Ta lẳng lặng nhìn ba người trước mắt, có thể nói bọn hắn là người ta từng quen thuộc nhất , từng ở sư môn với ta, từng vượt qua rất nhiều sinh tử quan đầu dưới tay sư phụ ta. . . Không sai! Sinh tử quan đầu dưới tay sư phụ ta!
Xa nhớ, một ngày hơn mười năm trước, vì quyết định xem truyền thụ loại võ công nào cho chúng ta, sư phụ triệu tập sáu sư huynh muội chúng ta đến ngọn núi cao nhất Đại La sơn - - Kinh Mộng Vũ Thiên phong. Bảo chúng ta che tai, lần lượt đi đến vách Kinh Mộng Vũ Thiên phong.
Ta qua đầu tiên.
Ngày đó sư phụ mặc áo trắng, tay áo bồng bềnh cùng gió núi, như người trong chốn thần tiên. Sư phụ ra hiệu ta bỏ bịt tai xuống, sau đó chìa thanh bảo phiến ngà voi ra, hạ một mệnh lệnh mà con người không thể hạ.
Hắn chìa cây quạt chỉ vào vách núi nhìn không thấy đáy, gió núi như sói tru, nhẹ nhàng nói: "Nhảy."
Trong lúc nhất thời, ta không cách nào lĩnh hội ý tứ của hắn, nhưng bởi vì nhiều năm giáo dục, thân thể đã không tự chủ được động trước. Ta dùng sức nhảy một cái, vọt lên cao khoảng một trượng!
Sau đó thuận trọng lực rơi xuống vị trí cũ, ta lộ vẻ nghiêm túc: "Nhảy xong! Sư phụ, sau đó làm gì?"
". . . Ân." Sư phụ nhìn ta thật sâu, gật gật đầu: "Được chân truyền của ta. . . Đủ ti tiện."
A hừ! Ngươi không nói đạo đề này của ngươi là để chỉnh người!
Nhưng không thể không nói, khảo nghiệm của sư phụ có thể nói lên tính cách mỗi người, đến nhị sư đệ qua, hắn nghe được chữ 'Nhảy', nghi ngờ nhìn vách núi một lát, con mắt đảo một vòng, đột nhiên toàn thân thẳng băng, tay che hoa cúc, động tác thuần thục ba một tiếng ngã xuống đất.
Lộ ra thần sắc thống khổ, rên rỉ nói: "Sư phụ, ngày hôm trước đệ tử luyện công với đại sư huynh, quá mức mê mẩn, nhất thời vô ý bị chưởng lực của đại sư huynh gây thương tích, không thể đứng dậy. . ."
Chết rồi! Ngươi quăng nồi cộng thêm giả bị đụng, song vương hộ thể làm sao thua! ?
Hơn nữa so chưởng với ta thì so, bộ vị ngươi che hơi kỳ lạ a! !
"Đệ tử sắp không được, ngài cũng đừng trách đại sư huynh. Tiếc nuối lớn nhất của đệ tử là không thể tiếp tục phụng dưỡng sư phụ. Đệ tử chết đi, nguyện phụng dưỡng sư phụ dưới cửu tuyền, đến địa phủ mỗi ngày một nén thanh hương chúc sư phụ hay mở miệng cười, sư nương vĩnh viễn giữ gìn thanh xuân, sư muội hạnh phúc trưởng thành, sư phụ rốt cuộc không cần lo cho việc học của nàng, cao chân. . ."
"Được rồi được rồi, ngồi dậy! Để ngươi nói tiếp chắc cả nhà ta không ai thoát." Sư phụ tức giận đạp hắn đứng dậy, "Tiểu tử ngươi biết tìm đường chết như thế, tốt nhất học chút công phu vững chắc, trở về rèn luyện bản Tinh La Chưởng này."
Dứt lời ném một bản bí tịch cho hắn, ta ở một bên thấy thế rất là ao ước.
Sau đó tam sư đệ qua, hắn đeo kính mắt, chậm rãi từ từ. Nghe xong sư phụ nói chữ 'Nhảy', sững sờ một lúc, chậm rãi ngẩng đầu nhìn sư phụ. Nhìn chằm chằm một hồi, hắn chậm rãi lắc đầu, thở dài một hơi như nhìn thiểu năng. . . Sư phụ suýt nữa một cước đá hắn xuống vách núi. . .
Sư phụ cả giận: "Tiểu tam tử, rốt cuộc ngươi nhảy hay không nhảy? !"
