Ta bị hỏi cho á khẩu không trả lời được, lúc hoàn hồn, Hỏa Phượng sớm đã dẫn các muội tử Ngô Đồng Kim Vũ hiên phá cửa rời đi. Hai cánh cửa như sắp rơi xuống, còn đang không ngừng lay động, chắc vừa bị Hỏa Phượng nổi giận đùng đùng một cước đá văng.
“Minh đại ca, nàng vừa nói thông gia từ bé...... Là sao?”
“Chuyện này......” Ta ra vẻ đau khổ, “Nói rất dài dòng, không bằng không nói. Tóm lại sư tỷ nàng đính hôn với ta từ khi còn bé.”
“Trời ạ!”
Tô Hiểu không dám tin kêu lên: “Không ngờ có người muốn ngươi! Đúng là mắt bị mù.”
“Rống bừa cái gì!”
Hơn nữa mắt bị mù là sao! Hài tử này thật không biết nói chuyện!
Tô Hiểu sờ cằm, nghiêm túc suy nghĩ: “Hỏa Phượng sư thái là sư tỷ của Luyện cô nương lúc trước phải không? Nghe nói địa vị của Hỏa Phượng sư thái ở Ngô Đồng Kim Vũ hiên rất cao, như vậy sư tỷ của nàng chính là......”
Tô Hiểu tỏ ra kinh ngạc không dám tin hơn.
Ta biết ngay...... Ngay cả Tô Hiểu cũng nghe tên nàng, xem ra mấy năm này thật sự có thành tựu trên giang hồ.
“Đúng, ngươi đoán không lầm.” Ta buông tay nói: “Chính là nữ hiệp chưởng môn đại diện của Ngô Đồng Kim Vũ hiên, người trên giang hồ xưng Kim Ngọc Phi Diên.”
“Không phải chứ! Ngươi là vị hôn phu của ‘Kim Ngọc Phi Diên’! !”
Ta bịt tai nói: “Kêu cọng lông! Chỉ là thông gia từ bé! Sư phụ ta đính ước lúc uống say! Không có hôn thư không có tiền mừng, chỉ là một câu ước định miệng mà thôi. Sư phụ ta vốn là lão lưu manh, lời hắn nói có thể coi là thật sao?”
Tô Hiểu cau mày nói: “Nhưng không phải sư phụ ngươi là đạo sĩ sao?”
“Đạo sĩ thì làm sao?” Ta khịt mũi coi thường, “Ngươi chưa từng thấy đạo sĩ lưu manh thôi!” Lúc nào dẫn ngươi đi Võ Đang sơn kiến thức, cái gì gọi là đạo sĩ không thấy thỏ thì không thả ưng.
Nói ra cũng thật mỉa mai, chúng ta đi làm nhiệm vụ, ai ngờ tiền còn không có, đã có manh mối về tung tích của Thẩm lão đại, nhưng một chút thu hoạch cũng không có.
Miếu sơn thần vốn là chỗ song phương kịch đấu, không ngờ bây giờ chỉ còn hai người tới cứu tràng là ta và Tô Hiểu, và gió núi yên tĩnh...... Không đúng, ngoại trừ chúng ta, còn một trưởng lão đời bảy của Cái Bang, đang nỗ lực bò ra ngoài cửa như sâu róm —— Giải Đại Thiên.
Giải Đại Thiên bị quái lực của Hỏa Phượng đánh 18 lần liên tiếp, sớm đã trọng thương. Trong giang hồ, đệ tử Cái Bang hắn dựng ngọn cờ riêng, anh phong táp liệt, nổi bật bất phàm, xưa nay không ăn thiệt thòi trước mắt. Đã là ăn mày, vậy thì đi cong đi thẳng hay bò đều như nhau, quả là cầm lên được thì bỏ xuống được.
“Còn mười bước, còn chín bước “
Giải Đại Thiên yên lặng đếm số bước, tiến bước về phía hi vọng, đột nhiên một bóng đen bao phủ phía trước. Hắn tuyệt vọng ngẩng đầu, trông thấy hai khuôn mặt tươi cười.
Ta và Tô Hiểu cản đường đi của hắn, cười nói.
“Giải trưởng lão, chạy đi đâu đấy.”
“Hừ, tiểu tử kia, dám cản đường của lão phu, phải chăng chán sống?”
Làm một người bò đi...... Giải trưởng lão cũng coi như trang bức lên độ cao mới.
Ta và Tô Hiểu không nói gì, nhìn nhau cười, mỗi người đi sang một bên ngồi xổm xuống, nhắm ngay huyệt cười bên eo hắn.
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Hai con chó các ngươi ha ha ha ha ha! Vậy mà ha ha ha ha ha đối đãi bản trưởng lão như thế ha ha ha ha ha ha ha! !
“Ta sẽ không nói gì ha ha ha ha ha! Các ngươi muốn nghe được từ miệng ta ha ha ha ha ha ha, là vô ích ha ha ha ha ha ha!
Qua khoảng một khắc đồng hồ.
“Được rồi! Ta nói! Ta nói còn không được sao!”
Thấy chưa, đơn giản bao nhiêu, ta còn chưa hỏi gì đây!
Nếu không có giao tình của sư môn, cũng làm trò này với Hỏa Phượng tiểu ny tử, cam đoan cái gì cũng khai.
Thế là Giải Đại Thiên liên miên lải nhải, kể rằng hắn bị Trần trưởng lão triệu đi hiệp trợ Lục vương từ nửa năm trước, hình như hắn không biết thân phận của Lục vương, chỉ cho là một công tử thế gia rất có địa vị. Quả nhiên bọn hắn không tới từ Lạc Dương, mà từ quận Thượng Tiên xa xôi. Chỗ đó nằm ở vùng khai hóa Nam Cương, thuộc về cương vực mới của nước ta ở Nam Cương, cũng là đất phong của Lục vương điện hạ.
Có câu này, ta càng khẳng định mập mạp kia chính là Lục vương gia trong lời đồn. Chỉ kỳ quái là, Lục vương không phải lâm thời khởi ý, mà muốn đến Hồ Châu từ mấy tháng trước. Khi đó bọn hắn ở quận Thượng Tiên xa xôi, không ngờ đã nghe nói Luyện Thần Chú hội.
Thế này thật là kỳ quái...... Đây là lần đầu tiên hoàng thượng nghe nói Luyện Thần Chú hội, nhưng vì sao hắn lo lắng Lục vương tới nơi này. Đất phong của Lục vương cách Hồ Châu ngàn dặm a.
Còn có, vì sao hắn đặt cho mình danh tự Chung Minh?
Giải Đại Thiên nói được một nửa thì đói bụng, ta ném bánh nướng trên người cho hắn, hắn vừa ăn vừa nói: “Các ngươi hỏi ta coi như hỏi đúng người. Danh tự đó là hắn tự đặt. Vài ngày trước có một Chung Minh —— Chung công tử, thanh danh lan xa ở Giang Nam. Nghe nói là trong vòng một đêm biết tận anh hùng, nhưng không ai biết lai lịch của hắn. Chủ tử nhà ta nghe được chuyện này, nói rằng nếu người kia che giấu thân phận, chắc hẳn không dám lộ ra. Chẳng bằng để hắn quảng cáo, hoạt động cũng thuận tiện hơn.”
Thì ra ta nổi danh ở Giang Nam như vậy a......
“Đoán chừng đầu óc của chủ tử chúng ta có vấn đề, hắn vốn quen biết người Lạc Kiếm sơn trang. Chẳng những quen biết, còn rất thân. Ta nhiều lần trông thấy người của Lạc Kiếm sơn trang tới bái kiến hắn, có vẻ rất tôn trọng hắn.
Ta thấy có một Lạc công tử, tới cửa là gọi huynh trưởng, chán đến ê răng. Ta thấy, hắn muốn Lạc Kiếm sơn trang cho một vé ra trận tuyệt không khó. Nhưng hắn muốn tự mình đi săn vũ khí của nhà khác làm vé ra trận. Ngươi nói xem, chúng ta là hán tử phiêu bạt giang hồ, nghĩa khí làm đầu a. Cho dù ngươi có bản lĩnh, cũng không thể ức hiếp người khắp nơi a.”
Ta cười nói: “Nói như vậy, vừa nãy lão huynh ngươi cố ý thua Hỏa Phượng?”
“Hì hì, cố ý thì không dám nhận. Không xuất toàn lực thì là thật. Nhưng vị đại tỷ kia phát chiêu quá ác, suýt nữa muốn cái mạng già của ta. Nhân tình lần này, đoán chừng không lấy về được.
“Quả nhiên là lão giang hồ, rất giảo hoạt.”
“Đa tạ đa tạ.”
Tô Hiểu hơi sửng sốt, hiển nhiên bị tâm cơ trong đó làm choáng váng.
Ta trầm tư một lát, hỏi: “Ngươi nói có vị Lạc công tử, gọi chủ tử của các ngươi là huynh trưởng? Vị Lạc công tử kia bao nhiêu tuổi, tướng mạo thế nào? Là công tử của bản gia Lạc gia Lạc Kiếm sơn trang?”
“Chuyện này ta không biết. Nhưng hắn trường thân ngọc lập, anh tuấn tiêu sái, nói chuyện rất phúc hậu nhã nhặn. Ta thường không có lòng kiên nhẫn với loại công tử thế gia này. Hỏi ta thì...... A, đúng rồi, bội kiếm của hắn có màu lam, hơi tản kỳ hàn, là một quái sự.”
“Vậy thì đúng rồi.”
Ta đứng lên, kéo tay Tô Hiểu: “Chuyện hôm nay, cảm ơn Giải trưởng lão, tương lai hữu duyên, giang hồ gặp lại.”
Giải trưởng lão bò trên mặt đất, vừa cắn bánh nướng, vừa chắp tay nói: “Núi xanh mãi xanh, nước biếc chảy dài!”
Ngươi bị vương gia nhà ngươi độc hại sâu đến mức nào a!
Ta kéo Tô Hiểu ra ngoài, mặt trời dần dần hạ xuống, trời đã sắp tối.
Tô Hiểu kêu lên: “Chậm một chút chậm một chút! Minh đại ca, ngươi làm sao thế! Không phải lại có mùi máu chứ.”
“Ta hiểu rồi.”
Ta nói: “Ta biết vì sao chúng ta không thể ở quan nha.”
“Ấy, vì sao hả?”
“Có lẽ ngươi không nhớ rõ. Chủ thượng đã nói, hắn và Lạc lão trang chủ không chỉ là hảo bằng hữu quen biết nửa đời người, đồng thời còn là nửa cái thông gia. Ngươi nói xem, thông gia ngoại trừ thông gia nhi nữ, còn có thể là gì? Vì sao là nửa cái?”
“Vậy, chẳng lẽ là vị hôn phu thê?”
“Không sai, nhưng tuyệt đối không phải. Bởi vì với sự thông minh của Lạc Danh, tuyệt sẽ không gả nữ nhi cho hắn. Căn cứ miêu tả vừa nãy của Giải Đại Thiên, ta có một ý nghĩ.”
“Chờ, chờ đã, ta hồ đồ.”
“Giải Đại Thiên nói Lạc công tử có bội kiếm tuyết lam, đó hẳn là bội kiếm Tư Mệnh quân của chủ Kiếm phòng Lạc Kiếm sơn trang. Lạc công tử đó nhất định là thiếu chủ nhân của Lạc Kiếm sơn trang —— Lạc Tư Mệnh! Hắn đã gọi mập mạp kia là huynh trưởng, mà không phải muội phu. Vậy nói rõ, thông gia của chủ thượng không phải thông gia nhi nữ, mà là con hắn bái Lạc Danh làm nghĩa phụ! Đây cũng là lý do chủ thượng vừa nghe Hồ Châu có chuyện, lập tức lo lắng như thế. Hắn lo lắng chuyện này liên quan đến nhi tử hắn. Sau khi mập mạp Lục vương gia hiện thân, tới bây giờ ta mới hiểu hoàng thượng liên hệ kiểu gì. Được rồi, đừng chậm trễ, bây giờ chúng ta đi lấy tiền.”
Tô Hiểu nghe hết lời ta, sững sờ hơn nửa ngày, đột nhiên kêu một câu.
“Chờ đã! Ngươi nói mập mạp vừa rồi! Là Lục vương gia sao!”
Ơ...... Vừa nãy ta không nói sao?
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
10 Tháng mười một, 2018 22:50
Nghiện thuốc chạy đi tìm txt, đi dạo dọc google tìm ra đúng đc chỗ nguồn sf :(.
10 Tháng mười một, 2018 22:47
1 tên cao thủ giang hồ nằm trong đội ngũ thủ lĩnh của tổ chức đứng thứ 2 số các tổ chức sát thủ mà võ công lại không bằng 1 tiểu công chúa ?
10 Tháng mười một, 2018 19:36
ôi mẹ ơi tôi chui hố này sâu thật rồi
10 Tháng mười một, 2018 19:13
bác cv làm chất lượng hơn số lượng. đọc thích hơn hẳn.
10 Tháng mười một, 2018 13:41
giả vân phong lại là cuồng thiên , ngày càng nhiều điều bất ngờ trong vụ phản loạn lần này
10 Tháng mười một, 2018 12:43
Raw ra đến quyển 12
Gần 900 chương
10 Tháng mười một, 2018 12:00
raw chap bao nhiu r ạ ???
10 Tháng mười một, 2018 11:34
Là sao bạn?
10 Tháng mười một, 2018 11:30
chà truyện này sắp hết dịch chưa
08 Tháng mười một, 2018 20:54
đến quỳ công chúa tắm thì không dám nhòm trộm nhìn thấy đàn ông thì đòi lột trần , cảm thấy nghi ngờ xu hướng tình dục của phi chân lão đệ
08 Tháng mười một, 2018 12:32
" Đến lúc đó, trên Dạ La bảo, chỉ sợ cờ gấm của Bạch Vương thất quan cắm đầy tiền đình. Trái một bộ 'Đào lý xuân phong, đời đời truyền lại', phải một bộ 'Y bát được truyền, khắp chốn mừng vui'. Những trư bằng cẩu hữu của ta sẽ tụ tập lại, trắng trợn chạy tới chúc mừng, chắc chắn trong mỗi lời chúc đều có "Quả nhiên có kỳ sư tất có danh đồ!" Oan ức này ta phải cõng đến kiếp sau a. Nữ nhân cùng mạng nhỏ, cái nào trọng yếu? Ta kiên định đứng ở cái sau."
Nó mà học được thì giờ lên làm chưởng môn Đại La Sơn lâu rồi :))))))) học mỗi cái hàng long thập bát mô thấy gái cửi đồ còn không dám đụng :)))))))))
08 Tháng mười một, 2018 07:51
lão sư phụ của phi chân hàng nào chả dám đụng làm đệ tử ít nhiều cũng phải kế thừa mấy chiêu chứ
08 Tháng mười một, 2018 03:55
spoil
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
"Ta thái sư phụ tinh thông mệnh lý, từng cho ta xem mệnh thời điểm hô 1 tiếng 'Cẩn thận nữ nhân', sau đó bỗng nhiên dừng lại, lại hô 'Còn có nam nhân' !" Nghe đoạn này là đã cảm thấy giới tính Tô Hiểu có vấn đề rồi. :))
07 Tháng mười một, 2018 23:08
Kẻ thù của nó là ai nó còn chưa biết thì nghi ngờ nội gián cái giề :)) Sau đêm hai thằng ân ái trong rừng thì nó chỉ xác định được 2 điều: 1) Thằng Phi Chym rất mạnh có thể tát vỡ mồm nó bất cứ lúc nào và 2)Thằng Phi Chym không có ý hại nó... mà tính nó vốn không thích để thằng khác nhúng tay thì cứ im im train lv là chuẩn rồi, khi nào nó thấy nó vả được thằng main thì khác
07 Tháng mười một, 2018 21:41
cảm ơn tác giả, mong ngóng từng chương :heart:️
07 Tháng mười một, 2018 21:31
Tầm khoảng chục vợ đổ về là đẹp à =))
07 Tháng mười một, 2018 19:13
Mục đích ban đầu của Đường Dịch đúng là đến để tìm lại hồ sơ, điều tra + trả thù nhà
Nhưng giờ nếu đặt tình huống như vậy thì khả năng nghi ngờ Phi Chân là nội gián chắc chắn không thể không có. mà đã là nội gián => nguy hại đến Lục Phiến Môn => Lục Phiến Môn bị giảm uy năng hoặc lụi bại => Đường Dịch cũng không thực hiện được mục đích của mình
Nói chung tại hạ thấy đoạn đó tác giả viết chưa được hợp lý cho lắm
07 Tháng mười một, 2018 16:11
Cô cô, lão đại, trap, thái giám cứ cho thêm con công túa này thì toàn hàng để trưng bày, đụng phát nát đời ngay :))
07 Tháng mười một, 2018 13:49
vãi cả hàng long thập bát mô không biết khi nào thì phi chân lão đệ sẽ kế thừa phong thái của sư phụ nhỉ chứ xung quanh mỹ nữ nhiều lắm rồi đó
07 Tháng mười một, 2018 08:53
nó để lại thằng main để thỉnh thoảng kiểm tra võ công của bản thân, coi như main là mục tiêu để đánh bại mà
07 Tháng mười một, 2018 07:46
Đường Dịch vô lục phiến môn vì nó muốn được phép tra xét một số hồ sơ án để kiếm hung thủ chứ không phải muốn mượn tổ chức báo thù
07 Tháng mười một, 2018 07:43
công nhận điểu huynh số đủ nhọ có được vị hôn thê đẹp với chức quan cao nhưng mà nón xanh thì nhiều lắm
06 Tháng mười một, 2018 19:49
Mình pm rồi, giờ chỉ chờ bác ấy rep thôi =))
06 Tháng mười một, 2018 19:37
Mục tiêu của Đường Dịch có phải làm tổ chức mạnh lên đâu. Nó chỉ muốn nó mạnh lên rồi có cơ hội đọc tài liệu thôi.
06 Tháng mười một, 2018 19:17
"Điểu huynh mau tới! Điểu huynh mau tới! Ta sắp không khống chế được hiện trường rồi! ! Cỏ xanh trên đầu ngươi, ta kéo ba mươi con trâu đến ăn cũng không hết a!"
Khúc này đọc đi đọc lại vẫn thấy bựa :))
BÌNH LUẬN FACEBOOK