Mục lục
[Dịch] Đỉnh Cấp Lưu Manh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:




Được Đầu củ tỏi nhắc nhở, Hướng Nhật còn tưởng gã họ Chu nhịn không được sẽ rất nhanh tìm mình để gây phiền toái, nhưng thực tế lại khác, đến tận lúc tan học, tên ấy cũng không xuất hiện trước mặt mình.

Hướng Nhật cũng không quá trông mong có thể động chân động tay một chút hay không, nhưng về đến nhà, hắn lại gặp phải một phiền toái khác.

Là Dịch Tiểu Quân, bà dì này đến thật.

Mặc dù đã sớm đoán trước được là bà dì này sẽ đến mách lẻo, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy – mới biết lúc trưa, thế mà đến chiều hắn vừa tan học đã chạy đến đây ngay.

Cho dù đã qua cửa của nữ cảnh quan, nhưng khi nhìn thấy mấy vị đại tiểu thư ngồi trên sô pha trong phòng khách trò chuyện vui vẻ cùng Dịch Tiểu Quân, Hướng Nhật trong lòng vẫn còn có chút thấp thỏm bất an.

- Hướng Quỳ, anh về rồi à!
Sở Sở ngồi đối diện với cửa, vừa thấy hắn đi vào, lập tức cất tiếng gọi ngọt ngào.

- Uhm, anh đã về.
Hướng Nhật trong lòng nhẹ nhõm hẳn, nhìn khuôn mặt Sở Sở vẫn tươi cười như vậy, hình như Dịch Tiểu Quân còn chưa tố cáo mình.

- Mau lại đây, dì út nói tìm anh có chuyện.
Sở sở vẫy vẫy tay, gọi hai tiếng "dì út" cũng cực kỳ thuận miệng.

Hướng Nhật có chút mất tự nhiên, hắn còn chưa thừa nhận bà “dì út” này, nhưng chúng nữ đã gọi nàng ta là “dì út” hết rồi. Trải qua chuyện hai ngày trước, bây giờ hắn không có chút thiện cảm gì đối với bà “dì út” này, miễn cưỡng nói,
- Anh mệt quá, về phòng ngủ đã, đến lúc ăn cơm thì gọi anh.
Vừa nói vừa quay người định bước lên lầu.

Dịch Tiểu Quân thu hồi vẻ mặt tươi cười, đứng phắt dậy, đi thẳng tới trước mặt Hướng Nhật:
- Tiểu tử thúi, không phải ta tới gây phiền toái cho ngươi, mà có chuyện muốn nói với ngươi.
Cố ý nhấn mạnh hai chữ "phiền toái", hiển nhiên là còn có hàm ý sâu xa bên trong.

Hướng Nhật gì mà nghe không hiểu, nàng ta ám chỉ sẽ không nói ra chuyện mình "có tình nhân" ở bên ngoài, vì thế trong lòng ít nhiều gì cũng dịu đi phần nào, thản nhiên nói:
- Vậy cô nói đi.

Dịch Tiểu Quân cũng không quanh co lòng vòng, trong mắt ánh lên vẻ phức tạp.
- Ông ta đã đến, muốn gặp mặt ngươi.

- Ông ta? Ai cơ?
Hướng Nhật trong lòng rúng động, nhưng lại không lộ ra ngoài mặt, giọng nói lẫn nét mặt đều không có gì khác lạ.

Dịch Tiểu Quân trừng mắt, nàng biết tiểu tử thúi này đang giả bộ.
- Từ thủ đô đến, ngươi nói xem sẽ là ai?

- Không gặp!
Hướng Nhật trả lời hết sức thẳng thừng, lại quay người đi lên lầu.

Dịch Tiểu Quân vội vàng kéo hắn lại.
- Ngươi điên điên kùung khùng cái gì thế, ta không phải vì mình, nói cho ngươi biết, chuyện này có liên quan đến mẹ ngươi.

Hướng Nhật hơi ngừng bước một chút, sau đó lại tiếp tục đi lên lầu.

