Mục lục
[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian Ngự Tiền Luận Võ rất chặt chẽ, có vài cao thủ đối chiến mấy chiêu đã quyết ra thắng bại, nhưng có ít người đánh một ngày vẫn không có kết quả.

Vì dự phòng phát sinh loại tình huống này, một ít phương án sớm đã được áp dụng. Tỷ như một trận so tài vừa kết thúc lập tức triển khai trận tiếp theo. Cho nên sau khi Giả Vân Phong thua, trong thời gian không đến một chén trà nóng, hai người so tài trận tiếp theo đã đứng trên lôi đài.

Ngự tọa hoàng thượng vốn đang vì Hoa Sơn chưởng môn thua trận mà liên tục thở dài.

“Giả Vân Phong này a, thân là chưởng môn võ lâm đại phái, sao hắn lại không hảo hảo luyện công đây! Ngự Tiền Luận Võ vừa mới bắt đầu, Tranh vương phủ đã thiếu một mãnh tướng, điềm báo này thật không tốt."

Ánh mắt chuyển một cái, quét trên mặt Tranh vương, mới chậm rãi cười nói: "Tranh nhi, ngươi nói xem?"

Tranh vương đối mắt với hoàng thượng, mặt không lộ dị trạng, cung kính nói: "Giả Vân Phong này luyện võ không chuyên, nhi thần đã sớm muốn khu trừ xuất phủ. Mượn lần luận võ này, vừa vặn thay máu cho thủ hạ, cảm ơn phụ hoàng quan tâm."

"Nhưng ngạnh công của vị Hướng huynh kia đúng là không thể tưởng tượng a." Thẩm Y Nhân ở bên cạnh xen vào, nàng cười lạnh một tiếng: "Lấy Thiên Ngoại Phong thần phong chi nhuệ, chưởng môn Hoa Sơn kiếm pháp chi cường, vậy mà không cách nào đâm được làn da hắn, có thể tìm được nhân tài như vậy, Tranh vương điện hạ thật là bản lãnh a."

Tranh vương giật mình trong lòng. Chuyện phát sinh trên lôi đài hắn đều đặt ở trong mắt, đương nhiên biết xảy ra chuyện gì. Nhưng chuyện hôm nay can hệ trọng đại, hắn sợ nữ tử đến từ Lục Phiến môn này nhìn ra sơ hở, liền nói sang chuyện khác.

"Hướng Bá Thiên cũng coi như chịu khó luyện võ, được Thẩm phó tổng đốc tán thưởng, ta cũng thấy vinh hạnh thay hắn."

Chỉ thấy hoàng thượng vẫn còn đang lắc đầu liên tục, buồn nản không thôi, Tranh vương do dự một chút, vẫn hỏi: "Phụ hoàng sao vậy?"

"Trẫm không sao." Hoàng thượng khoát khoát tay, không phục nói: "Chỉ là trẫm còn tưởng rằng Giả Vân Phong có thể đánh đến cuối cùng đây, trước đó đánh cược với người. Cũng bởi vì hai người bọn họ, trẫm vừa thua ba khối dương chi ngọc cho quốc cữu gia."

Tranh vương: ". . ." Rốt cuộc lão đầu tử này có hoài nghi mình hay không. Hắn triệt để choáng váng.

Bỗng nhiên mắt hoàng thượng sáng lên: "A? Hai nữ tử này là ai?"

Hấp dẫn hoàng thượng, cùng ánh mắt của toàn trường là hai nữ tử diễm lệ vô hạn. Hai người các nàng một người cầm cung, một người cầm đao. Thân cung thuần ngân, xưa nay luận võ lôi đài, ít ai dùng binh khí tầm xa, kỳ tại hãn hữu. Mà đao quang hoa óng ánh, hàn ý lẫm liệt, vậy mà hàn khí chi trọng không thua Hoa Sơn danh khí Thiên Ngoại Phong, thắng ở sắc bén.

Tranh vương nhìn thoáng qua, trong lòng cũng hơi kinh ngạc: "Một người trong đó là Quân Vương trắc võ sĩ Diệp Lạc, am hiểu dùng cung, võ nghệ xuất chúng, trong hai năm qua thanh danh lan xa. Mà người còn lại. . ."

Thẩm Y Nhân tiếp lời nói: "Một người khác hoàng thượng đã từng gặp qua. Chính là thuộc hạ của thần, họ Tô tên Hiểu, bây giờ là bách hộ của Lục Phiến môn."

"Tô Hiểu. . . A, hài tử đã từng cưỡng ép Tranh nhi?" Hoàng thượng đột nhiên cười một tiếng, "Gần đây danh tiếng hắn rất thịnh a. Nghe nói đứa nhỏ này bắt võ sĩ Ất cấp Kỳ Lân vệ đi, nhốt mấy ngày trong Lục Phiến môn, phải không?"

Bề ngoài, dường như cái gì hoàng thượng cũng không để ý, trên thực tế trong lòng lại rõ ràng vô cùng, tất cả những chuyện này hắn đều nhớ kỹ.

Thẩm Y Nhân vội vàng giải thích: "Thánh thượng minh giám, chuyện này còn có nguyên nhân khác, trước đó thần đã báo cáo qua. . ."

Hoàng thượng cười ngăn cản nàng: "Không ngại không ngại, hôm nay là Ngự Tiền Luận Võ, không phải lúc tính sổ sách. Để trẫm nhìn xem nhãn lực của Y Nhân thế nào, đứa nhỏ này có tư cách hay không."

* * * * * * * * * * * * * * * *

Xong.

Ta không nói đùa.

Trong Hắc Bạch Giám có ghi sự tích của vị Diệp đại tiểu thư này.

Diệp Lạc danh liệt võ sĩ thứ hai Giáp cấp không phải không có nguyên nhân. Một đương nhiên là bởi vì gia hỏa Thiết Hàn Y đầu rút gân không chịu lên chức, phá hỏng hoạn lộ của người ta. Thứ hai là bởi vì nàng am hiểu võ công —— Thiết Chân Thần Xạ.

Công phu cung tiễn của thường nhân, cho dù có tốt đến mấy, cũng chẳng qua là giương cung bắn tên, nhưng vị Diệp đại tiểu thư này lại học một thứ khác.

Môn võ công Thiết Chân Thần Xạ này bắt nguồn từ Bắc Cương, bởi vì Đại La sơn tương đối gần Bắc Cương cho nên ta có nghe nói qua.

Đó là một môn võ công đặc thù, dùng nội công trên cung thuật.

Không phải bắn tiễn thật, mà là khí tiễn. Môn võ công này suy nghĩ khác người, hoàn toàn thiết kế cho cung thủ cận chiến. Người luyện công sử dụng kỳ cung cấu tạo đặc thù, cộng thêm bí truyền tâm pháp, có thể lấy chân khí bắn tên. Mặc dù khí tiễn không có khả năng bay xa, nhưng trong cự ly ngắn, lực phá hoại còn hơn tên thật. Hơn nữa, trên loại lôi đài này chiếm tiện nghi vô cùng.

Tô Hiểu cùng Diệp Lạc cho dù là tay không đối tay không, Diệp Lạc cũng có thể chiến thắng trong mười chiêu. Cung tiễn đối đao. . .

May mà chính là ——

"Tô tiểu ca, mặc dù chúng ta có chút giao tình, nhưng đây là luận võ đánh lôi đài, ta cũng không thể khoan dung." Diệp Lạc cười dịu dàng xinh đẹp, cầm ngân cung trong tay, "Gương mặt tuấn tú thổi qua liền phá kia của ngươi, nếu bị thương thì không tốt lắm, ngươi nhất định phải đánh với ta?"

Diệp Lạc biểu hiện ra vẻ ung dung một Giáp cấp võ sĩ nên có. Nghĩ cũng biết, hiện tại ngay cả Lục Phiến Thần Cơ Bảng Tô Hiểu cũng không vào được. Bằng vào ta quan sát, võ công Tô Hiểu cũng chỉ ở giữa Bính cấp cùng Đinh cấp, Diệp Lạc sẽ không xem hắn như kình địch.

Tô Hiểu cũng có chút do dự. Lúc đầu hắn cũng không nghĩ tới mình có thể đi vào chung kết, ta cũng đã nói không nên miễn cưỡng, hẳn có nghe vào đi. Lúc này nói vài lời kiểu như hạ thủ lưu tình, lúc thua cũng giữ được thể diện.

Nhưng Tô Hiểu còn chưa lên tiếng, dưới đài đã vang lên tiếng ủng hộ. Nghe cẩn thận, cơ hồ đều là giọng nữ nhân.

"Tô bách hộ! Ngươi nhất định phải thắng a!"

"Đá đãng phụ kia xuống đi!

"Có phải nàng đang nói chuyện với Tô bách hộ không, thoải mái không, thoải mái không!"

"Nữ nhân kia sao lại hạ tiện như vậy, đừng câu dẫn Tô Hiểu của chúng ta!"

"Lăn xuống đi, lăn xuống đi!"

Lại nghe cẩn thận, thế mà nội dung còn hơi khó nghe.

Không, quả thực là không thể nghe a.

Mới không bao lâu, đại hợp xướng 'Lăn xuống đi' đã vang vọng Phi Ngư bình.

Ta nói Tô Hiểu, làm sao fan hâm mộ của ngươi đều như vậy a.

Còn có, các vị đại tỷ. . . Các ngươi có phải quên hoàng thượng đang nhìn không. . .

Tô Hiểu lúc này mới ngơ ngác nói: "Diệp cô nương, xin ngươi hạ thủ lưu tình."

". . ."

Diệp Lạc không nói lời nào, nhưng mà cái tay đã sắp bóp nát cây cung.

Một lát sau, Diệp Lạc mới cười nói: "Ta đương nhiên sẽ hảo hảo, hạ — thủ — lưu — tình rồi! Đúng rồi, Tô tiểu ca, ngươi đã từng nghe qua một môn võ công chưa?"

Tô Hiểu nháy mắt mấy cái: "Võ công gì?"

"Thiết Chân Thần Xạ."

. . . Quả nhiên Tô Hiểu vẫn là chết chắc.

"Đường Dịch."

"Tại."

"Ta ra sân một lúc sẽ thua, sau đó nơi này liền giao cho ngươi."

Đường Dịch ngạc nhiên nói: "Đại ca, ngươi muốn đi đâu?"

Ta vỗ vỗ bờ vai của hắn, dùng ánh mắt thương xót như nhìn tiểu hài nhà mình mãi không lớn, nhìn hắn: "Đừng như vậy, ai rồi cũng phải lớn lên."

". . ."

Trong lúc ta đang yên lặng cầu nguyện cho Tô Hiểu, tối thiểu có thể không tại chiêu thứ nhất đã bị đánh bay, chợt nghe một tiếng hừ nhẹ.

Tiếng hừ nhẹ này rơi vào trong tai ta như sấm sét giữa trời quang. Một tiếng này rõ ràng là nữ tử phát ra, cho nên âm sắc mềm mại thơm ngọt, khiến người liên tưởng đến vẻ tiếu mị phong tình của chủ nhân, bên trong bao hàm các loại cảm xúc không cam lòng, căm hận, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng cũng lộ ra một tia mỏi mệt cùng mềm yếu.

Mấu chốt nhất là thanh âm này quen tai vô cùng, đây chính là thanh âm của Thẩm lão đại. Thẩm lão đại làm sao thế?

Ta nhìn về phía lão đại, phát hiện gương mặt xinh đẹp của nàng trắng bệch, mày ngài nhíu lại, cắn chặt bờ môi. Dáng vẻ của nàng khiến người rất đau lòng. Rốt cuộc nàng làm sao vậy?

Thẩm lão đại rõ ràng không đánh lôi đài a, chuyện gì xảy ra?

Thuận ánh mắt phẫn hận của nàng, ta nhìn về phía lôi đài gần chúng ta nhất.

"A! ! Đậu xanh rau muống! !"

Bên cạnh ta Đường Dịch cũng kêu lên: "Hắn làm sao vậy!"

Lần này ngay cả ta cùng Đường Dịch cũng ngồi không yên.

Hai người chúng ta cùng Thẩm lão đại đều thấy một hình ảnh.

Lôi đài gần chúng ta nhất, Tống tổng đốc, Điểu huynh thân ái của chúng ta, a không, hiện tại mà nói là Điểu huynh đáng xấu hổ, đang nằm trên lôi đài không nhúc nhích, giống như đã hôn mê bất tỉnh. Một Kỳ Lân vệ sĩ đang đứng bên người Điểu huynh, dáng vẻ vừa đánh ra một chưởng đang vận công thu kình.

Nếu như đây không phải là Điểu huynh bị người một chưởng đánh ngã mà nói, vậy hình ảnh này chỉ có thể giải thích là một: Điểu huynh thích phơi nắng trên lôi đài, còn có hai: Kỳ Lân vệ kia bị ấm đầu, cảm thấy tư thế này rất đẹp trai.

Chuyện này là thế nào?

Điểu huynh. . . Vậy mà trước khi đối đầu với Long Tại Thiên, bị một vệ sĩ bình thường xử lý! !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
kunzhan
24 Tháng mười, 2018 19:23
còn thêm mấy trăm chương nữa may ra ms đuổi kịp tác
vietbacht
24 Tháng mười, 2018 13:03
cho mình hỏi bản gốc đến chap bao nhiều rồi
Nobuno
23 Tháng mười, 2018 09:06
Có đứa dịch free sang English, có thích đọc English hay ko thôi =)) https://lordobsidian.com/mkrl/
Phương Nam
22 Tháng mười, 2018 12:08
Vuốt tai thôi mà thành sắc hiệp :))) sư bố ông main
mr beo
22 Tháng mười, 2018 11:36
khả năng cao tác thích mấy vụ trap giống anime ,manga không để tô hiểu là gái
Hieu Le
21 Tháng mười, 2018 16:57
chắc chắn tô hiểu là gái
kimcuongxa
21 Tháng mười, 2018 13:59
thằng main dở hơi.
Phương Nam
21 Tháng mười, 2018 04:33
Không biết từ khi vô địch đã tóm đc lão sư phụ đánh trận nào chưa :)))
Hoaqin
20 Tháng mười, 2018 21:55
Làm mấy chương ghen nhau này tốn công lực kinh /quy
Hieu Le
20 Tháng mười, 2018 21:51
tô đắc kỷ =)) ghen kìa
mr beo
20 Tháng mười, 2018 08:56
đọc cái này đôi lúc thấy giống gintama vãi cũng có hai đứa đệ lâu lâu lại dở hơi , đi theo một cao thủ vang bóng một thời trốn về ở ẩn bình thường như tên dở hơi mà lúc nghiêm túc thì cực kì bá
mr beo
20 Tháng mười, 2018 08:52
tác nó chuyển chương kiểu cắt cảnh chứ không phải thiếu text đâu đọc kĩ sẽ thấy là nội dung vẫn liền mạch không hề bị đứt đoạn
mr beo
20 Tháng mười, 2018 08:50
nội lực nhiều chả cần chiêu thức gì hết lấy lực phá xảo cứ tông thẳng là chết hết
Hoaqin
19 Tháng mười, 2018 22:28
Khi max damage max speed max def rồi thì cần gì chiêu số nữa Lao lên tay bo là xong à =))
21302766
19 Tháng mười, 2018 19:01
Main võ công cao nhưng không tinh thông nhiều chiêu số. Chắc do đối địch thì dùng man lực đập bẹp là xong.
Hoaqin
19 Tháng mười, 2018 18:16
Khổ, mình dùng raw chuẩn thì thiếu text đâu ra hả bạn
Phương Nam
19 Tháng mười, 2018 15:42
Đau bụng vcđ =)))) , “ mau dùng lục mạch thần kiếm bắn chết ta đi “ mới sợ :))
mr beo
17 Tháng mười, 2018 17:11
một đám đậu bỉ đi cùng nhau đọc hài vãi
TuanTungTang
15 Tháng mười, 2018 23:03
mình đọc mấy chương 7x cũng cảm giác như thiếu text vậy? Có ai có nguồn raw chuẩn cho mình với
duckute94
12 Tháng mười, 2018 17:53
Nó chuyển cảnh như phim mà bác :))
duckute94
12 Tháng mười, 2018 15:42
“Ngay chốc lát người của chúng ta bị Kỳ Lân vệ đánh chết đi sống lại. Ngay cả bác gái giặt quần áo và thằng nhỏ nấu cơm cũng không bỏ qua”. Đọc tới đoạn này em xin Quỳ =))))))
Gingi
12 Tháng mười, 2018 15:11
à thôi mình check raw thì có vẻ phong cách viết của con tác là nhảy cảnh ko báo trước nên mình cứ cảm giác là thiếu text. mình xin rút lại comment :)
Hoaqin
12 Tháng mười, 2018 12:13
Thiếu text với nhảy tình tiết chỗ nào bạn?
Gingi
12 Tháng mười, 2018 09:06
mấy chương gần đây bị thiếu text nên đọc sang chương sau bị nhảy tình tiết -_-
Hieu Le
11 Tháng mười, 2018 12:43
rồi cắn mỏ công chúa hay gì rồi
BÌNH LUẬN FACEBOOK