũng dần trở nên bình tĩnh.

- Nói xem rốt cuộc là chuyện gì, tôi chưa từng nghe người nhà nói qua về sự hiện hữu của một bà “dì út” nào đó?
Lưu manh vẻ mặt hoài nghi nhìn nàng ta.

Nghe đối phương nói xong, ánh mắt của nữ nhân trẻ tuổi chợt trở nên ảm đạm, giọng nói cũng trầm hẳn đi:
- Chuyện này phải bắt đầu từ hai mươi năm trước...

Thấy có chuyện xưa để nghe, huống chi lại có liên quan đến thân thế của lưu manh, Sở Sở và Thạch Thanh đều lộ ra vẻ hứng thú, dỏng tai lên nghe.

Nhưng Hướng Nhật cũng không bị ảnh hưởng bởi không khí bi thương do nữ nhân kia tạo nên, bình thường hắn thích nhất chính là làm người ta cụt hứng, không đợi đối phương tiếp tục nói, hắn đã mở miệng ngắt lời:
- Kể chuyện xưa thì kể chuyện xưa, nghe xong ta cũng không trả tiền cho cô đâu.

- Khốn kiếp!
Nữ nhân trẻ tuổi tâm trạng vốn đang rất khó chịu buồn bã vì nhớ lại chuyện cũ đau lòng, nghe thế lập tức nổi điên:
- Thằng nhóc con, ngàn vạn lần đừng chọc giận ta, nếu không cho dù mẹ ngươi có đến đây ta cũng phải đánh ngươi cho đến khi bà ta không nhận ra ngươi mới thôi.

Ngay cả Sở đại tiểu thư và Thạch Thanh ở bên cạnh cũng cực kỳ bất mãn với việc lưu manh cắt ngang làm cản trở hứng thú nghe chuyện xưa của các nàng, hai người một thì hét lên giận dữ "Hướng Quỳ", một thì hờn dỗi "sư phụ", cuối cùng khiến lưu manh đang định thể hiện “bản lĩnh nam nhi” trở nên ỉu xìu.

Lại một lần nữa, với ánh mắt khác thường nhìn thoáng qua hai cô gái ngồi đối diện, nữ nhân trẻ tuổi quay về phía lưu manh nói:
- Chuyện ta nói bây giờ có liên quan đến danh dự của Dịch gia chúng ta, không cần biết ngươi tin hay không, đó là sự thật. Năm đó...

Nghe xong toàn bộ chuyện năm xưa, trong lòng Hướng Nhật cảm thấy vô cùng bất mãn lẫn khinh thường. Vẫn tình tiết cũ mèm, đơn giản là tiểu thư nhà giàu yêu anh thư sinh nghèo nhưng lại bị gia đình phản đối. Nhưng "bố mình" không phải là thư sinh nghèo gì cả, mặc dù cũng chẳng khá giả hơn ai, một người lính xuất ngũ chỉ mới tốt nghiệp cấp ba so với người thì chắc chắn không bằng. Câu chuyện được bắt đầu rất đơn giản, xuất phát chuyện anh hùng cứu mỹ nhân, sau đó mỹ nhân lấy thân báo đáp, tiếp theo nam nhân không cưỡng lại được sự hấp dẫn của người đẹp, cả hai đều chìm đắm trong bể tình. Nhưng đúng vào lúc hai người yên nhau mặn nồng nhất, tựa như keo sơn quấn vào nhau thì nhân vật "phản diện" chính là bố của tiểu thư nhà giàu xuất hiện, thấy con gái của mình đi yêu một kẻ đến việc làm cũng không có đương nhiên là nổi giận đùng đùng. Rồi vì thế tung ra hàng loạt thủ đoạn, hắc bạch đều có để chia duyên rẽ thúy, ngăn trở đôi uyên ương. May mà nam nhân cũng không phải hạng vừa, sống trong quân đội nhiều năm đã luyện được chút bản lĩnh, hơn nữa lại có vài chiến hữu chí cốt giúp đỡ cho nên không bị tổn hại gì. Người bố lại càng khó chịu nhất quyết đem con gái gả cho một gia tộc có thế lực tương xứng, nhưng vào thời khắc cuối cùng, nữ nhân ngang nhiên chống lại ý muốn của người bố, đồng thời cũng nói ra việc đã cùng nam nhân gạo nấu thành cơm, ván đã đóng thuyền, thậm chí mối tình đã sinh hoa kết trái. Người bố thấy chuyện không thể cứu vãn được nữa, lại còn bị mang tiếng xấu cho gia tộc, trong cơn tức giận liền đoạn tuyệt quan hệ cha con. Cuối cùng nữ nhân bỏ nhà trốn theo nam nhân, người có tình cũng đến được với nhau.

Sở Sở và Thạch thanh nghe xong mà thầm rơi nước mắt, hai nàng không khỏi thở dài cảm khái, người tốt như Hướng mẫu không ngờ lại có một đoạn quá khứ bi thương đẫm nước mắt như vậy, ngay cả ánh mắt của hai nàng nhìn lưu manh cũng mơ hồ trở nên đồng cảm.

- Bọn em nhìn anh làm gì, chuyện này chẳng có liên quan gì với anh. Hướng Nhật thật sự chịu không nổi ánh mắt của hai cô nàng đang nhìn mình, ánh mắt đáng thương như đang nhìn một con thú nhỏ bị thương. Đáng tiếc là bất kể hắn nói cái gì, ánh mắt của hai đại tiểu thư dồi dào tình cảm đều không thay đổi khi nhìn hắn.

- Bây giờ có phải ngươi nên gọi ta một tiếng dì út không?
Nữ nhân trẻ tuổi đắc ý nhìn dáng vẻ cam chịu của hắn.

- Cô không thấy gọi là “bác gái” thích hợp....
Không đợi Hướng Nhật nói xong, nữ nhân trẻ tuổi cầm lấy ly nước đã uống hết ném về phía hắn:
- Đi chết đi!

Hướng nhật dễ dàng bắt lấy, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hẳn lên, bất quá trong mắt lại hàm chứa ý khinh miệt:
- Cho dù cô có là… người thân của tôi, nhưng đã hai mươi năm không liên lạc, cô cho rằng bây giờ có thể nhận nhau dễ dàng thế à? Huống chi lúc trước ông già kia đã đuổi… mẹ tôi ra khỏi nhà, nói cách khác tôi và các người chẳng có liên quan gì với nhau.

Trên thực tế, trừ máu thịt ở trên người, lưu manh cũng không cho rằng bản thân mình có chút quan hệ gì với Dịch gia chó má kia.

Nữ nhân trẻ tuổi cười lạnh lùng:
- Ngươi có suy nghĩ như vậy cũng đúng, bất quá, ngươi có nghĩ cho mẹ ngươi chưa? Ngươi dám khẳng định trong lòng bà không hề có ý muốn trở về nhà sao?

Quả thật, Hướng Nhật phát hiện mình đã quên mất cảm thụ của người khác, chính mình cũng không phải Hướng Quỳ chân chính, cho nên có nói như vậy cũng không có bất kỳ gánh nặng gì. Nhưng đối với mẫu thân, người luôn cho mình cảm giác bà đang chất chứa đầy tâm sự trong lòng, khiến người ta không thể không cảm động, trong lòng bà có nghĩ như mình không? Chính bản thân mình cũng thường nhớ tới cuộc sống thời thơ ấu ở cô nhi viện, có lẽ bà cũng vô cùng nhớ nhung gia đình của mình. Nhưng có một điểm rất đáng khả nghi, Hướng Nhật nhìn sang nữ nhân đang có vẻ mặt lạnh lùng kia hỏi:
- Tôi không hiểu, vì sao hai mươi năm nay chưa từng liên lạc qua lại, nhưng bây giờ sao lại đột ngột muốn nhận mặt nhau? Chẳng lẽ ông già kia lương tâm cắn rứt, ý thức được sai lầm của chính mình cho nên hối hận hồi tâm chuyển ý?

- Đương nhiên không phải!
Nữ nhân trẻ tuổi lập tức phủ định suy đoán chẳng có chút căn cứ này của hắn. Sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của hai cô gái bên cạnh, nàng kéo lưu manh ra khỏi nhà rồi tiện tay đóng cửa lại.