Dịch Tiểu Quân căm hận nhìn theo bóng lưng hắn cho đến khi nó biến mất ở cuối cầu thang, cũng không biết đang nghĩ cái gì.

Vào trong phòng, Hướng Nhật nhào ngay lên giường, nằm dang chân dang tay. Nói thật, lúc nghe Dịch Tiểu Quân nhắc tới Hướng mẫu, Hướng Nhật đúng là đã bị thuyết phục. Tuy nhiên chỉ lát sau hắn lại nghĩ, Dịch Tiểu Quân đã sớm nắm được điểm yếu của hắn, đây nói không chừng là nàng ta bày quỷ kế, định dẫn mình đi gặp cái người từ thủ đô đến.

Nằm được một lát, Hướng Nhật bỗng trở mình ngồi dậy, bởi vì hắn chợt nghĩ ra một điều, Dịch Tiểu Quân có khả năng là nói sự thực. Lão già kia từ thủ đô vội vàng tới đây, chẳng qua là vì lôi kéo mình, mà mình từng nói với Dịch Tiểu Quân là muốn Dịch gia bồi thường cho Hướng mẫu, nhất định lão già kia đã nghĩ được biện pháp để thực hiện yêu cầu của mình.

Nghĩ tới đây, Hướng Nhật càng đắn đo không biết nên làm thế nào, rốt cuộc có đi gặp lão già kia hay không, dù sao lão ta cũng là kẻ đầu sỏ đuổi Hướng mẫu ra khỏi nhà, nhưng mà... . . . Hướng Nhật lại nhớ tới hai hàng tóc mai lốm đốm hoa râm của Hướng Mẫu mà hắn đã nhìn thấy lúc bà lên Bắc Hải thăm mình, có lẽ trong lòng bà cũng có nỗi nhớ nhà da diết!

Hướng Nhật quyết định phải thăm dò ý tứ của Hướng mẫu trước, nếu như bà thực sự có mong muốn này, như vậy mình chịu khuất tất một chút cũng có sao đâu cơ chứ?

Tìm trong di động số điện thoại ở nhà, sau đó Hướng Nhật bấm gọi ngay.

Chưa đến vài giây, đầu dây bên kia đã nge máy, một giọng nói vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ truyền đến:
- Tiểu bảo! Là tiểu bảo phải không?

- Là con, thưa mẹ.
Đối với cái nhũ danh này, Hướng Nhật thực sự không biết nói gì hơn, nhưng nghe được giọng ân cần của Hướng mẫu, hắn lại cảm thấy rất ấm lòng.

- Thế nào, tiền không đủ sao? Mẹ lập tức đi ngân hàng gửi cho con.

- Không phải.
Hướng Nhật lại càng cảm thấy ấm lòng, vội đáp, nếu như không phải vì sợ làm Hướng mẫu kinh hãi, hắn còn định hỏi trong nhà có đủ tiền tiêu hay không.
- Con có chuyện muốn thưa với mẹ.

- Chuyện gì?
Nghe con trai nói có vẻ nghiêm túc, Hướng mẫu không khỏi nổi lòng hiếu kì, đồng thời cũng nghĩ đến tình huống xấu.
- Tiểu bảo, không phải là con và Sở Sở cãi nhau đấy chứ?
Bà hỏi thế không phải vì dè dặt, thực ra, so với cách hỏi hai người đã chia tay hay chưa thì cũng không khác nhau nhiều lắm. Nhưng biết tính cách của con trai, đương nhiên bà sẽ không nói thẳng ra.

Hướng Nhật có chút bất đắc dĩ, gì mà hắn lại không hiểu ý của bà cơ chứ.
- Không phải, con và Sở Sở vẫn tốt lắm, sao có thể cãi nhau được ạ?

- Chẳng lẽ Sở Sở đã có em bé?
Sức tưởng tượng của Hướng mẫu rất phong phú, nếu không phải con trai và con dâu tương lai cãi nhau, vậy chắc chỉ là nguyên nhân này. Bà nghĩ như vậy cũng không phải không có đạo lý, lần đi Bắc Hải cũng đã thấy thấy hai người sống chung, người trẻ tuổi đương nhiên là sung sức, không cẩn thận khiến cho con gái nhà người ta có bầu cũng là chuyện bình thường.