"Vì sao nhảy?" Tiểu tam tử đẩy kính mắt: "Nhảy, sẽ chết. Vì sao phải chết? Tính mạng con người có hạn, sao có thể lãng phí vào loại chuyện vô vị này. Sư phụ, chúng ta nên trân quý sinh mệnh, cách xa nguy hiểm. Sư phụ, ngươi đứng quá gần vách núi, mau tới đây, cẩn thận gió núi thổi đến, ngài đứng không vững, rơi xuống dưới, sẽ té thành một vật thể máu me không rõ giống cục bột phấn."
Khi đó tam sư đệ nhà ta chẳng qua mới mười tuổi, trong mắt lại lấp lánh quang mang trí tuệ. Hơn nữa, ta cũng lần đầu tiên nhìn thấy sư phụ nghiêm túc lộ ra biểu tình 'Có nên bóp chết thằng ranh con này rồi quăng xuống núi hay không'. Lúc đến tiểu tứ tử, khi ấy tiểu tứ tử mới là nhóc con sáu tuổi, nhưng vẻ mặt nghiêm túc. Sư phụ nói xong 'Nhảy' !
Tiểu tứ tử: "Vâng!"
Hắn không chút suy nghĩ đâm đầu vào gió núi mây mù, ung dung một bước nhảy khỏi biên giới tuyến của vực sâu vạn trượng. Thân thể nho nhỏ trực tiếp rơi xuống.
Sư phụ cũng bị giật nảy mình, cũng may mang bên mình dây thừng dùng để cứu viện, một tay cuốn hắn trở về. Nếu không hôm nay tiểu tứ tử chính là một cái bánh thịt thêm một khối linh vị bài.
"Mấy người các ngươi. . . Tư chất khác nhau, những thứ có thể học khác nhau. Vi sư tùy theo tài năng mà dạy, cho các ngươi võ công tu tập khác nhau. Tiểu nhị, căn cơ ngươi sâu nhất, về sau nghiên cứu chưởng pháp. Tiểu tam tử, đầu óc ngươi chậm chạp, về sau quản sổ sách cho ta. Tiểu tứ, sau này lên núi mang theo dây thừng. . ."
Thế là ngày đó, kỳ thực cũng chỉ có nhị sư đệ nhận được bí tịch võ công. Tam sư đệ được một quyển sổ sách cùng một bàn tính, tứ sư đệ chỉ được một sợi dây thừng. . .
Mà sau đó, ta giương mắt nhìn muốn bí tịch, sư phụ lại trợn trắng mắt nhìn ta nói: "Dịch Cân Kinh của ngươi đã luyện thành chưa? Thái Cực Thần Công thế nào? Cái gì? Đánh thắng sư thúc ngươi đã thỏa mãn? Đánh thắng Thiếu Lâm La Hán trận ngươi đã thỏa mãn? Ngay cả Thiếu Lâm phương trượng cũng đánh không lại, mất mặt! Ngươi nhìn các sư huynh sư đệ của ngươi, nguyên một đám quyết chí tự cường, ngay cả vách núi cũng dám nhảy. Ngay cả tên hòa thượng chết dẫm ngươi cũng đánh không lại, còn không trở về luyện đi!"
Lúc ấy cũng không biết là ta ngốc hay làm sao, vậy mà xấu hổ vô cùng, thế là tức giận phấn đấu trở về tu tập trắng đêm. Cũng chính đêm đó tẩu hỏa nhập ma, chân khí bùng nổ đâm hỏng hơn hai mươi bức tường đất trong viện chúng ta, còn dọa cho sư thúc ta mắc chứng dương lãnh.
Sau đó sư huynh đệ chúng ta tự mình tu luyện. Đều luyện thành một thân nghiệp nghệ, cũng lần lượt xuống núi lưu lạc.
Ta thì hơn mười lăm tuổi mới thoát ly thời gian cả ngày ngủ giường bệnh, bắt đầu theo sư phụ dạo chơi khắp nơi. Sau đó, không thường gặp mặt các sư huynh đệ. Đến khi xây xong Dạ La bảo mới đoàn tụ.
