Lại đi hơn hai mươi dặm từ trấn Bích Thủy về phía trấn Tàm Hồ, được nửa đường vẫn vô sự, nhưng trong xe thương lượng đến khí thế ngất trời.
Quân thần bốn người liên tục nghị luận, sửa sang ghi chép chỗ kỳ quái phát giác được trong hành trình mấy ngày qua. Hoàng thượng vừa chỉnh lý với ba người, vừa dùng tiểu long kim đao tước kim đoạn ngọc của hắn, gọt gọt chấm chấm, đã viết một quyển thẻ tre thành một bản chép tay. Nhưng nếu đã sinh nghi với Minh Phi Chân, thì cũng có khả năng võ công người này cực kì cao cường, cộng thêm phong cách hành sự quỷ dị khó lường của hắn, ai biết có thể bị nhìn lén hay không, dù giấu bên người cũng không ổn.
Bởi vậy cách viết của bản chép tay này cũng kì lạ, ẩn hết điểm đáng ngờ chỗ khả nghi đi, viết tất cả thành công lao hãn mã.
Như lấy võ công thấp kém thu phục Võng Lượng ở trấn Bích Thủy, sẽ viết thành ‘Hàng kỳ chủ Quỷ Vực ở Bích Thủy’; không biết võ công Đại La sơn, thì viết thành ‘Ngoài diệu nghệ của sư môn thì thu thập uyên bác chúng gia’; suốt ngày lười nhác không kiếm sống, lúc muốn tìm thì biến mất, viết thành ‘Tới lui như gió, động như thỏ chạy, khéo léo thông minh, ngoài khoa trương trong ngầu’; chỗ khả nghi —— có hàng trăm hàng ngàn hào kiệt vân dũng tặng lễ, tràng diện to lớn mà vẫn trấn định tự nhiên, thì viết thành ‘Linh cơ xúc động, chơi địch trong lòng bàn tay. Nâng cờ như định, không khiếp đảm chút nào. Tràn đầy phong độ của đại tướng ngày xưa, thật sự hiếm thấy’; thiên ti vạn lũ quan hệ với Dạ La bảo chủ, vậy mà có thể biên thành ‘Quảng giao hào kiệt, nhân mạch sâu rộng, Giang Nam trăm vạn, lại biết một nửa’.
Không thể không nói hoàng thượng cũng hao tâm tổn huyết. Bản chép tay này rất lưu loát, khắc đến cuối cùng đã khác ý tứ muốn biểu đạt mười vạn tám ngàn dặm. Nếu người vô tâm lật ra xem, không giống một quyển văn thư cơ mật về nghi ngờ bộ hạ, trái lại là một quyển sổ ghi chép công lao. Nếu đóng đại ấn của hoàng thượng rồi đưa đến Lại bộ, quan viên Lại bộ mở ra, không chừng phải xem đến đỏ mắt. Hoàng thượng đánh giá cao thế này, khen hay thế này, còn tự thân dùng tiểu đao khắc rồi đưa tới, có thể thấy vô cùng coi trọng, người anh em này sắp thăng quan lớn, hồng hồng hỏa hỏa a.
Ở mặt này, hoàng thượng còn là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, khắc quyển thẻ tre đến nhánh cuối cùng, hắn tận lực khống chế kiểu chữ lớn nhỏ, vừa vặn khắc hết thẻ tre, không để lại chỗ trống nào. Nhưng lật lại đầu quyển, lại phát hiện lúc đầu mình không quan sát, vậy mà lưu lại mảng trắng lớn. Vốn là giữ lại để sửa chữa.
Bình thường phê duyệt tấu chương, lưu lại vùng trắng này thì hữu dụng, thậm chí là rất hữu dụng. Nhưng bây giờ, hoàng thượng mới hoàn thành một bản chép tay hoàn mỹ không tì vết, sao vùng trống này khó chịu thế. Hoàng thượng nhíu lông mày, nảy ra ý hay. Lại cầm tiểu long kim đao, xoạt xoạt chấm chấm bắt đầu khắc.
Lại qua khoảng nửa canh giờ, chỗ trống lưu lại, có thêm tất cả thông tin cá nhân của Minh Phi Chân.
Hoàng thượng hết sức hài lòng với kiệt tác của mình, vừa nhìn vừa gật đầu mỉm cười, thì thào thì thầm.
“Ừm, thế này thì rõ ràng. Minh Phi Chân, hai mươi tám tuổi, người Nam Kinh, từ nhỏ bái vào môn hạ của Vô Sơn đạo nhân thuộc Bắc Bình Đại La sơn. A, vẫn còn quá nhiều chỗ trắng. Tuy nói lưu lại chỗ trắng trắng cũng không sao, nhưng trên thẻ trúc đao gọt này lại không đẹp. Ờ, đúng rồi, còn có thể thêm chân dung nhân vật. Chờ trẫm ngẫm lại, dáng vẻ của Minh Phi Chân này......”
Người Lý gia đều có thói hư tật xấu, một khi trầm mê thì không thể tự kềm chế, dường như tổ tiên truyền xuống.
Thái tổ hoàng đế chính là võ si đệ nhất đẳng, bèn trở thành cao thủ đệ nhất thiên hạ lúc ấy. Sau đó lịch đại hoàng đế đều là nghiêng tài, tỷ như con trai của thái tổ hoàng đế —— thái tông hoàng đế chính là văn đế —— luyện võ không tốt, văn tài thiên cổ. Phụ thân của hoàng thượng thì thích mỹ sắc, bởi vì từng có hành động kinh người —— lục soát mỹ nữ thiên hạ, dắt vào hậu cung chăn lớn cùng ngủ.
Lúc còn nhỏ Tranh vương xem qua binh thư nên nghiện, sau đó không lúc nào không nghĩ đến dụng binh, ngay cả Tranh vương phủ cũng có bàn cát, bản thân thương lượng với bản thân nửa ngày xem khai chiến thế nào. Càng không đề cập tới Tĩnh An thích đọc sách, Hồng Trang điện hạ thích đao pháp, Tử Tử thích nhận cha, cũng đều là từ nhỏ đã thích, chín trâu không quay lại.
Hoàng thượng là hoàng đế tốt thân chính yêu dân. Hắn là thiếu niên xưng đế, từ đó cần cù chăm chỉ, cẩn trọng tận tụy, không còn sinh hoạt cá nhân khác. Nếu nói thứ hắn nghiện, chính là văn thư võ sự, quản lý gia quốc.
Bản thân hoàng thượng có thói quen mỗi ngày phê duyệt tấu chương, thời gian này không cho phép ngoại nhân vào. Bởi vậy cũng không ai dám quấy rối. Hoàng thượng thỏa mãn gác tiểu long kim đao lại, vén màn che nhìn ra phía ngoài, trị liệu hai mắt mệt nhọc quá độ một phen. Nhưng vén màn lên lại là kim quang đầy rẫy, đâm cho hoàng thượng híp mắt.
Thì ra hoàng thượng chuyên tâm quá mức, khi hắn làm xong đại quyển dày ‘Cuối năm Nguyên Thánh thứ ba mươi, nhân vật khảo của Nam Kinh Minh thị Phi Chân’, ngoài cửa sổ sớm đã là cảnh tượng mặt trời sắp lặn. Vốn là chim qua rừng cây, trong mắt toàn bích, xanh biếc dạt dào; bây giờ lại thành hỏa hồng như lá phong mùa thu, điểm điểm tô vàng, mỹ lệ khó tả. Nhất thời cũng khó phân biệt cảnh tượng nào đẹp hơn.
Hoàng thượng ở lâu trong cung, hiếm khi xuất cung một lần. Nam Kinh không phải không có phong quang đẹp, chẳng qua nếu không cải trang ra ngoài, thiên tử đi tuần, bách tính không thể không tránh, hao người tốn của như vậy há là mong muốn của hoàng thượng. Bởi vậy chuyện xuất cung du ngoạn xưa nay không nhiều. Trong cung đình tuy cũng có nhân công cơ trí, chuyển cảnh đẹp thiên hạ thành lâm viên đặc biệt, nhưng lịch sử của con người không quá mấy ngàn năm, sao có thể đánh đồng với sắc trời được tự nhiên ngàn vạn năm hình thành.
Hoàng thượng hít một hơi thật sâu, cảm thấy lần xuất cung này tuy là không thể không làm, nhưng cũng không phải không có thu hoạch. Tán thưởng cảnh đẹp nơi đây một lát, cũng là sự phản hồi mỹ hảo. Vậy mà không khỏi nhớ tới thiếu niên khoa trương phóng ngựa giang hồ, rong ruổi dưới bóng đêm lúc còn trẻ. Nhớ tới khi đó hứng thú dạt dào, chỉ cảm thấy thiên hạ không gì không thể làm. Dường như cảm thấy thoáng chốc mình trẻ lại mấy tuổi, tâm tính lập tức thoải mái hơn rất nhiều.
Không ngờ trên mặt hoàng thượng có nụ cười: “Bất tri bất giác, vậy mà viết đến lúc này, phạm vào bệnh cũ rồi. Một khi chuyên tâm, cái gì cũng quên.”
Độc Cô cười nói: “Hoàng thượng chuyên cần chính sự, chính là phúc lợi của bách tính thiên hạ.”
Hoàng thượng mỉm cười, không tiếp lời, chỉ nói: “Đúng rồi, vừa nói đến chỗ nào.”
Là chỉ chuyện trước khi hoàng thượng tiến vào trạng thái cực kỳ tập trung, hoàn toàn quên mình đang nghị sự với ba vị ái khanh, cũng chính là chuyện hơn hai canh giờ trước.
Người khác có lẽ không nhớ rõ, nhưng ba người này đều là lão thần tử, lại sớm đã quen với phong cách của hoàng thượng. Thiết Hàn Y cung kính nói: “Trước khi hoàng thượng hạ đao, nói chuyện Luyện Thần Chú Hội của Lạc Kiếm sơn trang với chúng ta.”
“Không sai, là ở đây.” Hoàng thượng vuốt râu nghiêm mặt nói: “Bỏ chuyện Quỷ Vực Nhất Hỏa và Y Nhân qua một bên, chuyện Lạc Kiếm sơn trang muốn tổ chức Luyện Thần Chú Hội, cực kỳ khác thường. Trẫm suy nghĩ nhiều lần, lão trang chủ Lạc Kiếm sơn trang —— Lạc Danh hiệp danh khắp thiên hạ, lời hứa ngàn vàng, nhậm hiệp hảo nghĩa. Mấy chục năm qua đều là Để Trụ trong chính đạo lưu, chính là hiệp chi đại giả trong chúng ta. Ta quen biết hắn nhiều năm, ngoại trừ có cố, cũng có thân. Phong cách tổ chức của Luyện Thần Chú Hội này hoàn toàn khác với tính cách nhậm hiệp của hắn. Không biết nội bộ của Lạc Kiếm sơn trang có vấn đề gì không.
Trẫm từng nghe nói, Lạc Danh có bốn trai một gái. Ba con trai đầu đều đã chết, ấu nữ còn chưa đầy hai mươi, chỉ có tứ tử Lạc Tư Mệnh thành thục thận trọng, thoả đáng đại cục. Lạc Kiếm sơn trang do Lạc thiếu trang chủ này quản lý. Nhưng mười năm trước Lạc Danh bế quan luyện kiếm, lúc đó Lạc thiếu trang chủ còn chưa kịp nhược quán, không thể kế thừa kỹ nghệ rèn đúc đánh sắt thần kỳ của Lạc Kiếm sơn trang. Không thể chỉ huy Chú Luyện phòng, cho dù sau này kiếm pháp đại thành, cũng chỉ có thể suất lĩnh Kiếm phòng mà thôi.
Bởi vậy từ khi Lạc Danh bế quan, Chú Luyện phòng của Lạc Kiếm sơn trang do nhị đệ của Lạc Danh, cũng là cung phụng chữ nhật của Chú Luyện phòng —— ‘Liệt Dương Đương Không’ Lạc Diễm chủ chưởng. Lạc Kiếm sơn trang lấy rèn đúc công nghiệp quốc phòng làm sinh kế, Chú Luyện phòng này bị người khác chủ chưởng, không khác một nửa hư danh vào trong tay nhị phòng. Nghe nói Lạc Diễm này là người nóng vội, làm việc hùng hổ dọa người, tương tự bộ tịch lấy kiếm ép người của Luyện Thần Chú Hội. Luyện Thần Chú Hội này, không chừng chủ sử sau lưng chính là hắn.”
Thiết Hàn Y nói: “Nói như thế, Lạc Kiếm sơn trang này nhìn như thùng sắt, kỳ thực nội bộ cũng là sóng cả ngầm tuôn, hư thực khó hiểu.”
Hoàng thượng gật đầu: “Bất kỳ một đại gia tộc nào, phát triển đến trăm ngàn năm, tất phải có chỗ mục nát. Kỳ thực tranh đấu giữa đại phòng và nhị phòng, tranh đấu giữa Chú Luyện phòng và Kiếm phòng, từ xưa đến nay gần như không ngừng không nghỉ, hàng năm như thế. Cũng bởi vì nội đấu, mấy chục năm trước, trong Bạch Vương thất quan, thực lực của Lạc Kiếm sơn trang chỉ có thể so với Kim Ngân tông và Dương Châu Tống gia, luân phiên ngồi ghế chót mà thôi.
Nhưng Lạc gia hắn coi như vận khí tốt, trên trời rơi xuống một thiên tài dã binh và kiếm thuật khiến hắc đạo chấn kinh —— Lạc Danh. Lại đúng lúc người này ghét ác như cừu, thanh danh giang hồ cực giai, làm người coi trọng cả ân uy, thu thập Chú Luyện phòng và Kiếm phòng ngoan ngoãn, nhất cử quét sạch loạn trong giặc ngoài. Sau mấy chục năm phát triển, Lạc Kiếm sơn trang hôm nay ngồi hai nhìn một ở Giang Nam, có thể mơ hồ khiêu chiến chí cao vô thượng trong Bạch vương —— Lư Sơn kiếm quan, há lại may mắn?
Đáng tiếc chính là, sau khi Lạc Danh bế quan luyện kiếm, mấy nhi tử của hắn liên tiếp tử vong ly kỳ, không ai biết nguyên nhân. Lạc Danh đương nhiên biết chuyện này, có người nói bởi vì nhi tử mất sớm, hắn tâm tro ý lạnh, dứt khoát bế quan trong trang, không muốn tiến vào giang hồ nữa. Trẫm cũng là phụ mẫu, cảm đồng thân thụ, bởi vậy suy luận này không thể nói là hoàn toàn không có lý. Nếu Lạc Danh không thể xuất quan, Lạc tứ thiếu kia tranh hùng với nhị thúc của hắn, là không thể tránh được.”
Độc Cô giật mình nói: “Thảo nào hoàng thượng nói đến trấn Tàm Hồ, ngài không dùng thân phận của mình vào trang tìm lão trang chủ, mà muốn tìm cớ khác tiến vào Luyện Thần Chú Hội. Thì ra nguyên nhân căn bản là đấu tranh nội bộ của Lạc Kiếm sơn trang, nếu dùng thân phận thật tiến vào, phúc họa khó đoán trước.”
“Không sai, chính là như vậy.” Hoàng thượng đồng ý nói: “Bạch Vương thất quan chính là hi vọng của chính đạo võ lâm Giang Nam, nhất cử nhất động đều có thể nhấc lên sóng to gió lớn trên giang hồ. Bọn hắn đã tích lũy mấy trăm năm, cầm binh tự trọng, tự thu thuế má, lại có hứa hẹn binh mã triều đình vĩnh viễn không vào Bạch vương chi địa. Nếu bọn hắn làm ác, nguy hiểm tuyệt không thua kém tứ ngoại đạo.”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
13 Tháng mười một, 2018 00:59
Liên quan đến em tuyết chăng
12 Tháng mười một, 2018 19:09
ngày nhỏ thì tỏ ra băng lạnh thêm tí trung nhị lại còn thất tình giờ thì như cá chết lại tham tiền thay đổi 180 độ luôn
12 Tháng mười một, 2018 18:25
quan trọng là khí chất :v
Chứ đen với trắng tùy theo nội công sử dụng cũng khác rồi mà.
VÍ như dùng Hàn Băng thì thành trắng, Thuần Dương thì thành đỏ :v
12 Tháng mười một, 2018 14:36
Có bác nào dùng QT 2013 mà bị hiện tượng lẹm chữ khi bôi đen từ có chữ đ, y vv không?
Lắm khi bôi lệch từ khó chịu quá :(
12 Tháng mười một, 2018 14:04
mé lúc thì tóc đen lúc thì tóc trắng đổi màu tóc do vận công hay hóa trang nhỉ
12 Tháng mười một, 2018 14:02
người khiến cho phi chân lão đệ quyết định thoái ẩn giang hồ đó
12 Tháng mười một, 2018 07:33
khả năng là gia nhập vô pháp vô thiên nhai vì gái khá cao
11 Tháng mười một, 2018 23:18
15, 16 tuổi đã thất tình
Không rõ là lúc đó đã xong Vô Pháp Vô Thiên nhai chưa
Nếu là sau VPVT thì có lẽ Tuyết là người Thần Nguyệt giáo, còn không phải thì chịu =))
11 Tháng mười một, 2018 23:12
Chắc là người yêu gì đó của main =))
11 Tháng mười một, 2018 19:18
hóa ra ngày nhỏ phi chân tóc bạch kim thêm tí trung nhị tỏ ra lạnh lùng thờ ơ thất tình bảo sao giờ xuống núi không mấy người nhận ra khí chất thay đổi 180 độ thế cơ mà
11 Tháng mười một, 2018 18:33
Cứ nhẹ nhàng thi thoảng lại chọc cười như này thì thật tốt :))
Bác cv làm tốt quá làm mình ngại đọc từ bản raw thô :))
11 Tháng mười một, 2018 17:46
tuyết là ai nhể?
11 Tháng mười một, 2018 17:03
Main mà ra từ đầu, mỗi đứa một vả thì làm gì có truyện bác =))
11 Tháng mười một, 2018 16:55
Main giống saitama nhỉ, người khác đánh nhau còn mình thì dạo chơi loanh quoanh.
Chắc đợi đánh gần xong mới chịu ra mặt.
11 Tháng mười một, 2018 15:46
Các bố đọc lại hộ cái, công chúa là Nga Mi chiến. Nga Mi chiến thì đếch sợ ai
11 Tháng mười một, 2018 13:43
lúc phi chym 14 15 tuổi đã có võ công ngang ngửa chưởng môn hoa sơn rồi. sao không bảo vô lý đi.
11 Tháng mười một, 2018 13:18
bác nên nhớ chính Hoàng Thượng võ công cũng khá cao nha và độc chiêu trị thương gia truyền nữa.
11 Tháng mười một, 2018 13:01
So kiểu này thì dàn nhân vật chính trong kiếm hiệp vứt hết :)) Đoàn Dự, Hư Trúc, Vô Kỵ toàn đám nhóc vắt mũi chưa sạch mà bán hành cho tiền bối võ lâm như đúng rồi :lol:... ở đây còn chưa biết con công chúa này sư thừa là ai, kỳ ngộ gì, thiên phú ra sao bla bla... hoặc tương đồng hơn là con Chu Chỉ Nhược với con nữ áo vàng đấy, được ít bí kíp với sư thừa bá (vợ chồng DQ) cũng đủ bán hành cho phần lớn võ lâm tiền bối rồi...
11 Tháng mười một, 2018 12:21
Tác chẳng giải thích rồi rồi rồi: "Vũ Dạ Nam Tuấn Phi ở đây. Nhưng hắn nghe nói sở trường của Vũ Dạ không phải võ công, mà là khinh công ám khí"
11 Tháng mười một, 2018 11:58
công chúa vốn được vua chiều nên cho học võ từ nhỏ đầu tư tiền của thuốc quí các kiểu nên trẻ tuổi võ công cao là đương nhiên chưa kể vũ dạ nó đánh nhau với thằng cha hộ vệ gần toi rồi gặp cao thủ như công chúa chả thua thì sao
11 Tháng mười một, 2018 11:16
Đi du học ? Chẳng qua cũng là theo chân thầy đi du ngoạn giang hồ lịch lãm. Chẳng lẽ mấy thứ đó Nam Tuấn Phi gần 1 đời lăn lộn giang hồ chẳng lẽ thiếu hay sao ? . Tại hạ nói ở đây là võ công, Nam Tuấn Phi có thể leo lên chức đó dù là chủ tu khinh công cùng ám khí thì võ công cùng thực chiến của hắn chắc chắn cũng phải rất mạnh. Lại nói chịu thua thiệt 1 tiểu oa đi theo chân thầy vài năm ?
11 Tháng mười một, 2018 08:36
vũ dụ nó chủ tu là ám khí đánh lén cùng khinh công nên ám sát tất nhiên có tiếng rồi còn công chúa nó được nhà đầu tư cho thầy giỏi đi du ngoạn giang hồ nên tất nhiên là trẻ tuổi mà võ công cao cường rồi
11 Tháng mười một, 2018 02:23
đề nghị đọc truyện thì cố gắng đọc kỹ và đọc hiểu. du học mấy năm rõ ràng đấy thôi.
11 Tháng mười một, 2018 02:20
không đọc kỹ à? cháu nó được gửi đi du học về. ok.
11 Tháng mười một, 2018 00:57
Nam tuấn phi được mỗi cái khinh công mà bác
BÌNH LUẬN FACEBOOK