Hướng Nhật nghe mà mồ hôi đầm đìa, cũng không biết nói gì, lại còn thế nữa, sức tưởng tượng của Hướng mẫu quả thật đã lên đến mức tột đỉnh.

Hướng mẫu ở đầu dây bên kia không thấy hắn trả lời, cho là mình đã đoán đúng, bà không khỏi cao giọng hơn hẳn, thất vọng nói:
- Tiểu tử thúi, sao con không cẩn thận một chút, các con vẫn còn đi học, giờ thì hay rồi, con bảo Sở Sở gặp người khác thế nào đây?

Thấy mình đã bị hiểu lầm, Hướng Nhật liền bỏ lòng bái phục sức tưởng tượng phong phú của Hướng mẫu sang một bên, khẩn trương nói:
- Mẹ, mẹ nghĩ đi đâu vậy, cái gì mà Sở Sở có em bé chứ , con có nói chuyện này đâu.

- Không phải chuyện này à?
Giọng Hướng mẫu vẫn mang chút hoài nghi, và dường như còn có vẻ thất vọng.
- Vậy là chuyện gì, con cũng không thể nói rõ ra sao?

Hướng Nhật cân nhắc một chút, cuối cùng quyết định nói thẳng ra:
- Là chuyện về Dịch gia.

- Dịch gia? Dịch gia nào?
Mặc dù giọng nói trong điện thoại rất trấn tĩnh, nhưng Hướng Nhật rõ ràng nghe ra được đầu dây bên kia đang cố kiềm chế sự run rẩy.

Hướng Nhật trầm giọng nói:
- Mẹ, chuyện của mẹ con đã biết rồi, mẹ không cần giấu nữa.

Đầu dây bên kia im lặng, rất lâu mới khẽ thở dài một tiếng.
- Con nghe được từ đâu thế?

- Cái này để nói sau đi ạ, điều con muốn nói là, Dịch gia cái lão. . . Ông ngoại đến Bắc Hải rồi ạ.
Ban đầu muốn gọi là "Lão già", nhưng rồi lại nghĩ đến mẹ mình ở đầu dây bên kia, Hướng Nhật lập tức đổi giọng.

Nghe thế, đầu dây bên kia cũng nhịn không được vội hỏi:
- Ông ấy, ông ấy đến Bắc Hải làm gì?

Hướng Nhật không trả lời mà thấp giọng hỏi:
- Mẹ, mẹ có muốn trở lại Dịch gia nữa không?

Đầu dây bên kia lại im lặng, lần này còn lâu hơn lúc nãy, đến khi mà Hướng Nhật tưởng rằng Hướng mẫu đã cúp điện thoại thì mấy tiếng lẩm bẩm như tự nói cho mình nghe mới truyền đến.
- Mẹ không biết, cũng đã lâu lắm rồi.

Mặc dù Hướng mẫu nói không biết, nhưng Hướng Nhật lại nghe ra được một điều, trong lòng bà kỳ thực đã có đáp án rồi. Nói một cách chính xác, không phải bà không biết, mà là bà sợ, bà sợ đấy là một mong muốn xa xỉ khó có thể đạt được. Dịch Tiểu Quân cũng thường nhắc tới cách hành xử của lão già kia, do đó Hướng Nhật cũng biết lão già kia ở trong nhà nghiêm khắc đến thế nào, người bị ông ta đuổi ra khỏi nhà mà còn có thể quay trở về, chuyện này là không thể nào. Hướng mẫu hiểu được điều này, cho nên bà mới vừa hi vọng lại vừa sợ hãi, bà biết rõ xác suất thành công là rất mong manh, nhưng bà cũng hi vọng nó có thể trở thành sự thực.

Khi biết được mong muốn trong lòng Hướng mẫu, Hướng Nhật đã biết nên làm như thế nào – đó là phải đi gặp lão già của Dịch gia.

Vừa hạ quyết định này thì lại nghe Hướng mẫu ở đầu dây bên kia khẽ hỏi:
- Tiểu bảo, chuyện này là ai nói cho con biết?