- Thấy lạ là tại sao ta kéo ngươi ra đây phải không?
Nữ nhân trẻ tuổi nói.

- Có một chút.
Hướng Nhật giả bộ như không quan tâm, trả lời nàng.

Nữ nhân trẻ tuổi không trực tiếp nói thẳng vào vấn đề của hắn mà lại nêu câu hỏi:
- Không phải vừa rồi ngươi hỏi tại sao đã hai mươi năm qua không ngó ngàng gì nhau bây giờ lại muốn nhận nhau sao?

- Không sai.
Nhưng chắc cũng không cần ra ngoài nói chứ? Hướng Nhật trong lòng nói thêm một câu.

- Ta nói cho ngươi hay, đó là vì lợi ích!
Nữ nhân nói đến hai chữ lợi ích, ánh mắt sáng lên thấy rõ.

- Lợi ích?
Hướng Nhật giật mình:
- Hình như trên người tôi cũng chẳng có lợi ích gì để mà tranh thủ. Chẳng lẽ thân phận của mình đã bị phát hiện? Hắn nghĩ thầm.

- Không biết ngươi giả ngốc hay là ngốc thật. Bây giờ ngươi trở thành con rể của Thiết gia, thế là đã đủ vốn liếng để ông già chú ý rồi. Huống chi ta còn phát hiện ông già đúng là nhặt được của quý, không những mang về một thằng con rể của Thiết gia đã đành, lại còn thêm hai thiên kim đại tiểu thơ của Sở A và của Thạch Trung Chính. Không chừng ông già có nằm mơ cũng phải cười hớn hở.
Nữ nhân trẻ tuổi giải thích rồi nhắc nhở:
- Ngươi tốt nhất nên chuẩn bị sẵn sàng, nếu ông già biết được điều ta vừa nói, không chừng sẽ bay từ thủ đô đến đây gặp ngươi.....
Nữ nhân trẻ tuổi trong lòng thở dài một hơi nghĩ thầm: nhiệm kỳ mới sắp đến rồi, ông già sao không vội cho được?

- Bây giờ ngươi biết tại sao ta kêu ngươi ra đây rồi chứ?

Hướng nhật toát mồ hôi lạnh, trong lòng không khỏi hú hồn hú vía. Nếu vừa rồi thật sự nàng ta nói ra chuyện mình là con rể Thiết gia trước mặt Sở Sở, như vậy hậu quả… thảm hại không thể tưởng tượng được. Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy có chút may mắn, nhưng càng kiêng kị hơn đối với tai mắt của nữ nhân trẻ tuổi này. Không ngờ nàng ta có thể biết nhiều đến vậy, có thể thấy được thế lực sau lưng nàng như thế nào. Hơn nữa, theo hắn biết, hắn trở thành con rể Thiết gia, mà họ Thiết hình như chỉ có mỗi Thiết Uyển là con một, Thiết gia lại đáng giá để ông già kia không nhận cả người thân kia lôi kéo, có thể thấy thực lực Thiết gia không tầm thường chút nào. Trong mắt lưu manh hiện lên một tia xấu xa, không nghĩ rằng cô nàng họ Thiết lại có gia thế lớn như vậy, khó trách tuổi còn trẻ đã có thể ngồi lên vị trí cảnh sát trưởng. Xem ra lần sau gặp mặt phải trêu chọc nàng mới được, không ngờ lại dám che giấu ông xã tương lai nhiều chuyện như thế.

Hướng Nhật không nghĩ tới một điều, chính hắn không mở miệng hỏi thì Thiết cảnh sát đương nhiên cũng không thể chủ động nói cho hắn biết. Dù sao tự giới thiệu với người khác việc mình có gia cảnh lớn có vẻ giống như đang khoe khoang, vốn nàng định buổi sáng hôm nay để người nhà của mình giới thiệu sơ qua, đáng tiếc là vì "đại nhân vật" nào đó có việc phải đi mà bỏ lỡ mất cơ hội này, vì thế, bây giờ trong lòng lưu manh có cái chủ ý xấu xa như vậy, quả thật là oan uổng cho người ta.

Hắn mải mê suy nghĩ mà không hề chú ý đến vẻ mặt của “dì út” bên cạnh đang ngày càng trở nên ám muội....

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK