Mục lục
[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nhưng ta nói a, Bạch tổng quản, cho dù ngươi thích tiết kiệm đến mức nào.” Ta nghiêm túc nắm tay Bạch Liên, da thịt gần sát, mặt nàng lập tức đỏ lên. Nhưng lần này không xuất hiện dị trạng trước đây, chỉ là bị ta nắm tay kéo tới bình thường. Ta giơ tay sen nhỏ như nhánh cây của nàng lên, tuy tay áo rộng rãi, vẫn rộng hơn thiết kế nguyên bản một khoảng lớn, có thể thấy độ nhỏ bé của cánh tay nàng.

“Ngươi đã gầy đến da bọc xương, tốt xấu cũng ăn chút thịt cho mình đi.”

Bạch Liên kéo cánh tay về, trợn trắng mắt nhìn ta: “Không cần ngươi lo. Ta ăn bao nhiêu, liên quan gì đến ngươi.”

“Không nỡ thôi.” Ta nhìn nàng chằm chằm, bắt chước ngữ khí vừa nãy của nàng: “Cảm thấy, rất đáng tiếc.”

Gương mặt xinh đẹp của Bạch Liên lập tức đỏ như lửa: “Ngươi, ngươi, chẳng lẽ ngươi, có phải ngươi biết ta...... Rốt cuộc ngươi......”

Ta nghi hoặc nhìn nàng biểu diễn biến sắc một hồi, nhưng vẫn không biết nàng đang nói gì.

Lúc này, lại thấy một đám hùng hài tử chạy qua mặt, mở miệng hô: “Mau tới mau tới, vớt cá vàng!”

"Vớt, vớt cá vàng là gì! Dẫn ta đi!”

Bạch Liên như con thỏ trúng tên vào mông, chạy cực nhanh vào đám hùng hài tử, dường như đang tránh né tầm mắt của ta, con mắt không nhìn ta nữa.

Kỳ quái, ta hảo tâm cổ vũ nàng ăn nhiều đồ có dinh dưỡng, sao Bạch tổng quản lại phản ứng đại kinh tiểu quái.

Hơn nữa, kỳ quái nhất chính là......

Hình như, bây giờ Bạch tổng quản nói chuyện...... Không dùng ‘Ta’ hoặc là ‘Cha gia’ để tự xưng, vì sao lại thế?

Nghi vấn đầy đầu không cách nào giải đáp.

Chẳng qua quên đi, dù sao hôm nay cũng bồi Bạch tổng quản đi dạo hội chùa, ta thanh nhàn một chút đi. Ta chắp hai tay sau lưng, chậm rãi từ từ theo sau bọn hắn, đi vớt cá vàng.

******

“Không nỡ thôi.”

Minh Phi Chân chậm rãi nghiêng đầu, sau đó nhìn chăm chú vào gò má thanh tú hơi nóng lên trong gió lạnh của nàng. Giọng nói ôn nhu hữu lực, dễ dàng đánh xuyên tâm phòng, như một dòng suối nước nóng không thể phòng ngự, dường như bao vây người ta, muốn thẩm thấu vào đáy lòng.

“Ta cảm thấy, rất đáng tiếc.”

Bạch Liên nghe hai câu ấm áp này, không nhịn được run sợ một hồi.

Bình thường, vì loại lời này, nàng sẽ không phát sinh phản ứng như vậy, thậm chí nàng còn khịt mũi coi thường. Nhưng tình huống bây giờ, nàng tháo tâm phòng xuống, tháo khôi giáp xuống. Lúc nói từng lời trong lòng mình ra, lực sát thương của hai câu nhìn như quan tâm, kỳ thực là tán gái này, thật không nhỏ.

Kỳ thực, hôm nay Bạch Liên rất kỳ quái, cả người cũng kỳ quái.

Bình thường ăn rất ít, hôm nay uống cạn phân lượng canh có thể ăn với cơm ba ngày, sau đó còn ăn bánh nướng.

Xưa nay nàng không nói được năm câu với người, có thể nói ít thì tận lực nói ít. Nhưng bây giờ nàng như uống say, chủ động trò chuyện về quá khứ nàng không muốn nhắc đến nhất, trò chuyện về kinh lịch nàng từng làm dân chạy nạn. Đoạn kinh lịch này, nàng chưa từng nói ra miệng trước bất kỳ ai, cho dù với Hoàng phi nương nương, nàng cũng không chịu lấy ra đàm luận. Không phải bởi vì mất mặt, là bởi vì thống khổ.