Dường như bắt đầu từ Tinh La Chưởng, nhị sư đệ liền nghiên cứu chưởng pháp, cũng không biết do yêu chưởng pháp hay sao. Hắn luyện chưởng pháp môn phái chúng ta xong lại bắt đầu học chưởng pháp môn phái khác, Đại La sơn Tinh La Chưởng, Tú Nguyệt Chưởng, Thiếu Lâm Kim Cương Chưởng, Võ Đang Miên Chưởng, Nga Mi Khinh Yên Chưởng các loại. . . Quả thực là chưởng pháp giới như Đường Dịch. Về sau nghe nói hắn bắt đầu xông xáo giang hồ, bởi vì tìm đường chết quá nhiều, có một lần bị người đánh cho mất cả y phục, trên người chỉ còn lại đồ lót. Thế là thanh danh Cúc Hoa Hiệp lan truyền nhanh chóng. Nghe nói bởi vậy hắn còn làm ăn mày mấy năm.
Từ sau lúc đó, tam sư đệ chuyên tâm khổ luyện, nhiều năm sau đại thành, rốt cuộc trở thành châu toán đại sư tốt nhất vùng Đại La sơn! Làm kế toán trong tiệm thóc gạo, một tháng có năm lượng bạc tiền công.
Tứ sư đệ thì về sau học được một thân mình đồng da sắt. Gắng sức luyện ngạnh công, học được một thân võ công thần kỳ đao thương bất nhập. Sau đó thì sao, hình như làm tay chân ở một kỹ viện tại Bắc Bình, một tháng có ba lượng tám tiền công.
Lại thêm ta, bây giờ chính là một tên bộ khoái.
Đại La sơn ta thật là nhân tài đông đúc! ! Trường học võ lâm đệ nhất Bắc Bình! Hoan nghênh báo danh!
Khụ khụ, nói hơi xa.
Tóm lại chuyện cũ luôn luôn nghĩ lại mà kinh.
Ký ức làm mắt ươn ướt.
Ta nên nói tạm biệt hay mời ở lại. Khụ khụ khụ. . . Lại nói xa.
Tóm lại từ nhỏ đến lớn, chúng ta đều là hảo huynh đệ bên nhau, sau khi từ biệt ở Đại La sơn đã rất lâu không gặp. Ba tên này luôn không khiến người ta bớt lo.
Nhìn ba người này, lâu như vậy không gặp. . . Sao bọn hắn đều biến thành người Thiên Trúc! ?
Vừa nãy ta nghe thanh âm đã trực tiếp cảm thấy là bọn hắn, nhìn dáng dấp đã nhận ra được, thế mà không để ý màu da bọn hắn. A không, cẩn thận nhìn một chút, màu đen trên mặt ba tiểu tử này là vẽ lên. Y phục cũng lung tung. Rõ ràng tiểu tam tử mặc y phục người Ba Tư a.
Bọn hắn hóa trang thành như vậy rõ ràng là muốn hố người a.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
10 Tháng mười một, 2018 22:50
Nghiện thuốc chạy đi tìm txt, đi dạo dọc google tìm ra đúng đc chỗ nguồn sf :(.
10 Tháng mười một, 2018 22:47
1 tên cao thủ giang hồ nằm trong đội ngũ thủ lĩnh của tổ chức đứng thứ 2 số các tổ chức sát thủ mà võ công lại không bằng 1 tiểu công chúa ?
10 Tháng mười một, 2018 19:36
ôi mẹ ơi tôi chui hố này sâu thật rồi
10 Tháng mười một, 2018 19:13
bác cv làm chất lượng hơn số lượng. đọc thích hơn hẳn.
10 Tháng mười một, 2018 13:41
giả vân phong lại là cuồng thiên , ngày càng nhiều điều bất ngờ trong vụ phản loạn lần này
10 Tháng mười một, 2018 12:43
Raw ra đến quyển 12
Gần 900 chương
10 Tháng mười một, 2018 12:00
raw chap bao nhiu r ạ ???
10 Tháng mười một, 2018 11:34
Là sao bạn?
10 Tháng mười một, 2018 11:30
chà truyện này sắp hết dịch chưa
08 Tháng mười một, 2018 20:54
đến quỳ công chúa tắm thì không dám nhòm trộm nhìn thấy đàn ông thì đòi lột trần , cảm thấy nghi ngờ xu hướng tình dục của phi chân lão đệ
08 Tháng mười một, 2018 12:32
" Đến lúc đó, trên Dạ La bảo, chỉ sợ cờ gấm của Bạch Vương thất quan cắm đầy tiền đình. Trái một bộ 'Đào lý xuân phong, đời đời truyền lại', phải một bộ 'Y bát được truyền, khắp chốn mừng vui'. Những trư bằng cẩu hữu của ta sẽ tụ tập lại, trắng trợn chạy tới chúc mừng, chắc chắn trong mỗi lời chúc đều có "Quả nhiên có kỳ sư tất có danh đồ!" Oan ức này ta phải cõng đến kiếp sau a. Nữ nhân cùng mạng nhỏ, cái nào trọng yếu? Ta kiên định đứng ở cái sau."
Nó mà học được thì giờ lên làm chưởng môn Đại La Sơn lâu rồi :))))))) học mỗi cái hàng long thập bát mô thấy gái cửi đồ còn không dám đụng :)))))))))
08 Tháng mười một, 2018 07:51
lão sư phụ của phi chân hàng nào chả dám đụng làm đệ tử ít nhiều cũng phải kế thừa mấy chiêu chứ
08 Tháng mười một, 2018 03:55
spoil
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
"Ta thái sư phụ tinh thông mệnh lý, từng cho ta xem mệnh thời điểm hô 1 tiếng 'Cẩn thận nữ nhân', sau đó bỗng nhiên dừng lại, lại hô 'Còn có nam nhân' !" Nghe đoạn này là đã cảm thấy giới tính Tô Hiểu có vấn đề rồi. :))
07 Tháng mười một, 2018 23:08
Kẻ thù của nó là ai nó còn chưa biết thì nghi ngờ nội gián cái giề :)) Sau đêm hai thằng ân ái trong rừng thì nó chỉ xác định được 2 điều: 1) Thằng Phi Chym rất mạnh có thể tát vỡ mồm nó bất cứ lúc nào và 2)Thằng Phi Chym không có ý hại nó... mà tính nó vốn không thích để thằng khác nhúng tay thì cứ im im train lv là chuẩn rồi, khi nào nó thấy nó vả được thằng main thì khác
07 Tháng mười một, 2018 21:41
cảm ơn tác giả, mong ngóng từng chương :heart:️
07 Tháng mười một, 2018 21:31
Tầm khoảng chục vợ đổ về là đẹp à =))
07 Tháng mười một, 2018 19:13
Mục đích ban đầu của Đường Dịch đúng là đến để tìm lại hồ sơ, điều tra + trả thù nhà
Nhưng giờ nếu đặt tình huống như vậy thì khả năng nghi ngờ Phi Chân là nội gián chắc chắn không thể không có. mà đã là nội gián => nguy hại đến Lục Phiến Môn => Lục Phiến Môn bị giảm uy năng hoặc lụi bại => Đường Dịch cũng không thực hiện được mục đích của mình
Nói chung tại hạ thấy đoạn đó tác giả viết chưa được hợp lý cho lắm
07 Tháng mười một, 2018 16:11
Cô cô, lão đại, trap, thái giám cứ cho thêm con công túa này thì toàn hàng để trưng bày, đụng phát nát đời ngay :))
07 Tháng mười một, 2018 13:49
vãi cả hàng long thập bát mô không biết khi nào thì phi chân lão đệ sẽ kế thừa phong thái của sư phụ nhỉ chứ xung quanh mỹ nữ nhiều lắm rồi đó
07 Tháng mười một, 2018 08:53
nó để lại thằng main để thỉnh thoảng kiểm tra võ công của bản thân, coi như main là mục tiêu để đánh bại mà
07 Tháng mười một, 2018 07:46
Đường Dịch vô lục phiến môn vì nó muốn được phép tra xét một số hồ sơ án để kiếm hung thủ chứ không phải muốn mượn tổ chức báo thù
07 Tháng mười một, 2018 07:43
công nhận điểu huynh số đủ nhọ có được vị hôn thê đẹp với chức quan cao nhưng mà nón xanh thì nhiều lắm
06 Tháng mười một, 2018 19:49
Mình pm rồi, giờ chỉ chờ bác ấy rep thôi =))
06 Tháng mười một, 2018 19:37
Mục tiêu của Đường Dịch có phải làm tổ chức mạnh lên đâu. Nó chỉ muốn nó mạnh lên rồi có cơ hội đọc tài liệu thôi.
06 Tháng mười một, 2018 19:17
"Điểu huynh mau tới! Điểu huynh mau tới! Ta sắp không khống chế được hiện trường rồi! ! Cỏ xanh trên đầu ngươi, ta kéo ba mươi con trâu đến ăn cũng không hết a!"
Khúc này đọc đi đọc lại vẫn thấy bựa :))
BÌNH LUẬN FACEBOOK