Mục lục
Mạt Thế Tiến Hóa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

11 giờ 30 phút, Trưa.

Sau khi thống nhất là tìm kiếm một nơi để ăn uống và tạm nghỉ thì cả bọn liền lái xe quay về khu phố ngoại thành. Trên đường đi, Trâm dùng máy bay flycam để thám thính đồng thời xem bản đồ và chỉ dẫn cho Huyền Linh. Trong quyển ghi chú của Tân thì gần khu vực này có một con phố nhỏ không bị quái vật nấm đầu người chiếm giữ, và mục tiêu của cả bọn là nhắm tới chỗ đó.

Di chuyển chậm rãi, nhưng tổ đội không mất bao nhiêu thời gian để đến đích vì khu phố kia cách đây cũng không xa. Tới nơi, sau khi ngắm nghía một chút thì Tân quyết định chọn một tòa nhà năm tầng ở ngay đầu ngã tư làm chỗ nghỉ chân tạm thời. Tòa nhà này trước kia là shop quần áo, mặt tiền rất rộng và khá là cao so với những công trình xung quanh. Nếu đứng trên tầng năm thì tầm nhìn gần như bao quát một trăm tám mươi độ, rất thích hợp để quan sát. Chưa kể tòa nhà vẫn còn khá lành lặn sau trận động đất nên khi chiếm đóng cả bọn sẽ không phải lo ngại sự cố công trình đổ sập.

Quyết định xong mục tiêu, cả bọn nhanh chóng đột nhập vào tòa nhà. Do lớp tường kính đã rơi vỡ hết nên mọi người không gặp chút khó khăn gì để vào trong. Cẩn thận khám xét một lát, mọi người phát hiện ra bên trong nhà ngoài chuột ra thì không còn mối nguy hiểm nào khác. Để tiện cho việc quan sát thì cả bọn leo lên chiếm đóng tầng năm.

Tìm lấy một vị trí có tầm nhìn tốt xong, cả bọn bắt đầu dọn dẹp những thứ linh tinh dưới nền nhà để lấy một khoảng trống làm chỗ nghỉ ngơi. Cầm mớ quần áo hàng hiệu ném sang một bên, Tân không ngờ cũng có lúc những thứ đắt tiền này lại giống như rác rưởi không hơn. Trớ trêu thay, trước kia mấy món đồ này hắn chỉ dám ao ước có tiền cũng không dám mua. Cuộc sống đúng là không đoán trước được điều gì.

Đang thầm cảm khái trong lòng, chợt hắn rút ra trong đống rác dưới nền nhà một cái móc treo quần áo bằng gỗ. Đảo mắt nhìn quanh, hắn phát hiện những cái móc gỗ này có khá nhiều, nhưng mỗi tội lại nằm rải rác khắp nơi chứ không tập trung một chỗ. Thế là, trong đầu hắn nảy sinh ý tưởng, dùng những cái móc gỗ làm củi đốt lên một đống lửa. Càng nghĩ, hắn càng thấy nó hay tuyệt. Giữa tiết trời lạnh giá và ẩm ướt thế này thì còn gì tốt hơn việc cả bọn ngồi quây quần bên đống lửa ăn uống và sưởi ấm chứ.

Không chần chừ thêm nữa, thói quen của Tân nghĩ tới là làm ngay. Cầm cái móc gỗ giơ lên, hắn lớn tiếng gọi:

- Ê! Hùng! Vinh! Anh có ý tưởng đốt một đống lửa cho ấm. Để các cô gái dọn dẹp, hai đứa đi xung quanh nhặt những cái móc gỗ thế này cùng anh nhé.

- Hay quá anh! Lạnh thế này mà ngồi quanh đống lửa thì còn gì bằng – Hùng hí hửng hưởng ứng.

- Vâng anh! – Đang bê con ma-nơ-canh vất sang bên cạnh, Vinh nghe anh Tân nói liền lập tức đồng ý.

Thống nhất xong, các chàng trai liền nhanh chóng đi thu gom những cái móc treo bằng gỗ, còn các cô gái thì tiếp tục dọn dẹp. Gom một đống quần áo vải bông mềm lại, Thương cùng với An Nhiên bắt đầu trải một vòng xuống nền nhà làm chỗ ngồi, còn Huyền Linh và Trâm thì tất bật móc đồ ăn trong ba lô ra rồi chia thành từng khẩu phần riêng. Mỗi người một việc luôn tay, sự bận rộn làm bầu không khí lạnh lẽo dần ấm lên át đi nỗi trống vắng của căn nhà hoang sau tận thế. Trong đội chỉ có con Lu là rảnh rỗi nhất, nó hết hóng hớt chạy quanh chỗ Huyền Linh vẫy đuôi nịnh nọt một chút, lại nhanh chóng đi vòng quanh Trâm đòi ăn.

Trải chỗ ngồi xong, Thương đi loanh quanh lặng lẽ nhìn ngắm mọi người và cảnh vật. Bám sát đằng sau em như cái đuôi nhỏ là An Nhiên, con bé có vẻ như rất thích ở chung với em. Cảm nhận bầu không khí trong nhà lúc này, Thương thấy nó có chút gì đó thật quen thuộc. Mỗi hành động của anh Tân, con Lu, hay những người khác đều bất chợt gợi nhớ lại những hình ảnh trong ký ức của Thương. Đây là một kỷ niệm đẹp, nhưng lại đượm buồn khiến ý thức Thương rất nhanh thì rời khỏi thực tại rồi chìm đắm vào.

Vụt một cái, khung cảnh trước mắt Thương mờ dần đi rồi đổi khác. Tòa nhà năm tầng biến thành bãi rác lớn cạnh khu ổ chuột, trừ Tân và con Lu thì những thành viên trong đội thu nhỏ lại rồi trở thành các người bạn thơ ấu hàng xóm của Thương. Mọi người lúc này cũng đang hết sức bận rộn theo chỉ đạo của Tân, công việc là kiếm củi trong đống rác để chuẩn bị đốt lửa trại. Bởi hôm đó là một ngày đặc biệt, một kỷ niệm gắn với ngày sinh nhật đầu tiên của Thương.

Thời gian diễn ra sự kiện này trôi qua từ rất lâu rồi, nhưng Thương vẫn nhớ như in từng hình ảnh một.

Đứng trên đống rác, anh Tân luôn mồm thúc giục mọi người không được nô đùa mà nhanh chóng tìm củi để rời khỏi nơi bốc mùi này. Nhưng hiệu quả không được cao lắm vì mấy người bạn nhỏ gần như bỏ ngoài tai lời nói của anh rồi làm loạn hết cả lên. Thằng Trung đứa trẻ ở gần nhà em hết bới tung đống rác này lên, lại lao sang bên cạnh hung hăng đập phá. Những người bạn khác cũng không vừa khi kéo bè đuổi bắt ầm ĩ cùng với con Lu. Nhớ lại khung cảnh đó, tưởng tượng ra những hình ảnh thân thuộc, Thương bất giác hé miệng mỉm cười.

- Chị Thương! Chị Thương! Chị xem em tìm được gì này!

Đang ngẩn người chìm trong hồi ức, Thương giật mình tỉnh lại vì nghe thấy có người gọi mình. Đưa mắt nhìn sang bên cạnh, Thương kinh ngạc buột miệng thốt lên:

- Bé Hoa!

- Con gấu dễ thương không chị? – An Nhiên đang cười tít mắt khoe món đồ chơi vừa nhặt được. Chợt con bé nghe Thương nói khó hiểu liền dừng lại nhíu mày nghi hoặc hỏi:

- Bé Hoa là ai thế?

- Không! Không có gì! Con gấu thật xinh đẹp!

Buột miệng nói xong, Thương cũng nhanh chóng nhận ra mình lỡ lời. Vẫn còn chưa kịp hồi thần sau lúc ngẩn người, Thương nhầm An Nhiên với một người quen quá cố vì cả hai lúc này có nét rất giống nhau. Tạm chữa ngượng bằng cách dời chủ đề đánh lạc hướng An Nhiên, rồi Thương bắt đầu chú ý đến con gấu bông. Nhìn kỹ, em thật không ngờ con gấu nhỏ này rất đáng yêu, đặc biệt trên tay nó còn cầm một trái tim bằng bông có dòng chữ “I love my family” thêu ở giữa.

- Hi hi… Em tìm được nó trong đống quần áo kia đấy – Nói đến con gấu, An Nhiên lập tức bỏ qua chi tiết bé Hoa mà vui cười khoe khoang. Vừa nói con bé vừa đưa con gấu tới chia sẻ cho Thương xem.

Khẽ gật đầu, Thương tiếp nhận con gấu từ trong tay An Nhiên. Miệng Thương lúc này đang mỉm cười, nhưng hốc mắt đã đỏ lên không biết từ lúc nào. Quá giống! Hành động ngây thơ của An Nhiên bây giờ rất giống bé Hoa, cô bé năm tuổi gần nhà Thương. Trong ký ức, hôm đó con bé cũng tìm được trong bãi rác một con gấu bông rách rưới, nhưng dễ thương, cũng vui cười khoe với Thương như thế này. Nhớ lại nụ cười của bé Hoa lúc đấy, Thương lại thấy nhói đau trong lòng. Nụ cười của cô bé thật trong sáng và thánh thiện, chắc chẳng ai sẽ ngờ được đây là nụ cười của bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối chứ. Càng đáng buồn hơn là việc này phải ít lâu sau Thương mới biết được. Thế nên, mỗi lần nhớ lại kỷ niệm này đều khiến Thương cảm thấy buồn man mác.

Cầm con gấu bông, Thương ngắm nó một chút rồi lại liếc mắt nhìn An Nhiên. Chăm chú để ý, giờ em mới nhận ra là An Nhiên có nhiều nét rất giống bé Hoa. Từ ánh mắt cho đến nụ cười, rồi cả chất giọng lanh lảnh nữa. Thảo nào lúc nãy khi vừa thoát khỏi hồi tưởng nhìn lại, em cứ ngỡ là bé Hoa đã trở về chứ. Trước kia, bé Hoa là một trong số ít người Thương rất yêu quý nên mọi hình ảnh về cô bé em đều khắc sâu vào trong ký ức.

Trong xóm nghèo, tất cả những người sống ở đây đều có một mảnh đời, một câu chuyện thấm lòng riêng và bé Hoa cùng không ngoại lệ.

Sinh ra trong một gia đình nghèo với bố bị tật nguyền, còn mẹ làm nghề thu mua phế liệu, cuộc sống của bé Hoa có thể nói là vất vả từ nhỏ. Vì là con nhà nghèo nên bé Hoa hiểu chuyện từ rất sớm. Mới vài tuổi thôi, nhưng cô bé không ham chơi cùng những đứa trẻ khác mà thường phụ giúp mẹ moi rác tìm chai nhựa, đồng nát sắt vụn. Sống trong hoàn cảnh thiếu thốn kham khổ, nhưng cô bé rất ngoan, rất hay cười và đặc biệt rất dính lấy Thương. Lúc nào cô bé cùng tràn đầy nhựa sống, vui vẻ dù cho phải đối mặt với những điều khắc nghiệt nhất. Cha mẹ vẫn luôn giấu, nhưng thực ra bé Hoa biết mình không sống được lâu nữa. Khác với những đứa trẻ bình thường ý thức còn non nớt, bé Hoa hiểu được cái chết là như thế nào. Vì sống trong khu ổ chuột với điều kiện vệ sinh cực kém, nước bẩn, ô nhiễm… Những người thân quen của bé Hoa nhiễm bệnh ra đi như cơm bữa. Đối với nhiều người, nếu biết mình không còn sống được bao lâu nữa có thể sẽ suy sụp, hay làm những điều điên rồ nhất. Nhưng với bé Hoa vẫn luôn như vậy, vẫn cười tươi mỗi ngày, vẫn giúp mẹ nhặt đồng nát, vẫn vui vẻ chỉ đến khi không còn thức dậy được nữa mới thôi. Và thật xót xa, cái ngày mà Thương vui nhất cũng là ngày cuối cùng em còn nhìn thấy bé Hoa.

Thầm thổn thức, Thương khắc sâu nụ cười của An Nhiên vào đáy lòng. Bất tri bất giác, Thương tiếp nhận An Nhiên như một phần không thể thiếu giống Tân và con Lu.
Giữa lúc Thương và An Nhiên đang vui đùa với con gấu bông thì ở đằng kia Tân lớn tiếng nói.

- Củi thế đủ rồi, các chú xếp thành một đống đi để anh nhóm lửa!

Nghe thấy vậy, hai cô bé cùng nhau chạy lại chỗ nghỉ chân. Mỗi người một bên, cả hai ngồi cạnh Tân. Rồi trong khi An Nhiên ríu rít khoe con gấu bông thì Thương lại lặng lẽ quan sát từng người. Ký ức vừa này vẫn ám ảnh trong đầu khiến Thương rất nhanh lại theo những hành động quen thuộc của mọi người mà lẫn vào đó.

Huyền Linh và Trâm bắt đầu phát khẩu phần ăn bữa trưa, còn Hùng và Vinh thì dựng giá sắt và đổ nước vào ấm mini, bộ dụng cụ dã ngoại chuẩn bị để đun. Trong lúc làm việc Hùng và Vinh không được hòa thuận lắm, cứ chốc chốc lại cãi nhau giống hệt thằng Trung, thằng Duy trong xóm.

Mất một chút thời gian là anh Tân đốt lửa lên. Nhìn vào ngọn lửa bập bùng, Thương đưa tay lên cảm nhận hơi ấm của nó, rồi lặng lẽ nghe anh Tân nói việc chia đồ ăn sao cho hợp lý. Như nhóm ba người Hùng, Trâm và Vinh chỉ cần ăn một phần thức ăn là đủ, nhưng nhóm của anh ấy thì mỗi người phải ăn ít nhất hai phần mới được. Và đặc biệt trong đội có con Lu và em là hai thành viên tiêu thụ lượng thức ăn rất lớn nên phải được ưu tiên thêm một phần ăn nữa. Chia xong, trong ba lô vẫn còn lại một vài khẩu phần nữa, nhưng anh Tân lại cất đi nói là để dự phòng. Ở bên cạnh con Lu thấy thế liền sủa lên liên tục vòi vĩnh, nhưng anh Tân nhất quyết không chiều theo nó. Anh Tân vẫn vậy, từ hôm đó đến giờ vẫn tỉ mỉ cẩn thận không thay đổi.

Mải suy nghĩ, dần dần tâm hồn của Thương hòa nhập vào ánh lửa bập bùng, tiếp tục trở về thời điểm ngày đặc biệt hôm đó.

Lúc này, shop quần áo biến thành khung cảnh bên trong căn nhà hoang, còn Thương thì cùng bà, anh Tân, con Lu và những người bạn ngồi quây quanh đống lửa. Căn nhà đang xây thì bỏ giở ở gần khu ổ chuột này là cứ điểm vui chơi hiếm hoi của những đứa trẻ nghèo. Hôm nay, tầng một của nó được dọn dẹp sạch sẽ và tân trang khác hẳn mọi ngày. Vật liệu trang trí là những dải ruy băng xanh đỏ đầy màu sắc được nhặt từ bãi rác, vài chùm bóng bay nhỏ bay lơ lửng trên trần nhà, và đặc biệt là dòng chữ “Chúc mừng sinh nhật” được thắp sáng bằng đèn led ở bức tường đối diện. Dưới nền nhà, những sợi kim tuyến óng ánh rơi vãi khắp nơi.
Bầu không khí nhốn nháo bao trùm mọi ngóc ngách, những người khác thỏa thích nô đùa, còn anh Tân thì cẩn thận chia phần ăn thành từng phần chuẩn bị phân phát cho lũ trẻ. Đồ ăn là cái bánh kem sinh nhật, và thật bất ngờ là sinh nhật này dành tặng cho Thương. Ở bên cạnh Thương bà cười hiền từ ấm áp, còn bé Hoa thì cười tít mắt đếm những hộp quà nhỏ tự gói của lũ trẻ. Em vẫn nhớ rõ vị bánh kem hôm đó, ngọt ngào thơm ngon mãi không phai.

Hôm đó Thương đã khóc. Những giọt nước mắt óng ánh lăn dài trên má, em vùi đầu vào ngực bà mà nức nở. Em khóc không phải do đau buồn tủi thân mà là vì quá xúc động và hạnh phúc. Những việc anh Tân và các bạn trong xóm làm hôm nay là điều mà Thương chưa bao giờ nghĩ đến. Nước mắt cứ tuôn ra không ngừng, chút ấm áp anh Tân những đứa trẻ mang lại đã chạm đến điều yếu ớt mà Thương chôn giấu sâu dưới đáy lòng. Ngày sinh của Thương không ai biết rõ được, vì bà nhặt được em trong đống rác không có thông tin gì đi kèm. Thương cứ nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ có ngày sinh nhật. Nhưng thật không ngờ anh Tân và các bạn lại lấy ngày bà tìm được em để tổ chức. Điều này làm Thương quá bất ngờ và xúc động. Vì phải sống nghèo khó không cha không mẹ cùng bà ở căn phòng ọp ẹp, có lẽ trong suy nghĩ của Thương chỉ mong làm sao phụ giúp bà kiếm được thêm đồng tiền để trang trải cuộc sống. Chưa bao giờ Thương đòi hỏi bà mua cho mình thứ gì cho mình hay tiêu cái gì đó lãng phí dù rằng bản thân rất thích. Ngày sinh nhật đối với Thương là một điều xa xỉ, những món quà tưởng rằng sẽ chỉ xuất hiện trong giấc mơ. Dù lúc nào cũng tỏ ra cứng rắn, mạnh mẽ và lạnh lùng, nhưng sâu trong thâm tâm, Thương vẫn luôn khao khát được yêu thương nâng niu như bao đứa trẻ khác. Không cần gì đó cao sang, Thương chỉ ước mình có cha, có mẹ mang cho mình chút hơi ấm là đủ.

Đang thẫn thờ ngắm nhìn ngọn lửa bập bùng đến quên cả ăn, bỗng bên tai Thương vang lên tiếng hỏi của Tân:

- Em vẫn ổn chứ?

Giật mình hồi tỉnh lại, Thương quay sang mỉm cười đáp lời:

- Em không sao! Cám ơn anh!

Nói xong, Thương liền vùi đầu vào ăn để lại cho Tân nét mặt mờ mịt không hiểu ra sao.
Tân có lẽ sẽ chẳng bao giờ ngờ được, Thương của ngày hôm nay dù lạnh lùng nhưng không đánh mất niềm tin vào người khác là nhờ công lao rất lớn của hắn. Lúc này, ánh mắt của Thương nhìn mọi người đã thân thiết hơn rất nhiều.

-------OoO-------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
31 Tháng bảy, 2020 01:45
nhưng mình thích bạn à
Tăng Văn
26 Tháng bảy, 2020 16:59
Có một điểm không hiểu là Tân rất muốn trở về quê nhưng khi đến khu an toàn lại chẳng thấy tìm hiểu gì về tình hình bên ngoài?? Cái này khá vô lý. Mạch truyện khá một chiều và đơn giản. Mình nghĩ các bạn nên xây dựng thêm nhiều tuyến nhân vật phụ và định hình rõ ràng hơn về cách mà thế giới trong truyện vận hành. Thay vì dồn toàn lực để miêu tả nhóm của Tân rõ như lòng bàn tay thì nên dành thời gian để phát triển mạnh truyện cho đa dạng hơn, hoặc tạo thêm các sự kiện khác ngoài đánh quái giống như sự kiện ở bệnh viện tâm thần. Chứ cứ lặp đi lặp lại mà còn dài lượt thượt thế này đọc sinh chán. Một điều nữa là khi miêu tả cảm xúc hay suy nghĩ của nhân vật thì nên đơn giản một chút hoặc thay đổi góc nhìn để miêu tả. Thay vì trực tiếp đặt mình vào nhân vật thì có thể miêu tả qua cảm nhận của một người xem, không những khách quan mà còn tăng tính huyền bí cho nhân vật. Chứ cái gì cũng rõ mồn một thì còn gì thú vị nữa, hơn nữa chưa chắc tay mà miêu tả trực tiếp đọc cảm giác gượng gạo khá khó chịu.
thangmuxemmua
22 Tháng bảy, 2020 01:51
Không thích truyện lấy bối cảnh vn, thật ra là Trái Đất là không thích. Vì nghĩ cảnh bạn bè bà con họ hàng mình lăn lộn trong tận thế là hết hứng đọc. Thà dị thế, hoặc tào lao thế nào đấy thì chả sao.
Tăng Văn
20 Tháng bảy, 2020 21:58
Chưa đọc truyện nhưng theo thói quen vẫn lội xuống đọc bình luận. Và xin đặt sẵn 2 viên cho bác thanh duy, đợi đọc mà thấy hay thì e quay lại thêm tiếp
Lan Thi
14 Tháng bảy, 2020 21:16
Mình đã rất cố gắng soát lại nhưng truyện của mình viết ra thì soát lỗi chính tả nó cứ khó kiểu gì á. Soát kĩ thế nào cũng còn sót.
Nguyễn Quốc Huy
26 Tháng sáu, 2020 23:36
đọc lướt mô tả thấy 'hà nội' tưởng truyện vn, nhìn lại là 'nội hà' nghĩ mình nhầm, vào đọc comment thì lại là vn :)), quẩn
hung_1301
21 Tháng sáu, 2020 18:08
viết sai chính tả nhiều quá
Nguyễn Đức Trung
17 Tháng sáu, 2020 05:23
Cá nhân mình đọc nhiều truyện mạt thế của trung và cũng chả ngốn nối cuốn nào cả Truyện có nhiều loại main bá đạo, main logic, main khôn lỏi, hoặc main trưởng thành theo thời gian, cũng giống như cốt truyện cũng bám theo nhân vật để giải bí ẩn mạt thế, vì main cũng chỉ là người thường, cũng chỉ đc nhìn thế giới qua tivi, còn phía sau đài hậu thủ, bí mật ntn thì phải chờ main đủ cấp để tham dự đã
Lan_Thi
14 Tháng sáu, 2020 16:10
thank bạn nhiều
NgoxTan TL
13 Tháng sáu, 2020 20:23
góp ý tác giả . hành văn hơi dài dòng . mong tác giả những chap sau hay qua truyện mới sữa lại . còn motip thì góp ý tác giả cho trùng sinh hay hệ thống 1 phần thì có thể kéo chương dài ra 1 tí vs thu hút giới đọc giả bây giờ . mong tác giả thành công hơn
NgoxTan TL
13 Tháng sáu, 2020 18:53
lên top 10 rùi nhé ai ủng hộ tác việt thì giúp đỡ đi
NgoxTan TL
13 Tháng sáu, 2020 18:50
con tác việt à . để xíu tặng phiếu cho lên top
Lưu Dực Phi
07 Tháng sáu, 2020 09:52
Ok! Còn võ nguyên bính nữa chứ =))
Sơn Dương
02 Tháng sáu, 2020 17:39
nội hà=))
Lan Thi
01 Tháng sáu, 2020 19:59
theo thiết kế là bắn tơ như con tằm
Nam Truong
31 Tháng năm, 2020 21:01
đọc tới c40, thấy main bắn tơ như spider main vậy =))
toibet
30 Tháng năm, 2020 10:03
Các đạo hữu thiếu Thuốc thì qua đây Chích đi, bao phê nha https://truyen.tangthuvien.vn/danh-sach-chuong/story/28289?ref=api
Lan Thi
28 Tháng năm, 2020 19:23
Bạn ơi tiếp tục đọc ủng hộ bọn mình nha. Truyện này ban đầu do một thành viên của nhóm mới bắt đầu luyện viết nên có thể không được tốt lắm nhưng bạn đó tiến bộ dần qua các chương. Đảm bảo chất lượng càng ngày càng đi lên đó. ^_+
Lan Thi
28 Tháng năm, 2020 19:19
cảm ơn bạn ủng hộ bọn mình. Tụi mình vẫn luôn cố gắng nha! ^_+
Mai Chúc
28 Tháng năm, 2020 17:55
tiếp tục ủng hộ tác mình đọc truyện lâu lắm rồi đến bây giờ thì mình cũng rất kén truyện , truyện tác viết thực sự là hơi dài dòng, viết đơn giản đi một chút, không cần quá chi tiết. bắt đầu lúc nào cũng khó khăn, nhưng thành công sẽ đến với những người cố gắng. Truyện của TQ công nhận viết hay đó, nhưng mà nhiều khi gặp bọn đại háng thì đọc ức chế vcl. mong bạn tiếp tục ra chương đều Chúc bạn sớm thành công
Vincent Du
28 Tháng năm, 2020 17:29
chắc bác xem truyện trung nhiều rồi nên quen với lối viết văn của bên ấy !!! còn tác giả này người Việt và tôi thấy cách viết văn rất kỹ và chau chuốt câu chữ !!!! nên cứ để bạn ấy phát huy đi nè !! chỉnh tý là được
Vincent Du
28 Tháng năm, 2020 17:19
mới đọc chương 1 và tôi có gởi lời đến tác giả như sau !!! có lẻ sẻ có ý kiến trái chiều nhưng vẫn hi vọng tác sẽ tiếp tục viết tiếp !! !! tác không phải viết theo dập khuôn của truyện mạng Trung quốc mà tác đang viết kiểu truyện văn nên nếu ai quen đọc bố cục của mấy ông trung rồi sẽ thấy nó rất ư là dài dòng và nhiều tính tiết bị kéo dài !!! nhưng như vậy củng nói lên tâm huyết của tác vào mỗi chương và nó không hời hợt như các tác giả bên trung !!! ủng hộ tác giả nhé
Lan Thi
28 Tháng năm, 2020 15:35
tks bạn đã góp ý với tụi mình.
Duy Thanh
28 Tháng năm, 2020 14:23
Văn chương dài dòng, nhiều câu vô nghĩa, ví dụ miêu tả chó hết chục dòng mà cái kết cũng chỉ là chó hoang? Vậy sao ko miêu tả đó là con chó hoang, main thấy tội nên thường hay cho ăn đơn giản nhanh gọn, mà còn xây dựng tình bạn cơ bản giữa người và chó? Thời buổi nào còn dùng cậu tớ, hoặc là ngôi thứ nhất kén người đọc, hoặc ngôi thứ ba theo đại chúng. Nhân vật phụ nếu cảm thấy có ý nghĩa thì miêu tả, không ý nghĩa thì bỏ bớt đi. Thứ gì cũng miêu tả nhưng lại chẳng đâu vào đâu. Tại sao nói vậy? Thứ độc giả quan tâm thì lại không nói đến. Bối cảnh tận thế cũng chỉ sơ lược vài dòng ví dụ như xuất hiện hố đen ở vài nơi rồi dừng? Đã là main thì khác người chút đi, ví dụ nghe thông tin gì, hoặc suy nghĩ nếu nơi mình bị thì làm gì. Cứ cái kiểu thời thế đến đâu main đi đến đấy. Chán lắm. Góp ý thế thôi. Mấy bạn cứ ném đá nhiều vào :)).
Lan Thi
26 Tháng năm, 2020 04:21
một thời gian ngắn nữa bạn nhé.
BÌNH LUẬN FACEBOOK