- Là . . . . . . dì út.
Dù trái với lòng, nhưng Hướng Nhật vẫn buộc phải gọi Dịch Tiểu Quân là dì út.

- Tiểu Quân? Con đã gặp nó à?
Hướng mẫu vội hỏi.

- Dạ, những việc này đều là dì ấy nói cho con biết.
Hướng Nhật cũng không giấu diếm, kể lại lần đầu tiên Dịch Tiểu Quân tìm tới nhà, chỉ không nhắc tới chuyện phút cuối bị nàng ta lừa mất một trăm triệu.

Nghe con trai kể, Hướng mẫu đã biết chân tướng mọi chuyện, nhưng bà lại thấy rất nghi hoặc trước một việc khác.
- Tiểu bảo, con nói cho mẹ biết, lần này . . . . . . Ông ngoại con đến Bắc Hải làm gì?
Theo trực giác, Hướng mẫu linh cảm việc này có thể liên quan đến con trai mình. Bà cũng không phải ngốc, khi vừa nghe con trai bảo bối hỏi mình có muốn quay về Dịch gia hay không thì bà cũng đã nghĩ tới điều này rồi.

- Có lẽ là vì con cũng nên?
Hướng Nhật biết những gì sắp nói mới là quan trọng nhất, may mà trong đầu hắn đã sớm chuẩn bị thật tốt câu trả lời.

- Vì con?
Biết rõ tính cách của cha mình nên Hướng mẫu cũng không dễ bị gạt, một người đạt lợi ích lên trên cả tình thân thì làm sao có thể vì một đứa cháu ngoại bình thường mà đích thân đến Bắc Hải cơ chứ?

Nghe giọng Hướng mẫu đã trở nên nghiêm khắc, Hướng Nhật vội nói:
- Mẹ, trước hết mẹ đừng kích động vội, con còn có một chuyện muốn nói, mẹ nghe xong ngàn vạn lần đừng kích động.

- Có phải ở bên ngoài con lại gây ra tai họa gì không?
Hướng mẫu lại càng nặng giọng, mới không thấy mặt một thời gian, thế mà tiểu tử thúi này đã biết quanh co với mình.

- Cái này . . . . . . Mẹ thực sự sắp được bế cháu rồi ạ.
Hướng Nhật ra vẻ xấu hổ nói.

Hướng mẫu ở đầu dây bên kia “A” lên một tiếng kinh hãi, sau đó mắng, cũng không biết là đang tức giận hay đang cười.
- Tiểu tử thúi, vừa mới nói Sở Sở không có bầu, giờ con nói thế là sao?

- Không phải Sở Sở ạ.
Hướng Nhật vội giải thích.

- Là Tiểu Thanh à?
Hướng mẫu lập tức hỏi ngược lại, lúc trước khi đến Bắc Hải thăm con trai bảo bối, phát hiện có tới hai cô gái xinh đẹp ở cùng chỗ với nó, một người là Sở Sở, người kia là Thạch Thanh, bà còn nhớ rõ cả tên. Nếu không phải Sở Sở, vậy tất nhiên chính là ... cô gái dịu dàng lương thiện Tiểu Thanh, Hướng mẫu nghiêm giọng:
- Tiểu bảo, con muốn chọc tức mẹ à … Chuyện này Sở Sở có biết không?
Dù sao cũng là con trai bảo bối của mình, bà lập tức lo lắng giùm cho hắn.

- Biết ạ.
Hướng Nhật buột miệng tiếp lời, nhưng lập tức nhận ra mình đáp thế sẽ khiến Hướng mẫu hiểu nhầm, vội sửa lại:
- Cũng không phải Tiểu Thanh có em bé, mà là một cô con dâu khác của mẹ cơ ạ.

- Một. . . . . . cô con dâu khác?
Hướng mẫu có cảm giác như bị sét đánh, mặc dù Hướng Nhật không biết Hướng mẫu ở đầu dây bên kia có vẻ mặt như thế nào, nhưng nhất định là rất phong phú, phong phú như là sức tưởng tượng của bà vậy.

