Mục lục
[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian trở lại trước đó không lâu, trên ngự tọa.

Đối mặt hoàng thượng cùng Nam công công bức bách, Tranh vương trầm ngâm một lát, mới nói: "Xin thứ cho nhi thần nghe không hiểu phụ hoàng đang nói gì?" Hắn ngồi tại vị trí của mình không nhúc nhích, tuyệt không thấy bứt rứt bất an.

Hoàng thượng mặt ủ mày chau, chán nản nói: "Tranh nhi, ngươi vẫn mạnh miệng như vậy. Thôi, trẫm để ngươi hết hi vọng. Nam công công, dẫn người kia vào."

Nam công công lĩnh chỉ một tiếng, quay người rời đi, chỉ một lúc sau, Nam công công dẫn theo một nam nhân cao to, xanh xao vàng vọt, có gương mặt hình chữ nhật.

Tranh vương cũng không giật mình, chỉ phong khinh vân đạm nói: "Lưu tổng quản. Ngươi là đại tổng quản Tranh vương phủ ta, sao hôm nay đến đây quản sự?"

"Tiểu nhân được hoàng thượng triệu kiến, vào cung phục mệnh."

Tranh vương hừ lạnh một tiếng, ném chén rượu đầy bên cạnh ra, mắng: "Bán chủ cầu vinh, đúng là loại tiểu nhân!"

Tào Kiến thân thể bất động, vươn tay kéo chén rượu lại, vừa tiếp xúc liền thu toàn bộ rượu vào trong chén, xuất thủ lưu loát, phản ứng mau lẹ, là một người luyện võ xuất sắc. Tào Kiến cung kính đặt chén rượu lên bàn, quỳ xuống nói: "Tiểu nhân ra mắt vương gia. Hôm nay cho vương gia biết, tiểu nhân không phải là họ Lưu, mà là họ Tào tên Kiến, Quân Vương trắc Ất cấp võ sĩ. Ẩn náu bên mình vương gia ba năm là phụng hoàng mệnh. Được vương gia thưởng thức chiếu cố ba năm, tiểu nhân không dám bẩm báo sai thực tế, xin vương gia thứ lỗi."

Tranh vương nghiêng người, không nhận một lạy này, chỉ cười lạnh nhìn hắn.

Hoàng thượng thản nhiên nói: "Hành tung của ngươi mỗi tháng Tào Kiến đều báo cáo cho trẫm. Ngươi đi đâu lúc nào, ăn cái gì, làm cái gì đều không thoát khỏi tai mắt trẫm. Suy nghĩ của ngươi, hành động của ngươi, trẫm đều rõ ràng trong lòng. Ngươi tham ô nhận hối lộ trẫm không thèm để ý, nhưng chuyện ngày hôm nay, Tranh nhi, ngươi có nên cho trẫm một câu trả lời không?"

"Trả lời à? Hắc, có ý tứ." Tranh vương lại có vẻ không thèm để ý, nhẹ nhàng vuốt chiếc nhẫn bạch ngọc trên ngón cái, cười lạnh nói: "Đầu tiên là Tra Nguyên, sau là Lưu tổng quản, e rằng tâm tư phụ hoàng tốn trên nhi thần không chỉ như thế đúng không?"

"Ngươi đã biết?"

"Phụ hoàng nghĩ nhi thần là kẻ ngu sao? Hắc, từ nhỏ đến lớn thái giám cung nữ, lão mụ tử hầu hạ đều là tai mắt phụ hoàng xếp bên cạnh ta."

Tranh vương nhìn trời cao, dường như đang nhớ lại, lẩm bẩm nói: "Từ khi sáu tuổi, ta đã biết có mấy người khác biệt. Ánh mắt bọn hắn nhìn ta không bình thường, băng lãnh, kiên nghị. Đúng, tựa như thị vệ Quân Vương trắc, tựa như vì hoàn thành nhiệm vụ mà nhẫn nại. Trong cung có mấy người không bình thường, ta biết. Sau khi lớn lên, trong vương phủ của ta có mấy người không bình thường, ta cũng nhìn ra được. Những người này thực sự quá dễ nhận ra. Khí tức trên người bọn hắn khác biệt, tựa như điểm đen trên giấy trắng, muốn nhận ra căn bản không tốn sức chút nào."

Hoàng thượng yên lặng nghe xong, thở dài nói: "Trong bảy nhi tử của trẫm, ngươi giống trẫm nhất. . . Lúc còn nhỏ, trẫm cũng như ngươi. Nếu ngươi chịu hảo hảo sử dụng thiên phú của mình, hảo hảo làm thân vương, làm sao đến cục diện ngày hôm nay?"

"Nói như vậy, là lỗi của ta rồi? Uổng cho phụ hoàng chịu nói với ta cái gì gọi là thiên phú?"

Mặt Tranh vương sa sầm, như bộc phát, hung hăng nói: "Từ khi còn nhỏ, ta đã thích xem binh thư, tập thao lược, nguyện vì bảo cảnh an dân xuất một phần lực. Tám tuổi năm ấy, ta cùng đại ca sinh nhật. Đại ca nói. . . Hắn muốn làm một đóa tiểu hồng hoa trong Ngự Hoa viên, trước mặt mọi người ngươi thưởng hắn một khối bạch ngọc.

Nhưng ta cho ngươi biết ta muốn làm đại tướng quân, muốn tay cầm trọng binh bảo vệ biên cương. Lúc đó sắc mặt ngươi trầm xuống, mắng một câu 'tuổi nhỏ tâm hoài quỷ thai', tát ta trước mặt mọi người, đánh cho miệng ta đầy máu tươi. Đến bây giờ ta vẫn còn nhớ. Ngươi muốn chúng ta học tập, ngươi muốn chúng ta sử dụng thiên phú như vậy, đúng không!"

Thần sắc hoàng thượng đờ đẫn: "Trẫm. . . Trẫm có nỗi khổ tâm trong lòng."

Tranh vương hít sâu một hơi, phảng phất như vậy mới có thể nói hết lời.

"Sau đó, trong cơn tức giận ta lỡ tay đẩy một cung nữ vào hồ nước, ta lập tức trốn đi. Ta vẫn thấy khó hiểu, gia đình bình thường, tiểu hài tử đánh lộn, lỡ tay đẩy hài tử khác rơi xuống nước, cứu lên là xong. Ta thì bị ngươi đánh cho nhừ đòn, nhốt trong thư phòng vài ngày. Mỗi ngày bánh bao dưa muối, còn không cho ta xem binh pháp, nhất định phải đọc thánh nhân giáo huấn.

Từ đó về sau, ngươi càng muốn nuôi ta thành ngớ ngẩn, ta càng phản cảm với ngươi. Ngươi không cho ta học binh pháp thao lược, ta lén giấu binh thư, trốn trong chăn đọc. Ngươi không cho ta tiếp xúc với quân sự, ta liền liên hệ với người trong giang hồ. Hắc Phong Thập Tam Dực là ta tìm đến, võ sĩ triều đình cũng là ta giết. Tất cả sự tình đều là ta làm, hơn nữa đã làm ra, phụ hoàng định thế nào?"

Trong lòng hoàng thượng giãy dụa mười phần trăm phần, rốt cuộc thống khổ nói: "Bây giờ ngươi thúc thủ, giao ra toàn bộ hung thủ sát hại Kỳ Lân vệ, trẫm đáp ứng. . . Chỉ tước vương vị của ngươi, bảo vệ tính mạng ngươi."

"Vậy thì đa tạ hoàng thượng." Tranh vương cười lạnh nói: "Nhưng đây không phải kết quả tốt nhất, ta có lựa chọn tốt hơn."

Còn không đợi hoàng thượng nói, Tranh vương bỗng nhiên kêu lên: "Bá Thiên! Tiêu Mạnh! !"

Tranh vương quát một tiếng, Hướng Bá Thiên vẫn luôn tiềm phục dưới ngự tọa bay thẳng lên như đại điểu. Khinh công hắn không tốt, nhưng nội lực không tệ. Ngự đài cao đến mấy trượng, hắn nhảy một cái liền được một nửa, lại giẫm trụ cùng gạch đá bay lên ngự đài.

Mà khiến người ta giật mình nhất chính là 'Tiêu Mạnh' - - Phục Tượng ở lôi đài bên kia, hắn vừa mới đánh bay đối thủ trên đài. Người thanh niên đối đầu với hắn bị đánh bay ra ngoài như đạn pháo, thanh niên kia cao lớn dị thường, thể trọng chắc chắn không nhẹ, dưới lòng bàn tay hắn như không có gì.

Hắn đứng ở rất xa, vậy mà như nghe được lời Tranh vương, xoay người lao vùn vụt tới ngự đài bên này. Khinh công hắn cao tuyệt, liên tiếp vượt qua hai lôi đài, đến lôi đài sau cùng hét lớn một tiếng, như thần long, vậy mà một bước vượt qua khoảng cách mười trượng, từ trên lôi đài lao thẳng tới trước mặt hoàng thượng.

Hoàng thượng hoảng sợ trong lòng: Võ công người này lại cao đến trình độ như vậy!

Tranh vương lui ra phía sau một bước dài lạnh lùng quát: "Còn chờ gì nữa! Động thủ!"

Thị vệ quanh người hoàng thượng xông lên, bị đại quyền Hướng Bá Thiên quét ngang thu thập mấy người.

Phục Tượng bước lên ngự đài, tiện tay vỗ một cái, lòng bàn tay sinh ra một cơn gió lốc. Uy năng của Phục Tượng Thần Chưởng lại rung động toàn trường một lần nữa. Một chưởng này, chỉ chưởng phong đã làm mấy thị vệ đứng không vững, thậm chí những người đứng đầu đã bị nội thương.

Phục Tượng vừa đánh bại Dạ La bảo chủ, cao thủ tuyệt thế trong truyền thuyết, trong lòng mừng rỡ có thể nghĩ. Lúc này càng đánh càng hăng, mấy chục năm nội lực thâm hậu hậu tích bạc phát, mới một chưởng đã thu thập phần lớn thị vệ.

Tay trái lại đánh ra một chưởng, đột nhiên cảm thấy một cỗ đại lực đánh tới, chống đỡ chưởng lực của hắn. Phục Tượng phát giác nội lực đối phương kinh người, không dám thất lễ, ngưng thần xuất chưởng, song chưởng va chạm, lại là bất phân thắng bại. Nhìn kỹ, hóa ra là Nam công công bên người hoàng thượng.

Phục Tượng cười nói: "Trái lại có chút bản sự."

Nam công công quát: "Khẩu khí thật lớn!" Nhưng cũng biết đây là cường địch mạnh nhất mình từng gặp, liên tiếp xuất khoái chưởng, đánh bất phân cao thấp với đơn chưởng của Phục Tượng.

Phục Tượng đang đối chưởng với Nam công công, chợt thấy sau lưng đau nhức, hơi nghiêng người, liếc thấy một thanh lợi kiếm đâm tới.

"Hắc, tới tốt lắm! Lão phu đang lo không có đối thủ!"

Phục Tượng lấy tay làm đao, chưởng như hòa phong bổ ra, với nội lực vô cùng của hắn, chưởng này không thua gì một thanh quỷ đầu đại đao. Nhưng chạm vào kiếm kình của người tới, lại đều lui một bước. Phục Tượng kinh ngạc trong lòng: Tiểu ny tử này mới từng đó tuổi, đã có tu vi nội lực như thế, giang hồ thịnh truyền nàng là một trong những nữ cao thủ trẻ mạnh nhất, hôm nay gặp mặt quả nhiên danh hạ vô hư.

Chủ nhân của một kiếm này dĩ nhiên là nữ cao thủ duy nhất ở đây, Lục Phiến môn phó tổng đốc Thẩm Y Nhân.

Khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết của Thẩm Y Nhân âm trầm, khóe miệng nở một nụ cười lạnh, sát khí tỏa ra tứ phía.

"Giết thủ hạ ta, ngỗ nghịch phạm thượng, hai chuyện ta hận nhất đời, một lần ngươi phạm toàn bộ. Rất tốt, ta không cần tìm thêm lý do giết ngươi."

Phục Tượng thấy mũi kiếm nàng rung rung, tâm tình kích động, cười quái dị một tiếng nói: "Ngươi cùng thủ hạ thật không minh bạch, chỉ sợ thêm một câu 'vì phu báo thù' cũng không sai!"

Thẩm Y Nhân đâu để ý hắn nói nhảm, kiếm hoa kéo ra một cơn gió lốc, gió thổi đến nửa đường lại ẩn có điện kình, một kiếm còn chưa đâm xong, kiếm tiếp theo như mưa phùn rả rích đã đến. Trong một chiêu sử xuất ba loại ý cảnh, rất kinh người.

Trong lòng Phục Tượng hơi rét: Lục Phiến môn Lục Tượng Tâm Vương Quyết nổi tiếng giang hồ đã lâu, cũng không thể khinh thường. Vừa nghĩ đến đây, Phục Tượng một chưởng lực phách hoa sơn, bức lui Thẩm Y Nhân, một chưởng khác phân tâm nhị dụng quần nhau với Nam công công.

Hiện tại song phương có thể nói là không phân cao thấp, Tranh vương phương lực mạnh, hoàng thượng bên kia thì nhiều người.

Hoàng thượng cùng Tranh vương, hai chính chủ đối đầu, võ công hoàng thượng cao hơn Tranh vương quá nhiều, cơ hồ không cần so tài. Chỉ là ở giữa có Phục Tượng võ công rất cao, hoàng thượng thân thể vạn kim, không thể đặt mình vào nguy hiểm.

Đúng lúc này, mười mấy Kỳ Lân vệ sĩ nhảy lên ngự đài, không cần phải nói cũng biết, những người này là Hắc Phong Thập Tam Dực cải trang. Lục Phiến môn tại ngoại thành môn, người Quân Vương trắc đang ở hai bên Thủ Vọng đài, nhất thời không đến kịp. Mà hôm nay, Kỳ Lân vệ thủ vệ đã sớm bị Long Tại Thiên cưỡng chế không cho vào Phi Ngư bình, ở đây chỉ có mười mấy người này. Hắc Phong Thập Tam Dực gia nhập chiến đoàn, tình huống lập tức nghịch chuyển. Hoàng thượng một phương nguy rồi.

Lúc này, bỗng nhiên Hướng Bá Thiên hét lớn một tiếng: "Vương gia cẩn thận đánh lén, ta tới cứu ngươi! Các ngươi tránh hết ra!" Hắn lăn mình một cái, lẻn đến trước mặt Tranh vương.

Hắc Phong Thập Tam Dực cũng giật mình, Tranh vương vốn không bị nguy hiểm, Hướng Bá Thiên đang kêu cái gì?

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Hướng Bá Thiên vừa đến bên người Tranh vương, một tay cô vân xuất tụ, nắm chuẩn cổ áo Tranh vương. Dưới quái lực của hắn, Tranh vương võ công không cao lập tức toàn thân vô lực rơi vào trong tay hắn.

Tranh vương nhíu chặt lông mày, không ngờ tới tình huống biến hóa nhanh như vậy.

Hướng Bá Thiên bắt được Tranh vương, cười nói: "Vương gia nói không sai, hoàng thượng không chỉ đặt hai người bên cạnh ngài, còn có một người, chính là tại hạ!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Tà Thiếu
10 Tháng mười một, 2018 22:50
Nghiện thuốc chạy đi tìm txt, đi dạo dọc google tìm ra đúng đc chỗ nguồn sf :(.
trunghieu99tt
10 Tháng mười một, 2018 22:47
1 tên cao thủ giang hồ nằm trong đội ngũ thủ lĩnh của tổ chức đứng thứ 2 số các tổ chức sát thủ mà võ công lại không bằng 1 tiểu công chúa ?
Phuong Anh Nguyen
10 Tháng mười một, 2018 19:36
ôi mẹ ơi tôi chui hố này sâu thật rồi
Oebah Habeo
10 Tháng mười một, 2018 19:13
bác cv làm chất lượng hơn số lượng. đọc thích hơn hẳn.
mr beo
10 Tháng mười một, 2018 13:41
giả vân phong lại là cuồng thiên , ngày càng nhiều điều bất ngờ trong vụ phản loạn lần này
Hoaqin
10 Tháng mười một, 2018 12:43
Raw ra đến quyển 12 Gần 900 chương
minh1912
10 Tháng mười một, 2018 12:00
raw chap bao nhiu r ạ ???
Hoaqin
10 Tháng mười một, 2018 11:34
Là sao bạn?
Hieu Le
10 Tháng mười một, 2018 11:30
chà truyện này sắp hết dịch chưa
mr beo
08 Tháng mười một, 2018 20:54
đến quỳ công chúa tắm thì không dám nhòm trộm nhìn thấy đàn ông thì đòi lột trần , cảm thấy nghi ngờ xu hướng tình dục của phi chân lão đệ
VBNyang
08 Tháng mười một, 2018 12:32
" Đến lúc đó, trên Dạ La bảo, chỉ sợ cờ gấm của Bạch Vương thất quan cắm đầy tiền đình. Trái một bộ 'Đào lý xuân phong, đời đời truyền lại', phải một bộ 'Y bát được truyền, khắp chốn mừng vui'. Những trư bằng cẩu hữu của ta sẽ tụ tập lại, trắng trợn chạy tới chúc mừng, chắc chắn trong mỗi lời chúc đều có "Quả nhiên có kỳ sư tất có danh đồ!" Oan ức này ta phải cõng đến kiếp sau a. Nữ nhân cùng mạng nhỏ, cái nào trọng yếu? Ta kiên định đứng ở cái sau." Nó mà học được thì giờ lên làm chưởng môn Đại La Sơn lâu rồi :))))))) học mỗi cái hàng long thập bát mô thấy gái cửi đồ còn không dám đụng :)))))))))
mr beo
08 Tháng mười một, 2018 07:51
lão sư phụ của phi chân hàng nào chả dám đụng làm đệ tử ít nhiều cũng phải kế thừa mấy chiêu chứ
trungdq1109
08 Tháng mười một, 2018 03:55
spoil . . . . . . . . . . "Ta thái sư phụ tinh thông mệnh lý, từng cho ta xem mệnh thời điểm hô 1 tiếng 'Cẩn thận nữ nhân', sau đó bỗng nhiên dừng lại, lại hô 'Còn có nam nhân' !" Nghe đoạn này là đã cảm thấy giới tính Tô Hiểu có vấn đề rồi. :))
VBNyang
07 Tháng mười một, 2018 23:08
Kẻ thù của nó là ai nó còn chưa biết thì nghi ngờ nội gián cái giề :)) Sau đêm hai thằng ân ái trong rừng thì nó chỉ xác định được 2 điều: 1) Thằng Phi Chym rất mạnh có thể tát vỡ mồm nó bất cứ lúc nào và 2)Thằng Phi Chym không có ý hại nó... mà tính nó vốn không thích để thằng khác nhúng tay thì cứ im im train lv là chuẩn rồi, khi nào nó thấy nó vả được thằng main thì khác
Phuong Anh Nguyen
07 Tháng mười một, 2018 21:41
cảm ơn tác giả, mong ngóng từng chương :heart:️
Hoaqin
07 Tháng mười một, 2018 21:31
Tầm khoảng chục vợ đổ về là đẹp à =))
trunghieu99tt
07 Tháng mười một, 2018 19:13
Mục đích ban đầu của Đường Dịch đúng là đến để tìm lại hồ sơ, điều tra + trả thù nhà Nhưng giờ nếu đặt tình huống như vậy thì khả năng nghi ngờ Phi Chân là nội gián chắc chắn không thể không có. mà đã là nội gián => nguy hại đến Lục Phiến Môn => Lục Phiến Môn bị giảm uy năng hoặc lụi bại => Đường Dịch cũng không thực hiện được mục đích của mình Nói chung tại hạ thấy đoạn đó tác giả viết chưa được hợp lý cho lắm
VBNyang
07 Tháng mười một, 2018 16:11
Cô cô, lão đại, trap, thái giám cứ cho thêm con công túa này thì toàn hàng để trưng bày, đụng phát nát đời ngay :))
mr beo
07 Tháng mười một, 2018 13:49
vãi cả hàng long thập bát mô không biết khi nào thì phi chân lão đệ sẽ kế thừa phong thái của sư phụ nhỉ chứ xung quanh mỹ nữ nhiều lắm rồi đó
Phuong Anh Nguyen
07 Tháng mười một, 2018 08:53
nó để lại thằng main để thỉnh thoảng kiểm tra võ công của bản thân, coi như main là mục tiêu để đánh bại mà
mr beo
07 Tháng mười một, 2018 07:46
Đường Dịch vô lục phiến môn vì nó muốn được phép tra xét một số hồ sơ án để kiếm hung thủ chứ không phải muốn mượn tổ chức báo thù
mr beo
07 Tháng mười một, 2018 07:43
công nhận điểu huynh số đủ nhọ có được vị hôn thê đẹp với chức quan cao nhưng mà nón xanh thì nhiều lắm
Hoaqin
06 Tháng mười một, 2018 19:49
Mình pm rồi, giờ chỉ chờ bác ấy rep thôi =))
Phan Thanh Tùng
06 Tháng mười một, 2018 19:37
Mục tiêu của Đường Dịch có phải làm tổ chức mạnh lên đâu. Nó chỉ muốn nó mạnh lên rồi có cơ hội đọc tài liệu thôi.
VBNyang
06 Tháng mười một, 2018 19:17
"Điểu huynh mau tới! Điểu huynh mau tới! Ta sắp không khống chế được hiện trường rồi! ! Cỏ xanh trên đầu ngươi, ta kéo ba mươi con trâu đến ăn cũng không hết a!" Khúc này đọc đi đọc lại vẫn thấy bựa :))
BÌNH LUẬN FACEBOOK