Đó là thời gian thống khổ nhất trong cuộc đời nàng, cho dù nhớ lại một lần, cũng đủ làm nàng khó ngủ mấy ngày. Nhưng không biết vì sao, hôm nay nàng lại chủ động nói ra.

Xưa nay nàng không bày tỏ tâm sự với người. Hôm nay, những chuyện nói cho Minh Phi Chân, nàng đã để trong lòng rất nhiều năm. Trong đó có cổ quái của nàng, có nhược điểm của nàng, có quá khứ của nàng, có cảm lịch của nàng. Những chuyện to to nhỏ nhỏ này, có lẽ là quan trọng, có lẽ là không quan trọng, chẳng qua là tâm sự mà nữ nhi gia nên có mà thôi. Có lẽ không hề quan trọng, nhưng lòng người ắt không thể thiếu.

Bạch Liên chưa bao giờ cảm thấy mình nên nói với người. Hay chính nàng cũng không biết, thổ lộ, mới là đường tắt duy nhất để khai thông thống khổ. Nàng quá cô độc, cho nên nàng không biết, thì ra mình, cần tâm sự với người. Bất tri bất giác, nàng chậm rãi nói, lời trong lòng đã tích lũy nhiều như vậy. Nàng không biết phải nói với ai, có lẽ không ai quan tâm.

Nhưng nàng nói với Minh Phi Chân, từng chuyện từng chuyện một.

Nàng cũng không hiểu vì sao, nhưng nàng cảm thấy nói những lời này cho hắn là an toàn. Hắn tuyệt sẽ không chê cười nàng keo kiệt, nói nàng chuyện bé xé ra to, mà sẽ lẳng lặng nghe nàng nói tiếp. Như một đại ca ca đáng tin cậy, sau khi nàng nói mệt mỏi thì sờ đầu nàng một cái, cho mượn bả vai nở nang của mình, để nàng nghỉ ngơi một lúc.

Bây giờ hồi tưởng lại suy nghĩ này, vẫn làm hai gò má của thiếu nữ da mặt mỏng nóng bừng. Ai muốn hắn sờ đầu mình! Ai muốn ngủ trên vai hắn! Tối đa tối đa, hắn cũng chỉ là đại thúc, đại ca ca cái gì! ? Buồn nôn buồn nôn! ! Hừ hừ hừ!

Xưa nay Bạch Liên không cảm thấy mình là nữ nhân, đương nhiên cũng không cảm thấy mình là nam nhân. Nàng chỉ đặt mình ở vị trí thái giám, không cao cũng không thấp. Đây là một cơ chế phòng vệ, năm đó được nương nương mang từ phế tích về cung, nàng chỉ là một giới dân đen. Nương nương đại phát thiện tâm có thể khiến nàng được ba bữa cơm ấm no, đồng thời cũng có thể một câu khiến nàng trở về cuộc sống đầu đường. Thân phận công công này, là cảng tránh gió, là vỏ an toàn duy nhất nàng cảm thấy có thể yên thân gửi phận. Nàng chỉ cần ẩn thân trong cái vỏ an toàn này, là có thể không thừa nhận bất kỳ cái gì, không nhìn thẳng vào bất kỳ cái gì, cứ sống như vậy.

Nhưng mà, Minh Phi Chân nhiều lần lôi nàng từ vỏ an toàn kia ra, đồng thời dùng phương thức cường ngạnh khiến nàng không thể trở lại trong vỏ.

Mấy ngày này, nàng mặc nữ trang, bị người gọi là Hồ phu nhân, bị cưỡng bức gọi Minh Phi Chân là tướng công. Nàng cảm thấy phòng vệ của mình đang dần trở nên yếu ớt. Khi nàng đứng trước gương, nhìn gương trang điểm, nàng phải thuyết phục mình, người trước mắt, chỉ là một thái giám.

Hôm nay nàng lại bị Minh Phi Chân hôn một lần, cảm xúc xuất hiện nhiều nhất không phải chán ghét, mà là không biết làm sao.

Nàng không biết vì sao mình trầm mê trong nụ hôn đó, cảm giác hoàn toàn khác với chán ghét. Ngực nàng phập phồng, còn có, cảm xúc phát trướng như đánh trống trong đầu nói cho nàng, thời điểm đến.

Cho nên nàng dần dần không bài xích bị người gọi là cô nương, cho nên nàng dần dần bắt đầu nở nụ cười, cho nên nàng dần dần cảm thấy Minh Phi Chân, không đáng ghét như vậy.

Rốt cuộc nàng dần dần không thể dùng ‘Ta’ để xưng hô mình, nàng bắt đầu biết được rất nhiều thứ lúc trước không biết.

Tỷ như nàng thích cái gì; tỷ như nàng quan tâm cái gì; tỷ như thật ra nàng biết cười; tỷ như thật ra, nàng, là nữ hài tử.

Trước khi nàng nói tâm sự của bản thân cho hắn, cảm tình này còn không mãnh liệt như vậy.

Nhưng khi nàng nói toàn bộ lời trong lòng mình ra, dường như mình trần như nhộng xuất hiện trước mặt hắn, rất không chịu nổi lời quan tâm (tán gái) của hắn.

Trái tim Bạch Liên, đập nhanh chưa từng có. Nhưng lại là nhịp tim khiến nàng vui vẻ, như có một tổ nai con không ngừng nhảy loạn trong ngực.

Lại nhìn Minh Phi Chân, nàng lại muốn khinh thường hừ lạnh —— sao hắn vẫn ngốc nghếch!

Nàng nhanh chóng né khỏi hắn, mới có thể bình phục nhịp tim đập nhanh.

Nàng ghét chết thái độ ung dung không vội của hắn.

Vì sao mình khẩn trương như vậy, hắn lại ra vẻ bình yên? Vì sao mình lo lắng bất ổn, hắn vẫn có thể cười ngây ngô, dường như trời sập xuống cũng có thể đắp chăn?

Chẳng phải thế này giống...... Mình, thích hắn sao?

(hết)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
dpnkbpvn
13 Tháng mười một, 2018 00:59
Liên quan đến em tuyết chăng
mr beo
12 Tháng mười một, 2018 19:09
ngày nhỏ thì tỏ ra băng lạnh thêm tí trung nhị lại còn thất tình giờ thì như cá chết lại tham tiền thay đổi 180 độ luôn
Tuyết Mùa Hạ
12 Tháng mười một, 2018 18:25
quan trọng là khí chất :v Chứ đen với trắng tùy theo nội công sử dụng cũng khác rồi mà. VÍ như dùng Hàn Băng thì thành trắng, Thuần Dương thì thành đỏ :v
Hoaqin
12 Tháng mười một, 2018 14:36
Có bác nào dùng QT 2013 mà bị hiện tượng lẹm chữ khi bôi đen từ có chữ đ, y vv không? Lắm khi bôi lệch từ khó chịu quá :(
mr beo
12 Tháng mười một, 2018 14:04
mé lúc thì tóc đen lúc thì tóc trắng đổi màu tóc do vận công hay hóa trang nhỉ
mr beo
12 Tháng mười một, 2018 14:02
người khiến cho phi chân lão đệ quyết định thoái ẩn giang hồ đó
mr beo
12 Tháng mười một, 2018 07:33
khả năng là gia nhập vô pháp vô thiên nhai vì gái khá cao
Hoaqin
11 Tháng mười một, 2018 23:18
15, 16 tuổi đã thất tình Không rõ là lúc đó đã xong Vô Pháp Vô Thiên nhai chưa Nếu là sau VPVT thì có lẽ Tuyết là người Thần Nguyệt giáo, còn không phải thì chịu =))
Hoaqin
11 Tháng mười một, 2018 23:12
Chắc là người yêu gì đó của main =))
mr beo
11 Tháng mười một, 2018 19:18
hóa ra ngày nhỏ phi chân tóc bạch kim thêm tí trung nhị tỏ ra lạnh lùng thờ ơ thất tình bảo sao giờ xuống núi không mấy người nhận ra khí chất thay đổi 180 độ thế cơ mà
Tuyết Mùa Hạ
11 Tháng mười một, 2018 18:33
Cứ nhẹ nhàng thi thoảng lại chọc cười như này thì thật tốt :)) Bác cv làm tốt quá làm mình ngại đọc từ bản raw thô :))
Phuong Anh Nguyen
11 Tháng mười một, 2018 17:46
tuyết là ai nhể?
Hoaqin
11 Tháng mười một, 2018 17:03
Main mà ra từ đầu, mỗi đứa một vả thì làm gì có truyện bác =))
21302766
11 Tháng mười một, 2018 16:55
Main giống saitama nhỉ, người khác đánh nhau còn mình thì dạo chơi loanh quoanh. Chắc đợi đánh gần xong mới chịu ra mặt.
distry
11 Tháng mười một, 2018 15:46
Các bố đọc lại hộ cái, công chúa là Nga Mi chiến. Nga Mi chiến thì đếch sợ ai
qtrung2511
11 Tháng mười một, 2018 13:43
lúc phi chym 14 15 tuổi đã có võ công ngang ngửa chưởng môn hoa sơn rồi. sao không bảo vô lý đi.
Phuong Anh Nguyen
11 Tháng mười một, 2018 13:18
bác nên nhớ chính Hoàng Thượng võ công cũng khá cao nha và độc chiêu trị thương gia truyền nữa.
VBNyang
11 Tháng mười một, 2018 13:01
So kiểu này thì dàn nhân vật chính trong kiếm hiệp vứt hết :)) Đoàn Dự, Hư Trúc, Vô Kỵ toàn đám nhóc vắt mũi chưa sạch mà bán hành cho tiền bối võ lâm như đúng rồi :lol:... ở đây còn chưa biết con công chúa này sư thừa là ai, kỳ ngộ gì, thiên phú ra sao bla bla... hoặc tương đồng hơn là con Chu Chỉ Nhược với con nữ áo vàng đấy, được ít bí kíp với sư thừa bá (vợ chồng DQ) cũng đủ bán hành cho phần lớn võ lâm tiền bối rồi...
L2D4
11 Tháng mười một, 2018 12:21
Tác chẳng giải thích rồi rồi rồi: "Vũ Dạ Nam Tuấn Phi ở đây. Nhưng hắn nghe nói sở trường của Vũ Dạ không phải võ công, mà là khinh công ám khí"
mr beo
11 Tháng mười một, 2018 11:58
công chúa vốn được vua chiều nên cho học võ từ nhỏ đầu tư tiền của thuốc quí các kiểu nên trẻ tuổi võ công cao là đương nhiên chưa kể vũ dạ nó đánh nhau với thằng cha hộ vệ gần toi rồi gặp cao thủ như công chúa chả thua thì sao
trunghieu99tt
11 Tháng mười một, 2018 11:16
Đi du học ? Chẳng qua cũng là theo chân thầy đi du ngoạn giang hồ lịch lãm. Chẳng lẽ mấy thứ đó Nam Tuấn Phi gần 1 đời lăn lộn giang hồ chẳng lẽ thiếu hay sao ? . Tại hạ nói ở đây là võ công, Nam Tuấn Phi có thể leo lên chức đó dù là chủ tu khinh công cùng ám khí thì võ công cùng thực chiến của hắn chắc chắn cũng phải rất mạnh. Lại nói chịu thua thiệt 1 tiểu oa đi theo chân thầy vài năm ?
mr beo
11 Tháng mười một, 2018 08:36
vũ dụ nó chủ tu là ám khí đánh lén cùng khinh công nên ám sát tất nhiên có tiếng rồi còn công chúa nó được nhà đầu tư cho thầy giỏi đi du ngoạn giang hồ nên tất nhiên là trẻ tuổi mà võ công cao cường rồi
qtrung2511
11 Tháng mười một, 2018 02:23
đề nghị đọc truyện thì cố gắng đọc kỹ và đọc hiểu. du học mấy năm rõ ràng đấy thôi.
qtrung2511
11 Tháng mười một, 2018 02:20
không đọc kỹ à? cháu nó được gửi đi du học về. ok.
dpnkbpvn
11 Tháng mười một, 2018 00:57
Nam tuấn phi được mỗi cái khinh công mà bác
BÌNH LUẬN FACEBOOK