Mục lục
[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Già mà không đứng đắn!

Nguyên Thánh đế chửi thầm trong lòng, nhưng vị Thần Châu đại hiệp này tuổi hơn một trăm. Trong truyền thuyết hắn từng kề vai chiến đấu với thái tổ hoàng đế, tình như thủ túc, đánh xuống giang sơn như thùng sắt. Bởi vậy Đại La sơn nhất mạch mới trở thành một đại tông phái chính đạo.

Nếu như tính theo bối phận, Nguyên Thánh đế phải gọi hắn một tiếng lão tổ, nào dám tỏ ra vô lễ mảy may.

Bất đắc dĩ lại hỏi Thiếu Lâm Võ Đang hai vị.

Thần Pháp đạo trưởng hồi đáp: "Mặc dù việc này can hệ trọng đại, nhưng hoàng thượng không cần cảm thấy sư điệt vô lễ. Bởi vì lục long trong Lục Long Tỏa Quốc, không phải chỉ lịch đại tiên hoàng."

"Cái gì! Sao đạo trưởng lại nói lời ấy!" Hoàng thượng trẻ tuổi vất vả lắm mới đè nén được lửa giận, nhẫn nại nói: "Tốt, trẫm nghe một chút, lời ấy đạo trưởng giải thích như thế nào?"

Nếu không phải Nhạn Thập Tam ở bên cạnh kéo lại, cơn giận của hoàng thượng thật đúng là không xuống được.

Có ý tứ gì?

Sư điệt ngươi đọc một câu Lục Long Tỏa Quốc đã đủ lắm rồi, ngươi còn muốn châm chọc lịch đại tiên hoàng không phải chân long thiên tử ngay trước mặt ta? Phái Võ Đang các ngươi sắp điên a!

Thần Pháp đạo trưởng thong dong giải thích: "Bần đạo không nói lịch đại tiên hoàng không phải chân long, mà là nói lục long trong Lục Long Tỏa Quốc không phải lịch đại tiên hoàng. Nếu có thể làm hoàng thượng dễ chịu hơn, bần đạo có thể nói, lục long này, đại bộ phận cũng không phải chân long."

"Cái gì lục long không phải chân long, chân long không phải lục long! Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì!" Hoàng thượng sắp đến giới hạn, cố kiềm chế nói: "Chưởng môn không phải vì lệnh sư điệt nên mới lường gạt trẫm chứ?"

"A Di Đà Phật." Không Hư phương trượng tuyên một tiếng phật hiệu, lọt vào tai trong vắt, lệ khí của hoàng thượng nhất thời dịu đi không ít, lại thấy Không Hư phương trượng chắp tay trước ngực nói: "Xin hoàng thượng bớt giận. Kết luận này chính là ba người chúng ta tính ra, cũng không phải Thần Pháp chưởng môn một người tính. Lục long này đúng là long thân, nhưng không phải là thiên tử."

Mày kiếm của hoàng thượng nhướng lên, thầm nghĩ đến một sự kiện, đột nhiên hơi sợ. Không khỏi nói: "Mời đại sư nói thẳng."

"Ngoại trừ chân long thiên tử, trên đời này còn có long khác. Tỷ như. . . Long tử."

"Long tử!" Khuôn mặt uy vũ của hoàng thượng trắng bệch, hiển nhiên Không Hư phương trượng nói trúng suy nghĩ trong lòng hắn: "Đại sư nói. . . Các hoàng huynh của trẫm, chẳng lẽ nói, trong các hoàng huynh còn có người tại thế sao!"

Nguyên Thánh đế chính là tiên hoàng ấu tử, phía trên còn có ba hoàng huynh. Lúc Nguyên Thánh đế còn nhỏ, hai người đều vì tranh đoạt đế vị mà chết, tam hoàng huynh thì chẳng biết đi đâu. Lúc ấy Nguyên Thánh đế còn nhỏ, chỉ có hảo cảm với mấy hoàng huynh, biết rất ít chuyện bọn hắn làm. Phương trượng nói đến long tử, hắn liền nghĩ đến con đường này.

Không Hư phương trượng lại lắc đầu nói: "Ba vị vương gia đều đã chết, hơn nữa số lượng cũng không đúng. Lão nạp nói tới long tử, không phải là tiên hoàng sinh ra, mà là đương kim thiên tử, các hoàng tử của bệ hạ ngài."

Nguyên Thánh đế cau mày nói: "Hoàng nhi của trẫm?"

Không Hư phương trượng cùng Thần Pháp đạo trưởng đồng thời gật đầu: "Không sai!"

Lúc này Xích Tranh Hoàng Lục bốn vị hoàng tử mới đầy tháng, đều là hài nhi thân ở tã lót. Nếu nói bọn hắn là hoàng tử chi thân, thân hệ quốc vận thì không giả. Nhưng mấy tiểu bất điểm còn đang bú sữa kia cái gì cũng không biết đây. Lúc này ngay cả lời cũng không biết nói. Hoàng thượng sao có thể liên tưởng quốc vận khí số với bọn hắn.

"Vậy sao có thể?" Hoàng thượng bật cười nói: "Đại sư nói đùa. Mấy hoàng nhi của trẫm vừa mới đầy tháng, ba vị cũng thấy qua. Sao có thể nói bọn hắn ảnh hưởng tới quốc vận được?"

Chuyện này vốn không liên quan gì đến quốc vận đại sự. Hoàng thượng tức giận nhất thật ra là Lai Kính Chân vu khống lịch đại tiên hoàng, nhưng hắn là nhân vật hết sức quan trọng. Vì muốn chứng minh Lai Kính Chân trong sạch nên mới mời những cao nhân đương thời này đến.

Mà bốn chữ Lục Long Tỏa Quốc, trong lòng hoàng thượng vốn là lời nói vô căn cứ, chưa bao giờ nghĩ tới phải giải quẻ ngữ này như thế nào.

"Đại sư, đạo trưởng, Minh đại hiệp, ba vị đều là cao nhân đương thời. Trẫm biết ba vị đến đây là vì chuyện của chân nhân. Trẫm sẽ tự phóng thích hắn, cho nên những lời này. . ."

Hoàng thượng giấu một câu cuối cùng không nói.

Thần Pháp đạo trưởng lại nói: "Đúng là bần đạo tới đây vì Lai sư điệt. Nhưng so với chuyện này, tính mệnh Lai sư điệt, lại không đáng nhắc đến."

"Cái này. . . Đạo trưởng đây là ý gì?" Hoàng thượng thực sự không hiểu bọn hắn đang kiên trì cái gì, hình như những lời nói vô căn cứ này rất trọng yếu." Lời phương trượng đại sư, hiểu như thế nào?"

"Bốn chữ này đích thực liên quan đến giang sơn khí số, mà lục long trong đó, cũng chính là hoàng tử của hoàng thượng."

Hoàng thượng vẫn không tin, ngữ khí nghiêm túc, gằn từng chữ nói: "Phương trượng đại sư, Thần Pháp đạo trưởng, lời này không khỏi quá mức vô lễ a!"

Không Hư phương trượng lại không chút hoang mang, mắt nhìn thẳng hoàng thượng nói: "Người xuất gia không nói dối, lão nạp nào dám?"

Không Hư phương trượng tường mi thiện mục, một phái hiền hoà, dễ lấy tín nhiệm của người trẻ tuổi hơn Thần Pháp đạo trưởng cùng Thần Châu đại hiệp.

Hoàng thượng không khỏi thầm nói: Chẳng lẽ lục long kia đúng là chỉ. . . Không, sao có thể, Xích nhi bọn hắn vừa mới xuất sinh chưa được bao lâu, không có khả năng.

Phương trượng nhìn chăm chú vị hoàng thượng trẻ tuổi này nói: "Không biết hoàng thượng còn nhớ, lão nạp nói mấy ngày qua lão nạp làm gì không?"

"Phương trượng đại sư nói mấy ngày nay bận bịu quan sát thể tướng." Hoàng thượng đột nhiên bừng tỉnh trong lòng, vội nói: "Đại sư quan sát. . . Không phải là bốn hoàng nhi của ta. . ."

"A Di Đà Phật, xin hoàng thượng thứ tội." Không Hư phương trượng chắp tay hành lễ nói: "Lão nạp nói chính là bốn vị hoàng tử. Bốn vị hoàng tử đều là tài năng có thể chịu được bồi dưỡng, nhất định là nhân trung long phượng. Nhưng đáng tiếc. . Tuổi bốn vị hoàng tử còn nhỏ, giữa chân mày đã có một cỗ lệ khí không cách nào coi nhẹ. Nếu trưởng thành cùng một chỗ, không thể tránh khỏi sẽ tăng vọt lệ khí, chán ghét lẫn nhau. . ."

"Chán ghét lẫn nhau thì sao?"

"Huynh đệ thủ túc trong gia đình bình thường, chán ghét nhau đến mức nào đi nữa, xấu nhất chẳng qua là cả đời không qua lại với nhau. Nhưng quân vương vô gia sự, nếu như các hoàng tử chán ghét lẫn nhau, sẽ là một trận long tranh hổ đấu liên quan đến thiên hạ vận số."

"Long tranh hổ đấu. . ." Dù sao hoàng thượng vẫn nửa tin nửa ngờ, đột nhiên nghĩ tới một chuyện: "Nhưng quẻ tượng nói là Lục Long Tỏa Quốc. Trẫm chỉ có bốn hoàng nhi, sao là lục long?"

"Khởi bẩm hoàng thượng." Thần Pháp đạo trưởng bỗng nhiên nói: "Ngài mệnh trung chú định có bảy con trai. Lục Long Tỏa Quốc, chính là sáu người trong đó. Lai sư điệt bị giới hạn tuổi tác, tu vi chưa đến, chỉ có thể tính toán ra bốn chữ Lục Long Tỏa Quốc, không cách nào biết được hàm nghĩa của quẻ tượng."

Nguyên Thánh đế thầm nghĩ: Ngươi đã nói tu vi của ngươi không phân cao thấp với Lai phong tử, sao ngươi có thể giải được bốn chữ này?

Hình như Thần Pháp đạo trưởng có thể nhìn thấu hắn ý nghĩ của hắn, cười nói: "Bần đạo tu vi nông cạn, cũng giống như Lai sư điệt không cách nào biết được quẻ ngữ chi mê. Có thể giải được quẻ này là nhờ có hai vị viện thủ."

Không Hư phương trượng cười nói: "Thần Pháp đạo trưởng khách khí. Lão nạp chỉ biết thể tướng, không cách nào nối thẳng thiên cơ. Hoàng thượng minh giám, câu đố này có thể giải, toàn bộ dựa vào Minh tiền bối."

"Minh đại hiệp?"

Hoàng thượng lại nhìn lão đầu tử không biết hơn một trăm bao nhiêu tuổi này. Mày râu trắng phau, hai sợi trường mi trắng như tuyết sắp rơi xuống đất. Dáng người khôi ngô, tay chân to lớn, xương cốt to lớn kia dường như có thể đỉnh thiên lập địa, trong lòng không khỏi hơi rét.

Trên giang hồ, tên tuổi của Thần Châu đại hiệp đã vang dội gần trăm năm. Chỉ là dù thanh danh vang dội, nhưng mấy chục năm qua hắn đã không hành tẩu giang hồ. Đến tột cùng võ công của hắn cao cường thế nào, sự tích làm ra oanh động bao nhiêu, những người thấy qua, ba mươi, bốn mươi năm trước đã không còn trên thế gian. Nhiều sự tích của hắn bị thần hóa, hắn tồn tại như một đoạn truyền thuyết mà không phải là người sống. Bởi vậy hoàng thượng luôn có chút không tín nhiệm hắn.

Thần Pháp chưởng môn nhìn thấu tâm tư hoàng thượng, ha ha cười nói: "Hoàng thượng còn trẻ, có lẽ chưa từng nghe tới truyền thuyết của Minh tiền bối, nhưng Đại La sơn bây giờ vẫn có một nhân vật, chính là quan môn đệ tử của Minh tiền bối, chắc chắn hoàng thượng đã nghe qua."

Hoàng thượng bật thốt lên: "Chẳng lẽ là người chấp chưởng Đại La sơn hiện nay, danh xưng Ngữ Hóa Giang Sơn Minh Hóa Ngữ?"

Thần pháp: "Không sai không sai, hoàng thượng nghe qua hắn?"

"Đương nhiên nghe qua."

Lần này mời chưởng môn ba phái, hoàng thượng vốn muốn mời Minh Hóa Ngữ, ai biết lại là sư phụ hắn đến. Hoàng thượng thuộc như lòng bàn tay nói: "Năm ngoái trẫm từng xảo ngộ hắn tại Tô Châu, cùng nghe hát ở một trà lâu."

"A?" Thần pháp ha ha cười nói: "Ấn tượng của hoàng thượng với hắn cũng không tệ lắm a?"

"Không chú ý." Hoàng thượng lắc đầu: "Lúc ấy hắn mang theo tám mỹ nữ bên người, trẫm thấy thế không khỏi lóa mắt. Nếu không phải sau đó Thập Tam nói với trẫm, trẫm còn không biết đây."

"Ách. . . Khụ khụ." Thần Pháp chưởng môn lúng túng ho khan hai tiếng, "Minh chưởng môn là đệ tử mà Minh đại hiệp qua tuổi bát tuần mới thu nhận, hiện nay cũng là hào hiệp uy chấn bắc phương. Đồ đệ đã như thế, sư phụ chi năng có thể tưởng tượng được."

Hoàng thượng nhìn Thần Châu đại hiệp, nửa tin nửa ngờ nói: "Minh đại hiệp có cao kiến gì với chuyện Lục Long Tỏa Quốc này?"

Lời còn chưa dứt, Thần Châu đại hiệp đột nhiên mở mắt, hai mắt tinh quang lấp lánh, trong suốt như ngọc, nhìn kỹ phảng phất có thể thấy lưu quang xoay chuyển dưới mắt, ngay cả Nhạn Thập Tam đứng một bên cũng cực kỳ kinh ngạc, tên tuổi Thần Châu đại hiệp vang dội giang hồ hơn trăm năm, tựa như thần thoại võ lâm, nội lực tu vi quả nhiên xuất thần nhập hóa!

Cũng không thấy hắn đề khí khinh thân, tựa như ưng chao giương cánh, đại thủ cuốn một cái, kiếm gỗ đào bên hông Thần Pháp chưởng môn bay tới.

Thần Châu đại hiệp quay người xuất kiếm với một bạch bích, kiếm ra như gió, một cây đào mộc kiếm lại lưu lại dấu vết sâu hơn tấc.

Trong khoảng khắc đã viết xong:

Nhữ biết không?

Long ngâm nhận lão thần mây rơi,

Phượng hót tử phu nguyệt động dao.

Ngu nhiều liên tục cấm cửu bang,

Si ngốc quỷ kế năm hướng.

Nhữ biết không!

Câu cuối cùng vừa xong, thân thể khôi ngô của Thần Châu đại hiệp như bị một trận gió lớn cuốn lên, bay thẳng lên một cánh cửa sổ trên mái Khâm Thiên giám. Cửa sổ này rất nhỏ, ước chừng chỉ có thể cho một người thông qua. Bình thường nhìn lên cũng chỉ thấy một vầng minh nguyệt, không nhìn thấy gì khác. Lúc này không biết Thần Châu đại hiệp dùng lực thế nào, như xuyên qua cửa sổ mà ra, tựa như người trong chốn thần tiên, đạp nguyệt mà đi.

Hoàng thượng cuống quít hô: "Minh đại hiệp dừng bước! Là trẫm trách oan ngài rồi! Mời về!"

Nhưng cuối cùng không thể lưu lại Thần Châu đại hiệp tới lui như gió.

Ánh mắt hoàng thượng tập trung vào bài 'Nhữ biết không' mới khắc trên bạch bích, đang như rơi vào mê vụ, lại nghe được thanh âm hai người tăng đạo truyền đến từ phía xa: "Minh đại hiệp đã lưu lại giải pháp. Cách giải khốn cục ở trong đây. Nếu hoàng thượng có thể hiểu thấu đáo, chính là đại phúc khí của giang sơn xã tắc." Vừa quay đầu lại, ngay cả tăng đạo hai người cũng như hư không tiêu thất, không thấy đâu.

Hoàng thượng buồn vô cớ, hỏi Nhạn Thập Tam: "Bọn, bọn hắn đã đi?"

"Hai vị cao nhân vừa rời đi từ đại môn."

"Đại, đại môn?"

Võ lâm tương truyền, Thiếu Lâm Võ Đang Đại La sơn, trong chính đạo ba phái chia thành ba chân vạc. Lấy lực lượng ba phái có thể chống lại Giang Nam Bạch Vương thất quan. Bạch Vương thất quan đã là thế lực giang hồ cường đại nhất hoàng thượng trẻ tuổi thấy qua, không nghĩ tới võ công của nhân vật đứng đầu ba phái lại bất khả tư nghị như thế. Trên đời còn có thể tìm được cao nhân như vậy ở đâu?

Nếu không phải Nhạn Thập Tam vẫn kính cẩn đứng bên cạnh, chỉ sợ hoàng thượng sẽ cho rằng đây chỉ là một hồi ảo mộng.

"Lục Long Tỏa Quốc. . . Nhữ biết không, nhữ biết không. . ."

Bốn chữ này cùng ba chữ 'Nhữ biết không' đã lưu lại một ấn ký sâu sắc trong lòng hoàng thượng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Tà Thiếu
10 Tháng mười một, 2018 22:50
Nghiện thuốc chạy đi tìm txt, đi dạo dọc google tìm ra đúng đc chỗ nguồn sf :(.
trunghieu99tt
10 Tháng mười một, 2018 22:47
1 tên cao thủ giang hồ nằm trong đội ngũ thủ lĩnh của tổ chức đứng thứ 2 số các tổ chức sát thủ mà võ công lại không bằng 1 tiểu công chúa ?
Phuong Anh Nguyen
10 Tháng mười một, 2018 19:36
ôi mẹ ơi tôi chui hố này sâu thật rồi
Oebah Habeo
10 Tháng mười một, 2018 19:13
bác cv làm chất lượng hơn số lượng. đọc thích hơn hẳn.
mr beo
10 Tháng mười một, 2018 13:41
giả vân phong lại là cuồng thiên , ngày càng nhiều điều bất ngờ trong vụ phản loạn lần này
Hoaqin
10 Tháng mười một, 2018 12:43
Raw ra đến quyển 12 Gần 900 chương
minh1912
10 Tháng mười một, 2018 12:00
raw chap bao nhiu r ạ ???
Hoaqin
10 Tháng mười một, 2018 11:34
Là sao bạn?
Hieu Le
10 Tháng mười một, 2018 11:30
chà truyện này sắp hết dịch chưa
mr beo
08 Tháng mười một, 2018 20:54
đến quỳ công chúa tắm thì không dám nhòm trộm nhìn thấy đàn ông thì đòi lột trần , cảm thấy nghi ngờ xu hướng tình dục của phi chân lão đệ
VBNyang
08 Tháng mười một, 2018 12:32
" Đến lúc đó, trên Dạ La bảo, chỉ sợ cờ gấm của Bạch Vương thất quan cắm đầy tiền đình. Trái một bộ 'Đào lý xuân phong, đời đời truyền lại', phải một bộ 'Y bát được truyền, khắp chốn mừng vui'. Những trư bằng cẩu hữu của ta sẽ tụ tập lại, trắng trợn chạy tới chúc mừng, chắc chắn trong mỗi lời chúc đều có "Quả nhiên có kỳ sư tất có danh đồ!" Oan ức này ta phải cõng đến kiếp sau a. Nữ nhân cùng mạng nhỏ, cái nào trọng yếu? Ta kiên định đứng ở cái sau." Nó mà học được thì giờ lên làm chưởng môn Đại La Sơn lâu rồi :))))))) học mỗi cái hàng long thập bát mô thấy gái cửi đồ còn không dám đụng :)))))))))
mr beo
08 Tháng mười một, 2018 07:51
lão sư phụ của phi chân hàng nào chả dám đụng làm đệ tử ít nhiều cũng phải kế thừa mấy chiêu chứ
trungdq1109
08 Tháng mười một, 2018 03:55
spoil . . . . . . . . . . "Ta thái sư phụ tinh thông mệnh lý, từng cho ta xem mệnh thời điểm hô 1 tiếng 'Cẩn thận nữ nhân', sau đó bỗng nhiên dừng lại, lại hô 'Còn có nam nhân' !" Nghe đoạn này là đã cảm thấy giới tính Tô Hiểu có vấn đề rồi. :))
VBNyang
07 Tháng mười một, 2018 23:08
Kẻ thù của nó là ai nó còn chưa biết thì nghi ngờ nội gián cái giề :)) Sau đêm hai thằng ân ái trong rừng thì nó chỉ xác định được 2 điều: 1) Thằng Phi Chym rất mạnh có thể tát vỡ mồm nó bất cứ lúc nào và 2)Thằng Phi Chym không có ý hại nó... mà tính nó vốn không thích để thằng khác nhúng tay thì cứ im im train lv là chuẩn rồi, khi nào nó thấy nó vả được thằng main thì khác
Phuong Anh Nguyen
07 Tháng mười một, 2018 21:41
cảm ơn tác giả, mong ngóng từng chương :heart:️
Hoaqin
07 Tháng mười một, 2018 21:31
Tầm khoảng chục vợ đổ về là đẹp à =))
trunghieu99tt
07 Tháng mười một, 2018 19:13
Mục đích ban đầu của Đường Dịch đúng là đến để tìm lại hồ sơ, điều tra + trả thù nhà Nhưng giờ nếu đặt tình huống như vậy thì khả năng nghi ngờ Phi Chân là nội gián chắc chắn không thể không có. mà đã là nội gián => nguy hại đến Lục Phiến Môn => Lục Phiến Môn bị giảm uy năng hoặc lụi bại => Đường Dịch cũng không thực hiện được mục đích của mình Nói chung tại hạ thấy đoạn đó tác giả viết chưa được hợp lý cho lắm
VBNyang
07 Tháng mười một, 2018 16:11
Cô cô, lão đại, trap, thái giám cứ cho thêm con công túa này thì toàn hàng để trưng bày, đụng phát nát đời ngay :))
mr beo
07 Tháng mười một, 2018 13:49
vãi cả hàng long thập bát mô không biết khi nào thì phi chân lão đệ sẽ kế thừa phong thái của sư phụ nhỉ chứ xung quanh mỹ nữ nhiều lắm rồi đó
Phuong Anh Nguyen
07 Tháng mười một, 2018 08:53
nó để lại thằng main để thỉnh thoảng kiểm tra võ công của bản thân, coi như main là mục tiêu để đánh bại mà
mr beo
07 Tháng mười một, 2018 07:46
Đường Dịch vô lục phiến môn vì nó muốn được phép tra xét một số hồ sơ án để kiếm hung thủ chứ không phải muốn mượn tổ chức báo thù
mr beo
07 Tháng mười một, 2018 07:43
công nhận điểu huynh số đủ nhọ có được vị hôn thê đẹp với chức quan cao nhưng mà nón xanh thì nhiều lắm
Hoaqin
06 Tháng mười một, 2018 19:49
Mình pm rồi, giờ chỉ chờ bác ấy rep thôi =))
Phan Thanh Tùng
06 Tháng mười một, 2018 19:37
Mục tiêu của Đường Dịch có phải làm tổ chức mạnh lên đâu. Nó chỉ muốn nó mạnh lên rồi có cơ hội đọc tài liệu thôi.
VBNyang
06 Tháng mười một, 2018 19:17
"Điểu huynh mau tới! Điểu huynh mau tới! Ta sắp không khống chế được hiện trường rồi! ! Cỏ xanh trên đầu ngươi, ta kéo ba mươi con trâu đến ăn cũng không hết a!" Khúc này đọc đi đọc lại vẫn thấy bựa :))
BÌNH LUẬN FACEBOOK