Mục lục
[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tiểu tử! Hôm nay chính chủ đến, ngươi muốn song phi, đã hỏi ta chưa!”

Đường Dịch thấy một tên mập đột nhiên xông vào kêu to, không hiểu ra sao, nhíu mày lại: “Hôm nay bản điếm không chiêu đãi người ngoài, ngươi tìm ai?” Trong lòng lại nhớ đến lời dặn của Minh Phi Chân, hôm nay không cho bất kỳ người nào vào.

“Ta tìm ai? Ta hỏi ngươi muốn song phi với ai!”

Đường Dịch càng khó hiểu, một công tử thanh niên đi đến bên cạnh mập mạp. Quân này mặt như quan ngọc, dáng người cao ráo, rất có phong độ. Hắn ngăn cản mập mạp kia, thấp giọng nói: “Huynh trưởng, sao ngươi nóng nảy thế? Đối phương có không ít người, ngươi là thân thể thiên kim, chú ý an toàn.”

“Ta thì có vấn đề an toàn gì?”

Lục vương gia đẩy Lạc Tư Mệnh ra, quát: “Tiểu tử, còn không qua đây!”

Đường Dịch chỉ lạnh nhạt nói: “Ngươi là ai?”

Lạc Tư Mệnh nhìn kỹ Đường Dịch, thấy hắn khí độ bình thản, ánh mắt trầm tĩnh, hiển nhiên mang võ công thượng thừa. Không khỏi nghi hoặc thân phận người này.

“Huynh trưởng, người này thật là gian phu sao? Ta thấy không......”

Lục vương gia đã tức nổ phổi.

“Ta là ai? Nghĩa đệ, ngươi nhìn cẩu tặc càn rỡ này! Hắn lại dám hỏi ta là ai?”

Lục vương thấy ‘Gian phu’ này lẽ thẳng khí hùng chất vấn mình là ai thì càng tức giận. Thẳng sống lưng, giậm chân một cái, khí chấn sơn hà.

“Ta, chính là trượng phu của Thúy Bình!”

Vốn dự đoán gian phu này vừa biết thân phận của mình, sẽ sợ đến run lẩy bẩy. Ai ngờ tên này tâm cơ thâm trầm, mặt không đổi sắc nói.

“Thúy Bình là ai?”

“Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi! ! Cẩu gian phu nhà ngươi!”

Quả là tức chết người! Lục vương gia bắt gian không một trăm lần cũng có năm mươi lần, tuy đây là lần đầu bắt được, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới phản ứng của đối phương lại ngang ngược như thế. Cướp tiểu thiếp của vương gia, vậy mà vẫn dám giả ngu?

Lục vương gia tức giận đến run rẩy, vung ống tay áo, bàn tay lớn chỉ gian phu: “Bắt lấy cho ta! Ta muốn tra khảo cẩn thận, nếu phản kháng, lúc tất yếu không cần người sống!”

Sau lưng lập tức có bốn năm kiếm thủ vọt tới. Những người này đều là tùy tùng của Lục vương điện hạ, Minh Phi Chân đã gặp lúc ban ngày, ban đêm bọn hắn vẫn đi theo. Những người này đều thuộc chính phái, ngõ hẹp gặp nhau trên giang hồ còn khiến người hết hồn. Chỉ tiếc ở trấn Tàm Hồ bây giờ, gặp phải người trong võ lâm không phải bất ngờ, không ai để trong lòng.

“Đường huynh, chúng ta tới giúp ngươi.”

Thiết Hàn Y một ngựa đi đầu, vận một hơi vọt mạnh lên. Một kiếm thủ không ngờ đối thủ tới nhanh như vậy, hắn rút kiếm đâm liền, ai ngờ đâm không vào. Còn chưa kịp giật mình thì đã bị đâm trúng ngực, như va vào một bức tường, lập tức bay ra ngoài, ngã đứt gân gãy xương.

Thiết Hàn Y vừa ra chiêu đã giải quyết một người, Lục vương và Lạc Tư Mệnh đều giật mình, không ngờ trong tửu lâu này ngọa hổ tàng long.

Còn chưa giật mình xong, bên kia lại có hai người bay ra, một người che hai nơi trên thân, không ngừng nôn ra máu, hình như bị người ta đánh trúng hai quyền. Một người khác không biết trúng thủ pháp gì, nhưng bất tỉnh nhân sự. Long Tại Thiên phủi nắm đấm, Độc Cô xoay bả vai, đều chưa tốn chút sức.

Mà một thiếu niên xách đao đấu với một đao khách, chém cho hắn liên tục bại lui, thiếu niên hô to thoải mái.

Kỳ thực sau chiến dịch A Bất Lặc Tư, mấy người bọn hắn có rất nhiều lĩnh ngộ với chiến đấu, khá bổ ích với võ học. Vẫn luôn ngứa tay mà chưa thể thi triển sở trưởng.

Nhất là Bạch Lai Mộ, võ công hắn chỉ cao hơn Tô Hiểu, bản lãnh chân thực không hơn Diệp Lạc. Khổ nỗi xếp hạng trong Tiềm Long thập thất sĩ tương đối cao, kết quả một mạch ăn thiệt thòi. Nén cơn giận này đến hôm nay mới được phát tiết, đánh rất thoải mái.

Bên Đường Dịch thì không náo nhiệt như vậy. Hắn một tay cầm cung đàn, đang so chiêu với một kiếm thủ Điểm Thương phái. Kiếm thủ này coi như võ công mạnh nhất trong những người đến. Sau đó Đường Dịch bằng một cây cung đàn, không hề va chạm với lưỡi kiếm của đối phương, chỉ dùng kiếm thuật đã đâm cho hắn vướng trái vướng phải. Cảnh tượng im ắng nhất, nhưng cũng rung động lòng người nhất.

Nghe thấy một tiếng bốp, Đường Dịch đảo ngược cung đàn, tước cần cổ của kiếm thủ này. Huyết Dương chân khí tràn vào, đánh cho hắn hôn mê bất tỉnh. Đến lúc này còn chưa dùng đến mười chiêu.

Nhất thời đại sảnh lầu một quạ tước vô thanh, sau một chốc, tiếng vỗ tay của người xem mới vang lên như sấm.

Lạc Tư Mệnh kinh nghi bất định, Đường Dịch vừa ra tay, hắn đã không nghi ngờ Đường Dịch là gian phu nữa. Nhưng về sau càng nhìn càng ngạc nhiên.

Hắn không rõ dám kiếm khách của Lục vương có võ công thế nào, nhưng có thể làm hộ vệ vương phủ thì đương nhiên không kém. Vậy mà dễ dàng bại dưới tay mấy người này, không tốn nhiều sức. Hơn nữa với ánh mắt của hắn, lại không nhìn ra võ công lai lịch của những người này. Càng sợ hãi lo lắng.

Chợt nhớ tới câu chuyện trong dạ yến vừa nãy, có kẻ ngoại lai võ công cao cường nhưng không rõ thân phận, đang âm thầm ra tay với nhân sĩ võ lâm, thừa cơ sưu tập tài liệu của Luyện Thần Chú hội...... Tân khách mà Luyện Thần Chú hội mời, Lạc Tư Mệnh đã đọc ngược như chảy, hắn có thể khẳng định trong đó tuyệt không có những người này. Vậy lai lịch của những người này......

“Huynh trưởng, ta thấy......”

Lạc Tư Mệnh đang sinh nghi, Lục vương lại nghiến răng kêu to: “Không ngờ gian phu này còn có bản lãnh! ?”

Lạc Tư Mệnh: “......”

Lục vương rời kinh đi đất phong khi mới mười tám tuổi, khi đó ngay cả Thiết Hàn Y thâm niên nhất vẫn chỉ là một mật thám nho nhỏ làm việc ở nơi khác, còn chưa có danh tiếng. Nói gì đến mấy người trẻ tuổi hơn.

Bởi vậy tuy nơi này đầy người trong triều đình, vậy mà một người cũng không biết Lục vương điện hạ.

Long Tại Thiên thấy cục diện cũng ổn định, nếu chờ đầu gỗ Đường Dịch nói rõ ràng thì không biết đến lúc nào, hoàng thượng còn đang chờ trên lầu, ngăn hội diễn tấu của bọn hắn thì không ổn. Vội vàng ho khan hai tiếng, ra vẻ lãnh đạo, nghênh ngang đi lên mấy bước, đối mặt Lục vương điện hạ.

“Này mập mạp nhỏ.”

“Mập, mập mạp nhỏ?”

Long Tại Thiên híp mắt, ra vẻ du côn quan sát Lục vương điện hạ.

“Ngươi tới làm gì? Không nói rõ ràng đã động thủ đánh người, ngươi có biết thế là sai không. Phải chăng muốn đại ca ca dạy ngươi làm người.”

Lục vương gia kêu to: “Các ngươi! Ngươi chờ đó cho ta! Xem ta gọt ngươi! Huynh đệ, là lúc ngươi động thủ!”

Lạc Tư Mệnh không biết rõ đối phương là ai, không muốn hành động thiếu suy nghĩ, nhưng không tiện để nghĩa huynh bị người ức hiếp, cau mày nói: “Huynh trưởng, người ta nói một phái dưới vương. Một phái của ngài đâu?”

Gương mặt Lục vương co giật: “Lúc đầu không chú ý nghe ngóng, không biết hắn còn trong trấn Tàm Hồ, bèn phái hết thủ hạ ra ngoài trấn truy đuổi...... Nếu không dẫn ngươi tới làm gì?”

Lạc Tư Mệnh cũng biết vị nghĩa huynh này không đáng tin cậy, nếu người của mình ra tay, không xuất mấy chiêu đã bị nhìn ra. Bất đắc dĩ, hắn phải lên thật.

Lạc Tư Mệnh cất giọng nói: “Vậy để tiểu đệ tiếp cao chiêu của huynh đài......”

Ngoài cửa một giọng nam du dương vang lên.

“Không nhọc đại giá của công tử, chủ tử có chuyện, thuộc hạ gánh vác.”

Một nam tử áo trắng nhẹ nhàng giá lâm như tiên hạc bay liệng, thân pháp cực nhanh, không ai thấy rõ hắn vào cửa thế nào. Hắn đeo một thanh trường kiếm trên lưng, khí độ điềm tĩnh, mỉm cười nói.

“Tại hạ Di Vong Ưu.”

Trong mắt Đường Dịch chợt hiện dị mang, giọng nói có sự kinh ngạc hiếm thấy.

“Chưởng môn...... Côn Lôn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Tà Thiếu
10 Tháng mười một, 2018 22:50
Nghiện thuốc chạy đi tìm txt, đi dạo dọc google tìm ra đúng đc chỗ nguồn sf :(.
trunghieu99tt
10 Tháng mười một, 2018 22:47
1 tên cao thủ giang hồ nằm trong đội ngũ thủ lĩnh của tổ chức đứng thứ 2 số các tổ chức sát thủ mà võ công lại không bằng 1 tiểu công chúa ?
Phuong Anh Nguyen
10 Tháng mười một, 2018 19:36
ôi mẹ ơi tôi chui hố này sâu thật rồi
Oebah Habeo
10 Tháng mười một, 2018 19:13
bác cv làm chất lượng hơn số lượng. đọc thích hơn hẳn.
mr beo
10 Tháng mười một, 2018 13:41
giả vân phong lại là cuồng thiên , ngày càng nhiều điều bất ngờ trong vụ phản loạn lần này
Hoaqin
10 Tháng mười một, 2018 12:43
Raw ra đến quyển 12 Gần 900 chương
minh1912
10 Tháng mười một, 2018 12:00
raw chap bao nhiu r ạ ???
Hoaqin
10 Tháng mười một, 2018 11:34
Là sao bạn?
Hieu Le
10 Tháng mười một, 2018 11:30
chà truyện này sắp hết dịch chưa
mr beo
08 Tháng mười một, 2018 20:54
đến quỳ công chúa tắm thì không dám nhòm trộm nhìn thấy đàn ông thì đòi lột trần , cảm thấy nghi ngờ xu hướng tình dục của phi chân lão đệ
VBNyang
08 Tháng mười một, 2018 12:32
" Đến lúc đó, trên Dạ La bảo, chỉ sợ cờ gấm của Bạch Vương thất quan cắm đầy tiền đình. Trái một bộ 'Đào lý xuân phong, đời đời truyền lại', phải một bộ 'Y bát được truyền, khắp chốn mừng vui'. Những trư bằng cẩu hữu của ta sẽ tụ tập lại, trắng trợn chạy tới chúc mừng, chắc chắn trong mỗi lời chúc đều có "Quả nhiên có kỳ sư tất có danh đồ!" Oan ức này ta phải cõng đến kiếp sau a. Nữ nhân cùng mạng nhỏ, cái nào trọng yếu? Ta kiên định đứng ở cái sau." Nó mà học được thì giờ lên làm chưởng môn Đại La Sơn lâu rồi :))))))) học mỗi cái hàng long thập bát mô thấy gái cửi đồ còn không dám đụng :)))))))))
mr beo
08 Tháng mười một, 2018 07:51
lão sư phụ của phi chân hàng nào chả dám đụng làm đệ tử ít nhiều cũng phải kế thừa mấy chiêu chứ
trungdq1109
08 Tháng mười một, 2018 03:55
spoil . . . . . . . . . . "Ta thái sư phụ tinh thông mệnh lý, từng cho ta xem mệnh thời điểm hô 1 tiếng 'Cẩn thận nữ nhân', sau đó bỗng nhiên dừng lại, lại hô 'Còn có nam nhân' !" Nghe đoạn này là đã cảm thấy giới tính Tô Hiểu có vấn đề rồi. :))
VBNyang
07 Tháng mười một, 2018 23:08
Kẻ thù của nó là ai nó còn chưa biết thì nghi ngờ nội gián cái giề :)) Sau đêm hai thằng ân ái trong rừng thì nó chỉ xác định được 2 điều: 1) Thằng Phi Chym rất mạnh có thể tát vỡ mồm nó bất cứ lúc nào và 2)Thằng Phi Chym không có ý hại nó... mà tính nó vốn không thích để thằng khác nhúng tay thì cứ im im train lv là chuẩn rồi, khi nào nó thấy nó vả được thằng main thì khác
Phuong Anh Nguyen
07 Tháng mười một, 2018 21:41
cảm ơn tác giả, mong ngóng từng chương :heart:️
Hoaqin
07 Tháng mười một, 2018 21:31
Tầm khoảng chục vợ đổ về là đẹp à =))
trunghieu99tt
07 Tháng mười một, 2018 19:13
Mục đích ban đầu của Đường Dịch đúng là đến để tìm lại hồ sơ, điều tra + trả thù nhà Nhưng giờ nếu đặt tình huống như vậy thì khả năng nghi ngờ Phi Chân là nội gián chắc chắn không thể không có. mà đã là nội gián => nguy hại đến Lục Phiến Môn => Lục Phiến Môn bị giảm uy năng hoặc lụi bại => Đường Dịch cũng không thực hiện được mục đích của mình Nói chung tại hạ thấy đoạn đó tác giả viết chưa được hợp lý cho lắm
VBNyang
07 Tháng mười một, 2018 16:11
Cô cô, lão đại, trap, thái giám cứ cho thêm con công túa này thì toàn hàng để trưng bày, đụng phát nát đời ngay :))
mr beo
07 Tháng mười một, 2018 13:49
vãi cả hàng long thập bát mô không biết khi nào thì phi chân lão đệ sẽ kế thừa phong thái của sư phụ nhỉ chứ xung quanh mỹ nữ nhiều lắm rồi đó
Phuong Anh Nguyen
07 Tháng mười một, 2018 08:53
nó để lại thằng main để thỉnh thoảng kiểm tra võ công của bản thân, coi như main là mục tiêu để đánh bại mà
mr beo
07 Tháng mười một, 2018 07:46
Đường Dịch vô lục phiến môn vì nó muốn được phép tra xét một số hồ sơ án để kiếm hung thủ chứ không phải muốn mượn tổ chức báo thù
mr beo
07 Tháng mười một, 2018 07:43
công nhận điểu huynh số đủ nhọ có được vị hôn thê đẹp với chức quan cao nhưng mà nón xanh thì nhiều lắm
Hoaqin
06 Tháng mười một, 2018 19:49
Mình pm rồi, giờ chỉ chờ bác ấy rep thôi =))
Phan Thanh Tùng
06 Tháng mười một, 2018 19:37
Mục tiêu của Đường Dịch có phải làm tổ chức mạnh lên đâu. Nó chỉ muốn nó mạnh lên rồi có cơ hội đọc tài liệu thôi.
VBNyang
06 Tháng mười một, 2018 19:17
"Điểu huynh mau tới! Điểu huynh mau tới! Ta sắp không khống chế được hiện trường rồi! ! Cỏ xanh trên đầu ngươi, ta kéo ba mươi con trâu đến ăn cũng không hết a!" Khúc này đọc đi đọc lại vẫn thấy bựa :))
BÌNH LUẬN FACEBOOK