- Dạ, là một người khác ạ.
Hướng Nhật khẳng định.

- Nói cách khác, con giấu Sở Sở và Tiểu Thanh, ở bên ngoài quan hệ với cô gái khác?
Kế tiếp, Hướng mẫu liền nổi giận.
- Tiểu tử thúi, mẹ cho con đến Bắc Hải đọc sách, không phải cho con đến bắt chước người ta đi theo đuổi con gái. Bây giờ thì hay rồi, chẳng những tìm cho mẹ nhiều con dâu như vậy, ngay cả cháu cũng có cho ba mẹ rồi. Chuyện này mà để cho ba con biết, ông ấy chắc chắn sẽ chạy tới Bắc Hải lôi con trở về đánh một trận.

Hướng Nhật biết Hướng mẫu thực sự có chút tức giận, vội giải thích:
- Mẹ, mẹ nghe con nói đã, con không giấu Sở Sở và Tiểu Thanh, thực ra các cô ấy đều đã biết. Với lại còn ở cùng nhau nữa. Đúng rồi, bây giờ chúng chuyển chỗ ở rồi ạ, đã mua căn nhà lớn hơn chút.

- Ở cùng nhau?
Hướng mẫu cắn răng, cũng không để ý đến một điều, với năng lực của con trai mình liệu có thể chi ra một số tiền lớn để mua “căn nhà lớn hơn chút" hay không, mắng ngay:
- Tiểu bảo, con nói thật cho mẹ biết, chỗ các con rốt cuộc có bao nhiêu người ở cùng nhau?
Nghe khẩu khí vừa rồi của con trai, dường như có thêm một người còn là ít, không chừng còn có nhiều nữa mà chưa nói ra.

- Đại khái khoảng 7, 8 người.
Hướng Nhật có hơi mất tự nhiên khi trả lời, bây giờ nếu tính những người ở cùng nhà, con số ấy không sai, nhưng chỉ có bốn người mới thực sự được xem là bạn gái của mình, tuy nhiên tính cả những người không ở cùng nhà, quả thật có 7, 8 người, mà Hướng mẫu lại cho rằng đã ở cùng thì tất có quan hệ mập mờ với mình.

- 7, 8 người?
Hướng mẫu choáng váng cả đầu oc, còn nhớ lần trước mình tới mới chỉ có hai, sao mới qua một thời gian ngắn đã thành ra nhiều như vậy, cắn răng hỏi:
- Các cô ấy có cãi nhau hay không?

- Không ạ, các cô ấy sống chung hòa thuận lắm, à, phải nói là rất tôn trọng nhau.
Hướng Nhật thành khẩn nói, thực ra hắn còn muốn nói cái việc phá hoại hạnh phúc gia đình như cái nhau làm sao có thể sẽ xảy ra trên người hắn, tuy nhiên sợ Hướng mẫu lại nổi cơn giận, cuối cùng cũng không nói ra khỏi miệng.

- Tôn trọng nhau?
Hướng mẫu thiếu chút nữa tức đến nỗi ngất xỉu, bà còn tính lúc nào đó phải đi Bắc Hải một chuyến để dạy tiểu tử thúi kia biết thế nào là tôn trọng nhau chân chính. Trong mắt bà, con trai có bạn gái là một việc vui, nhưng nếu con dâu tương lai không chỉ có một người, mà là cả một đống, như thế lại không phải tin tức tốt gì.

Quan niệm trong tình yêu của Hướng Tuyến là phải chung thủy, bằng không năm đó bà cũng sẽ không vì theo đuổi hạnh phúc của bản thân mà tình nguyện bị đuổi ra khỏi nhà. Từ lần đầu tiên đến Bắc Hải thăm con trai, thấy nó và hai cô gái ở cùng một, bà cũng đã ra sức nhắc nhở, ai ngờ tiểu tử này chẳng những không nghe, trái lại còn càng ngày càng sung, chỉ trong thời gian ngắn đã tìm thêm cho nàng 5, 6 người nữa, với lại trong đó còn có một người đã mang bầu, Hướng mẫu càng nghĩ càng giận.



Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK