Mục lục
Mạt Thế Tiến Hóa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhíu mày chăm chú nhìn cánh tay Huyền Linh giơ ra, Tân vô cùng kinh ngạc khi thấy nó biến đổi ngay trước mắt mình. Bắt đầu từ ngón tay, làn da đang bình thường bỗng nhiên từ từ chuyển hóa thành một lớp giáp màu trắng đục, kéo dài đến khuỷu tay thì dừng lại. Vội đưa tay sờ nắn, hắn cảm nhận được thứ màu trắng kia rất cứng chắc, trơn bóng mịn giống như xương ống của động vật, hay chính xác hơn là có vẻ giống ngà voi.

Lớp xương cứng này bao bọc toàn bộ cánh tay, từ trên xuống dưới không để hở một chỗ nào, nhưng nó không liền một mạch mà nối với nhau thành từng đoạn một. Những điểm tiếp nối ở đầu các khớp ngón tay, cổ tay là những khoanh tròn. Nó không phải là xương cứng mà nhìn giống như sợi gân, và có thể co dãn linh hoạtdễ dàng mỗi khi cô ấy cử động. Nghiên cứu một lúc, cuối cùng, hắn kết luận, là bằng một cách nào đó, cô ấy đã biến đổi hoàn toàn da cánh tay của mình thành một lớp giáp xương bọc bên ngoài.

Không biết cánh tay biến thành như này thì cô ấy sẽ cảm thấy sao. Hết sức tò mò, hắn không nhịn được cất tiếng hỏi:

- Sau khi trở cánh tay trở thành như vậy thì em cảm thấy thế nào? – Vừa hỏi, hắn vừa xoa nắn, cử động các đốt ngón tay thử.

Nghe hắn hỏi, Huyền Linh cau mày suy nghĩ một tí rồi đáp:

- Lúc mới thức dậy, em phát hiện ra cánh tay của mình trở nên thế này thì thấy rất sợ. Em tưởng mình bị làm sao rồi. Hãi lắm! Nhưng một thời gian sau, em chợt cảm nhận được mình có thể liên hệ với cánh tay, điều khiển nó tùy ý, biến được trở về bình thường thì mới đỡ hơn.

- Lúc chuyển hóa thành lớp giống như giáp xương này, nó có mang lại cho em cái gì không? – Nắm tay lại, hắn gõ cốc cốc vào đoạn xương bắp tay Huyền Linh rồi hỏi tiếp.

- Em cảm giác mình khỏe hơn trước nhiều lắm. Đặc biệt là chỗ cánh tay biến đổi này... – Đáp lời xong, có lẽ Huyền Linh cảm thấy hơi hoang mang nên cô lưỡng lự một tí rồi hỏi hắn tiếp:

- Liệu tay em có làm sao không nhỉ anh?

- Chắc là không sao đâu... Anh cũng từng xảy ra việc như thế này đến hai lần, chỉ là hình thức không giống em thôi! – Thấy cô ấy có vẻ lo lắng, Tân lập tức lên tiếng trấn an. Để có sức thuyết phục hơn, hắn còn cho cô ấy xem năng lực của mình.

- Em nhìn này! – Vừa nói hết câu, để tăng tính thuyết phục, hắn liền xòe lòng bàn tay phải của mình rồi kéo một tơ từ trong đó ra cho Huyền Linh xem.

- Ồ! Chú Tân biến thành người nhện rồi... Chú có leo tường được như trong phim không thế? – Trong lúc Tân và Huyền Linh mải mê nghiên cứu năng lực của chính mình thì không biết cô bé An Nhiên đã lại gần chỗ hai người từ lúc nào. Nhìn thấy hắn kéo sợi tơ ra, mắt cô bé sáng lên rồi kích động xen ngang.

Do quá tập trung, tiếng hô lên của của cô bé An Nhiên khiến cả hai giật thót mình rồi bất giác thu hồi năng lực lại. Ngẩng đầu lên liếc nhìn, hắn phát hiện không biết từ lúc nào mình đã tiến lại ngồi sát bên cạnh Huyền Linh. Ngay lập tức, tim của hắn gia tốc đập lên, đại nãothì trống rỗng quên mất cả việc mình vẫn đang nắm tay của người ta. Nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp chỉ cách mình vài chục cen-ti-mét, hắn thẫn thờ hết cả người. Mọi thứ xung quanh như biến mất, thời gian ngưng đọng lại, trong đầu hắn chỉ còn cảm giác được mình đang nắm một thứ mềm mềm, mượt mà lại có chút lành lạnh, thích đến mức muốn cầm mãi thôi.

Phía đối diện, Huyền Linh thì cúi gằm đầu xuống sát đến ngực. Con mình đã tới nơi mà hắn cứ nắm tay rồi nhìn mình chằm chằm mãi, làm cô xấu hổ đến đỏ cả mặt. Tự nhiên rút lại thì thật không tiện, sợ hắn sẽ nghĩ mình như thế này, thế kia. Nhưng cứ để thế này thì cũng không được, cô đang không biết phải làm sao thì may quá An Nhiên lại giúp phá vỡ thế bế tắc này.

Cô bé An Nhiên sau khi thốt lên, một lúc sau, không thấy có ai phản ứng mình, đặc biệt là chú Tân mặt cứ đờ ra ngờ nghệch. Tưởng chú bị làm sao nên cô bé lo lắng hỏi thăm:

- Chú Tân ơi! Chú Tân. Chú bị sao thế, ốm rồi hả? – Vừa nói, cô bé còn dùng hai tay lắc nhẹ cơ thể của hắn.

Lập tức hồi thần lại, hắn nhanh như chớp rụt tay về. Vội quay mặt đi rồi đứng lên vì mặt lúc này đã đỏ như gấc, hắn tiến tới chỗ nồi xương đang ninh trên bếp ga.

- Chú không sao. Để chú xem thức ăn nấu sắp xong chưa, chắc cháu đói lắm rồi! - Vừa đi, hắn cũng không quên đáp lời An Nhiên với giọng nói gấp gáp như chạy trốn.

- Choang! – Với tay mở vung nồi, nhưng với tâm trạng đang loạn xì ngầu, hắn tuột tay làm rơi cái vung xuống sàn nhà tạo ra âm thanh to đến mức khiến con Lu đang ngủ cũng phải giật thót mình tỉnh lại.

Cúi xuống nhặt vung lên, hắn bào chữa cho hành động lóng ngóng của mình bằng lí do hết sức ngớ ngẩn.

- Cái vung nóng quá ấy mà...

-...

......MTTH........

Một lát sau, khi cảm xúc ổn định trở lại, Tân nhanh chóng bắt tay vào chế biến nốt nồi thức ăn. Cho thịt bò vào nồi ninh lên một lát, hắn cho nốt mớ rau cải mà hai mẹ con An Nhiên vừa nhặt giúp, rồi đun thêm khoảng năm phút nữa. Nếm lại cho vừa, đợi mùi thức ăn lan tỏa ra khắp gian bếp xong thì hắn tắt bếp và bắc nồi mang ra bàn ăn. Ở đó, hai mẹ con An Nhiên đã ngồi trên ghế chờ sẵn từ trước rồi. Mặc dù cả hai không nói gì, nhưng từ ánh mắt thèm muốn và miệng liên tục nuốt nước bọt, hắn biết mình phải thao tác nhanh lên.

Cầm lấy cái bát tô, hắn múc một bát đầy xương, thịt bò đưa cho con Lu trước. Luôn nằm liệt một chỗ từ lúc bị bọn quái đỉa cắn, nhưng khi nồi thức ăn được bê ra, con Lu không biết lấy đâu ra sức mạnh mà lại có thể ngồi dậy được và chờ đợi hắn đưa bát tô tới. Lập tức vục đầu vào ăn, con Lu ăn mạnh như chưa bao giờ được ăn mà không quản có nóng hay không. Múc cho con Lu xong, hắn cũng không để hai mẹ con An Nhiên đợi lâu mà cấp tốc múc cho mỗi người một bát. Sau khi phân phát xong, hắn xúc nốt phần cuối cùng cho mình. Rồi không ai nói câu gì, tất cả vục đầu vào ăn như hổ đói.

Dưới ánh nến bập bùng, cả gian bếp chỉ còn tiếng xì xụp húp thức ăn hòa với tiếng mưa rơi tí tách ngoài kia.

Thời gian trôi đi, khi nồi thức ăn đã vơi hơn nửa. Thịt bò ăn vào cung cấp nhiều năng lượng giúp mọi ngườinhanh chóng tan đi cơn đói, lưng lửng bụng xong thì tất cả mới có tâm trang để ý đến nhau. Trừ con Lu ra, nó chỉ để ý đến bát thức ăn ngon lành của mình thôi. Ăn xong trước là cô bé An Nhiên, dù khẩu phần ăn đã tăng lên, nhưng trước đó cô bé đã ăn khá nhiều đồ khô nên chỉ húp được một tô rưỡi bát xúp thịt bò là dừng lại. Lấy tay áo quệt mép, cô bé ngẩng đầu lên nhìn Tân thốt lên lời khen:

- Chú Tân nấu ăn ngon quá! Con ăn thấy ngon hơn cả nhà hàng trước kia bố đưa con đi!

- Ngon thì con ăn nhiều vào. Đưa bát đây chú múc thêm cho! – Tạm ngừng ăn, Tân ngẩng đầu lên mỉm cười nói với cô bé An Nhiên.

- Thôi! Con no rồi, chú cứ kệ con... – Cầm bát giấu đi, cô bé An Nhiên lắc đầu nguầy nguậy.

- Anh cứ ăn đi. Kệ nó! Mà anh nấu ăn ngon thật! – Dùng giấy ăn lau miệng giúp con mình xong, Huyền Linh ngẩng đầu lên nhìn hắn cười rồi không tiếc lời khen.

- Có gì đâu! Chắc do mọi người đang quá đói thôi... – Được người đẹp khen, hắn sướng lắm. Thấy ánh mắt của cô ấy chăm chú nhìn mình, hắn hơi xấu hổ vừa gãi đầu vừa đáp lời lại.

- Không. Em nói thật ấy, anh trước kia có làm ở nhà hàng không? – Lắc lắc đầu, Huyền Linh khẳng định lại quan điểm của mình. Chỉ mấy nguyên liệu đơn giản mà nấu ăn ngon như vậy, cô bắt đầu tò mò về quá khứ của hắn.

- Chú nấu ăn ngon thật mà! Ngon nhất trong số những món con từng được ăn đấy... – Lau sạch miệng xong, nghe thấy Tân khiêm tốn, An Nhiên tưởng rằng chú không tin món ăn mình nấu ngon nên khẳng định lại.

- Ừ! Anh không làm nhà hàng. Ngon thì em thêm nữa đi... – Cười đáp lại xong, thấy bát của Huyền Linh gần hết, hắn nhoài người đưa tay định cầm lấy muôi múc hộ.

- Thôi! Anh ăn đi, em tự múc được mà! – Vội đứng lên cướp lấy cái muôi, Huyền Linh múc cho mình một ít nữa.

Cô không để hắn giúp vì lo hắn sẽ múc nhiều, trong khi cô có thể ăn được thêm nữa thật, nhưng thức ăn trong nồi sắp cạn rồi. Phía đối diện, con Lu vẫn đang xục một cách vô cùng mạnh mẽ, và hắn thì có vẻ còn rất đói nên cô không dám ăn thêm. Dù sao, cô ăn no lưng lửng bụng cũng là được rồi.

- Ư... Ử... Ư... – Như là để khẳng định sự chính xác suy đoán của Huyền Linh, con Lu sau khi liếm sạch tô thức ăn của mình đã quay ra nhìn Tân rồi kêu lên ư ử. Ý nó muốn là gì, không cần nói cũng có thể hiểu được.

Thấy đồng bạn của mình có sức sống trở lại, hắn vui mừng vô cùng. Vội múc một tô đầy nữa cho con Lu, hắn quay lại với bát ăn của mình rồi điên cuồng xúc vào mồm.

Phía đối diện, Huyền Linh ăn thêm một ít nữa là xong. Lấy chai nước, cô uống vài ngụm cho đỡ háo rồi ngồi im cùng với con mình nhìn hắn và con Lu ăn. Thấy dáng ăn của cả hai na ná giống nhau, cô bất giác khẽ cười. Sau mấy ngày phải chịu đói và lo lắng hãi hùng, cuối cùng cô với An Nhiên cũng được ăn một bữa no và không phải đề phòng. Tảng đá đè nặng trong lòng được buông xuống, trong đầu cô bắt đầy suy nghĩ lung tung. Không biết cô tưởng tượng ra cái gì hay, mà thỉnh thoảng lại nhếch miệng khẽ cười. May mà lúc đấy, Tân đang hết sức tập trung vào món ăn, nếu không hắn nhìn thấy thì có khi lại đơ người cũng nên.

Khoảng chục phút sau, khi Tân và con Lu đã đánh sạch nồi, giải quyết xong xuôi mọi thứ ăn được thì bữa cơm mới tuyên bố kết thúc.

Ngồi ngửa đầu ngả lưng ra sau ghế, thả lỏng cơ thể, hắn thỏa mãn xoa xoa cái bụng của mình. Mấy hôm rồi, hắn mới ăn được bữa no và ngon lành thế này. Ở bên cạnh, sau khi ăn xong, sức sống của con Lu đã trở lại tưng bừng như trước. Nằm trên ghế, nó ra sức trợn mắt ngoạm một khúc xương ống to nhìn hết sức buồn cười. Phía bên kia, An Nhiên thấy ngộ quá không chịu được liền chạy sang ngồi sát bên rồi đưa tay vuốt ve đầu con Lu.

Sực nhớ ra lúc trước mình ăn nhập tâm quá, không biết Huyền Linh đã ăn no chưa nên hắn ngẩng đầu lên cất tiếng hỏi:

- Em ăn no rồi chứ?

- Hả!? – Nghe thấy tiếng nói của Tân vang lên bất ngờ, Huyền Linh giật thót mình thoát khỏi suy nghĩ lung tung. Nhưng do đầu óc đã bay đi tận đẩu tận đâu, cô không biết lúc nãy hắn vừa nói cái gì nên gượng cười xấu hổ hỏi lại.

- Anh vừa bảo cái gì thế?

- À! Anh muốn hỏi em đã ăn no chưa, nếu chưa no thì để anh nấu thêm – Tưởng rằng cô ấy chắc mệt quá nên thất thần, hắn nhẹ nhàng nói lại ý mình.

- Không... Em no rồi... Không phải nấu nữa đâu. Để em đi rửa bát... – Thấy hắn chăm chú nhìn mình, Huyền Linh bất giác nhớ lại tưởng tượng miên man lúc nãy.

Không biết cô nghĩ đến cái gì mà mặt đỏ hết lên rồi nói năng lộn xộn, thậm chí còn thu gom bát đũa chuẩn bị đi rửa. Nhưng làm được một nửa, cô sực nhớ ra là mình không cần thiết phải làm cái này nên dừng lại, ngồi xuống rồi cúi gằm mặt xuống.

Ở phía bên kia, Tân đã há hốc mồm, kinh ngạc và vô cùng khó hiểu về hành động của Huyền Linh. Một lát sau, hắn tự tìm ra đáp án cho mình, chắc là do thói quen nên không thắc mắc cái này nữa. Bụng no, tình thần được giải tỏa vì con Lu đã khỏe trở lại, hắn lập tức cảm thấy cơn buồn ngủ như thủy triều ập tới khiến cho hai mí mắt nặng trĩu. Ngoái đầu sang bên cạnh nhìn, hắn thấy cô bé An Nhiên cũng đang ngáp liên tục, chỉ có con Lu ngủ nhiều đang hết sức háo hức với khúc xương của mình. Huyền Linh chắc cũng đã mệt lắm rồi nên mới hành động lạ như vậy. Đã đến lúc đi ngủ, hắn lên tiếng hỏi chủ nhà trước.

- Nhà em có chỗ ngủ không? – Buột miệng hỏi xong câu này, hắn liền hối hận vì nó ngu hết sức. Nhà rộng như này thì thiếu gì chỗ ngủ, nhưng đã lỡ mồm rồi thì đành vậy thôi.

- Có chứ! Anh có muốn ngủ ở phòng riêng không? – Sau một hồi loại bỏ những cảm xúc hỗn loạn, Huyền Linh đã trở lại bình thường và nhanh chóng trả lời hắn. Cô không thấy nội dung câu hỏi của hắn có vấn đề gì nên hỏi xem hắn muốn ở đâu vì nhà rộng, có nhiều chỗ quá.

- Không cần phòng riêng, anh với con Lu ngủ ở ghế so-fa ngoài phòng khách là được rồi! – Thấy không cần thiết phải cầu kì, hắn nói ra ý muốn đơn giản của mình.

- Vậy để em đi lấy mấy cái chăn! An Nhiên, ra đây cầm nến soi cho mẹ nhanh! – Đứng lên gọi An Nhiên lại, hai mẹ con dẫn nhau đi tới chỗ cầu thang rồi leo lên gác.

Nhìn hai mẹ con đi khuất, Tân cũng đứng dậy thu dọn cái ba lô rồi dẫn con Lu đi ra ngoài đại sảnh.

Khoảng năm phút sau, Huyền Linh ôm đống chăn gối đi xuống xếp đầy mặt bàn xong. Cô liền tự mình trải cho hắn nằm trên ghế so-fa dài, còn con Lu thì ở cái ghế con. Sau đó, cô sang bên ghế đối diện sắp xếp qua một lượt rồi gọi An Nhiên nằm xuống cùng với mình. Cuối cùng, khi tất cả đã nằm yên ấm, cô cất tiếng hỏi:

- Em thổi tắt nến nhé!

Hai mắt đã díp vào nặng trĩu, hắn mơ hồ thốt lên:

- Ừ!

-------OoO-------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
31 Tháng bảy, 2020 01:45
nhưng mình thích bạn à
Tăng Văn
26 Tháng bảy, 2020 16:59
Có một điểm không hiểu là Tân rất muốn trở về quê nhưng khi đến khu an toàn lại chẳng thấy tìm hiểu gì về tình hình bên ngoài?? Cái này khá vô lý. Mạch truyện khá một chiều và đơn giản. Mình nghĩ các bạn nên xây dựng thêm nhiều tuyến nhân vật phụ và định hình rõ ràng hơn về cách mà thế giới trong truyện vận hành. Thay vì dồn toàn lực để miêu tả nhóm của Tân rõ như lòng bàn tay thì nên dành thời gian để phát triển mạnh truyện cho đa dạng hơn, hoặc tạo thêm các sự kiện khác ngoài đánh quái giống như sự kiện ở bệnh viện tâm thần. Chứ cứ lặp đi lặp lại mà còn dài lượt thượt thế này đọc sinh chán. Một điều nữa là khi miêu tả cảm xúc hay suy nghĩ của nhân vật thì nên đơn giản một chút hoặc thay đổi góc nhìn để miêu tả. Thay vì trực tiếp đặt mình vào nhân vật thì có thể miêu tả qua cảm nhận của một người xem, không những khách quan mà còn tăng tính huyền bí cho nhân vật. Chứ cái gì cũng rõ mồn một thì còn gì thú vị nữa, hơn nữa chưa chắc tay mà miêu tả trực tiếp đọc cảm giác gượng gạo khá khó chịu.
thangmuxemmua
22 Tháng bảy, 2020 01:51
Không thích truyện lấy bối cảnh vn, thật ra là Trái Đất là không thích. Vì nghĩ cảnh bạn bè bà con họ hàng mình lăn lộn trong tận thế là hết hứng đọc. Thà dị thế, hoặc tào lao thế nào đấy thì chả sao.
Tăng Văn
20 Tháng bảy, 2020 21:58
Chưa đọc truyện nhưng theo thói quen vẫn lội xuống đọc bình luận. Và xin đặt sẵn 2 viên cho bác thanh duy, đợi đọc mà thấy hay thì e quay lại thêm tiếp
Lan Thi
14 Tháng bảy, 2020 21:16
Mình đã rất cố gắng soát lại nhưng truyện của mình viết ra thì soát lỗi chính tả nó cứ khó kiểu gì á. Soát kĩ thế nào cũng còn sót.
Nguyễn Quốc Huy
26 Tháng sáu, 2020 23:36
đọc lướt mô tả thấy 'hà nội' tưởng truyện vn, nhìn lại là 'nội hà' nghĩ mình nhầm, vào đọc comment thì lại là vn :)), quẩn
hung_1301
21 Tháng sáu, 2020 18:08
viết sai chính tả nhiều quá
Nguyễn Đức Trung
17 Tháng sáu, 2020 05:23
Cá nhân mình đọc nhiều truyện mạt thế của trung và cũng chả ngốn nối cuốn nào cả Truyện có nhiều loại main bá đạo, main logic, main khôn lỏi, hoặc main trưởng thành theo thời gian, cũng giống như cốt truyện cũng bám theo nhân vật để giải bí ẩn mạt thế, vì main cũng chỉ là người thường, cũng chỉ đc nhìn thế giới qua tivi, còn phía sau đài hậu thủ, bí mật ntn thì phải chờ main đủ cấp để tham dự đã
Lan_Thi
14 Tháng sáu, 2020 16:10
thank bạn nhiều
NgoxTan TL
13 Tháng sáu, 2020 20:23
góp ý tác giả . hành văn hơi dài dòng . mong tác giả những chap sau hay qua truyện mới sữa lại . còn motip thì góp ý tác giả cho trùng sinh hay hệ thống 1 phần thì có thể kéo chương dài ra 1 tí vs thu hút giới đọc giả bây giờ . mong tác giả thành công hơn
NgoxTan TL
13 Tháng sáu, 2020 18:53
lên top 10 rùi nhé ai ủng hộ tác việt thì giúp đỡ đi
NgoxTan TL
13 Tháng sáu, 2020 18:50
con tác việt à . để xíu tặng phiếu cho lên top
Lưu Dực Phi
07 Tháng sáu, 2020 09:52
Ok! Còn võ nguyên bính nữa chứ =))
Sơn Dương
02 Tháng sáu, 2020 17:39
nội hà=))
Lan Thi
01 Tháng sáu, 2020 19:59
theo thiết kế là bắn tơ như con tằm
Nam Truong
31 Tháng năm, 2020 21:01
đọc tới c40, thấy main bắn tơ như spider main vậy =))
toibet
30 Tháng năm, 2020 10:03
Các đạo hữu thiếu Thuốc thì qua đây Chích đi, bao phê nha https://truyen.tangthuvien.vn/danh-sach-chuong/story/28289?ref=api
Lan Thi
28 Tháng năm, 2020 19:23
Bạn ơi tiếp tục đọc ủng hộ bọn mình nha. Truyện này ban đầu do một thành viên của nhóm mới bắt đầu luyện viết nên có thể không được tốt lắm nhưng bạn đó tiến bộ dần qua các chương. Đảm bảo chất lượng càng ngày càng đi lên đó. ^_+
Lan Thi
28 Tháng năm, 2020 19:19
cảm ơn bạn ủng hộ bọn mình. Tụi mình vẫn luôn cố gắng nha! ^_+
Mai Chúc
28 Tháng năm, 2020 17:55
tiếp tục ủng hộ tác mình đọc truyện lâu lắm rồi đến bây giờ thì mình cũng rất kén truyện , truyện tác viết thực sự là hơi dài dòng, viết đơn giản đi một chút, không cần quá chi tiết. bắt đầu lúc nào cũng khó khăn, nhưng thành công sẽ đến với những người cố gắng. Truyện của TQ công nhận viết hay đó, nhưng mà nhiều khi gặp bọn đại háng thì đọc ức chế vcl. mong bạn tiếp tục ra chương đều Chúc bạn sớm thành công
Vincent Du
28 Tháng năm, 2020 17:29
chắc bác xem truyện trung nhiều rồi nên quen với lối viết văn của bên ấy !!! còn tác giả này người Việt và tôi thấy cách viết văn rất kỹ và chau chuốt câu chữ !!!! nên cứ để bạn ấy phát huy đi nè !! chỉnh tý là được
Vincent Du
28 Tháng năm, 2020 17:19
mới đọc chương 1 và tôi có gởi lời đến tác giả như sau !!! có lẻ sẻ có ý kiến trái chiều nhưng vẫn hi vọng tác sẽ tiếp tục viết tiếp !! !! tác không phải viết theo dập khuôn của truyện mạng Trung quốc mà tác đang viết kiểu truyện văn nên nếu ai quen đọc bố cục của mấy ông trung rồi sẽ thấy nó rất ư là dài dòng và nhiều tính tiết bị kéo dài !!! nhưng như vậy củng nói lên tâm huyết của tác vào mỗi chương và nó không hời hợt như các tác giả bên trung !!! ủng hộ tác giả nhé
Lan Thi
28 Tháng năm, 2020 15:35
tks bạn đã góp ý với tụi mình.
Duy Thanh
28 Tháng năm, 2020 14:23
Văn chương dài dòng, nhiều câu vô nghĩa, ví dụ miêu tả chó hết chục dòng mà cái kết cũng chỉ là chó hoang? Vậy sao ko miêu tả đó là con chó hoang, main thấy tội nên thường hay cho ăn đơn giản nhanh gọn, mà còn xây dựng tình bạn cơ bản giữa người và chó? Thời buổi nào còn dùng cậu tớ, hoặc là ngôi thứ nhất kén người đọc, hoặc ngôi thứ ba theo đại chúng. Nhân vật phụ nếu cảm thấy có ý nghĩa thì miêu tả, không ý nghĩa thì bỏ bớt đi. Thứ gì cũng miêu tả nhưng lại chẳng đâu vào đâu. Tại sao nói vậy? Thứ độc giả quan tâm thì lại không nói đến. Bối cảnh tận thế cũng chỉ sơ lược vài dòng ví dụ như xuất hiện hố đen ở vài nơi rồi dừng? Đã là main thì khác người chút đi, ví dụ nghe thông tin gì, hoặc suy nghĩ nếu nơi mình bị thì làm gì. Cứ cái kiểu thời thế đến đâu main đi đến đấy. Chán lắm. Góp ý thế thôi. Mấy bạn cứ ném đá nhiều vào :)).
Lan Thi
26 Tháng năm, 2020 04:21
một thời gian ngắn nữa bạn nhé.
BÌNH LUẬN FACEBOOK