Sáu người nhảy từ nóc vào phòng, đầu lĩnh chính là Lăng công tử này. Trong sáu người chỉ có hắn ăn mặc hoa lệ hơn, nhuộm hương liệu, cắt may thiếp thân, vừa nhìn đã biết không rẻ.
Thanh niên công tử cầm quạt xếp, nhẹ nhàng đong đưa, cười nói: “Hạ lão sư, thế này coi như gặp được đối thủ a?”
Nhìn bên kia, hai người đang đánh náo nhiệt.
Hán tử được người gọi là ‘Hạ môn chủ’ ước chừng bốn mươi tuổi, thân pháp mau lẹ, sau khi vào phòng tuyệt không ngừng nghỉ, đi lên đưa tay về phía Bì Tịch Hạ. Thủ pháp của hắn cực nhanh, nhưng sắp chạm đến Bì Tịch Hạ, một bàn tay mạnh mẽ và hữu lực chuẩn xác nắm chặt cánh tay hắn. Cánh tay vào chưởng, lập tức như rơi vào vòng sắt, không tiến được chút nào.
Hạ lão sư này là một nhân vật trong danh môn chính phái Giang Nam. Môn phái của hắn, cả nhà đều dùng thiết thương nặng mấy chục cân, lực tay mạnh không cần nói. Nhưng chẳng những bị người dò ra phương vị bắt lại, thậm chí còn không thể động đậy, không thể không nói tình huống tà môn dị thường.
Hạ môn chủ thấy tiểu tử ngăn trở mình không đến hai mươi tuổi, cực kì anh tuấn, hình thể thẳng tắp. Nhưng ngũ quan tuy bừng bừng anh khí, lại cực kỳ lạnh lùng như thiếu mất tình cảm. Vừa nhìn đã khắc sâu ấn tượng.
Hạ môn chủ quát: “Ngươi là người nào? Dám cản đường lão phu!”
Đường Dịch nắm cổ tay hắn, nhưng không đáp lời, chỉ nói: “Người này chủ ta giữ lại, không lệnh không thả.”
“Tiểu tử vô lễ, buông tay!”
Hạ môn chủ lực lớn vô cùng, nội công cũng thiên một đường bá đạo, cú hất này dùng bảy phần lực, ngay cả vòng sắt thật cũng phải nát nhừ. Nhưng lần vận kình này, lại như trâu đất xuống biển. Bàn tay Đường Dịch văn phong bất động, vẻ mặt hờ hững, dường như không cảm thấy trong tay khác thường, chỉ nói: “Người này chủ ta giữ lại, không lệnh không thả.”
“Hảo tiểu tử! Thì ra còn là người lành nghề! Hạ mỗ coi thường ngươi!”
Lại muốn đi lên vận lực, chợt thấy không thể đề chân khí, kinh ngạc vạn phần.
Biết rõ đây là do tu vi nội công của đối phương thắng mình, kinh mạch bị quản chế. Vừa nãy hắn vội vàng cứu người, hoàn toàn không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng bản thân xuất thủ thiên quân, ai làm gì được, nào ngờ gặp phải tiểu tử này. Võ công hắn đều ở thương pháp, tay phải bị áp chế, thương lại không ở đây, quả nhiên là vô kế khả thi.
Nhưng Hạ môn chủ giãy không thoát, đi không nổi, duy trì tư thế này lại rất xấu hổ. Đành phải nói to với công tử áo xanh kia: “Lăng huynh, xưa nay cả nhà ta theo quý phái, như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Hôm nay đệ tử Hạ mỗ rơi vào tay kẻ xấu, ngươi cũng không thể không giúp ta.”
Họ Lăng công tử mỉm cười: “Vậy Vạn Kiếm đại hội năm sau......”
Hạ môn chủ vội la lên: “Còn phải nói sao, ngươi ta giao tình nhiều năm, Hạ mỗ đương nhiên biết nên làm thế nào?”
Lăng công tử hợp quạt xếp lại: “Không dám, không dám.”
Dù bận vẫn ung dung nói: “Các sư đệ, đám người này chủ tâm không tốt, hành tung quỷ bí, lại bắt Bì sư đệ. Giết chết cho ta.” Đương nhiên chính hắn không xuất thủ, nhưng hắn vừa ra lệnh, năm người phía sau xoạt một tiếng, đồng thời rút kiếm. Một vùng sóng tuyết lật lên, kiếm quang chiếu nhân, năm chuôi kiếm đâm tới ngực Đường Dịch.
Năm người này hiển nhiên là đồng môn tập kiếm. Bất kể thủ pháp, phương vị, lực đạo, xuất kiếm đều bảo trì bình quân. Cú đâm này, kiếm pháp rất tinh diệu, nhất là khí chất cao ngạo, như mây tùng độc lập, không thể coi như không quan trọng. Tay trái Đường Dịch kéo Hạ môn chủ, tay phải cầm cán đại thương kia, vốn đã bất tiện, lại gặp kiếm trận này, mọi người đều cảm thấy bất bình.
Hoàng thượng cả giận nói: “Danh môn võ lâm Giang Nam! Còn có trò lấy nhiều khi ít này, thừa dịp người bất tiện đánh lén!”
Lăng công tử thanh tao lịch sự cười nói: “Với thứ bại hoại như các ngươi, còn cần phải nói quy củ giang hồ sao.”
Độc Cô trầm mặt xuống: “Ngươi không hỏi lai lịch đã phân phó môn nhân xuất thủ, trên giang hồ có chính phái như vậy?”
Tuy Bạch Lai Mộ đi cửa sau vào triều đình, nhưng hắn thân là Quân Vương trắc, há có thể cho phép nhục mạ hoàng thượng, quát: “Ngươi có biết chúng ta là ai không, dám nói như vậy!”
“Ta không biết.”
Lăng công tử mở cây quạt nhẹ nhàng phe phẩy, rõ ràng là đêm đông, còn có mưa lạnh đan xen, hắn vẫn làm bộ làm tịch: “Bản công tử lười quản các ngươi là ai, ta nói các ngươi là bại hoại, các ngươi chính là bại hoại. Cho dù là Thiên vương lão tử, tại Giang Nam cũng không có quả ngon để ăn. Giết tiểu tử kia, tiếp theo sẽ đến phiên các ngươi —— ôi ôi?”
Sau một tiếng ôi ôi, nghe thấy leng keng leng keng liên thanh vang dội, binh khí của năm người kia đồng thời rơi xuống đất, cơ hồ không phân tuần tự.
Chỉ có Hạ môn chủ thấy rõ ràng —— vừa rồi năm kiếm cùng tới, Đường Dịch không chút do dự buông đại thương ra. Đuôi thương này hình tròn, không thể đứng thẳng, vừa buông tay lập tức rơi xuống. Trong khi buông tay, tay phải Đường Dịch vươn về phía trước, phất qua thân năm chuôi kiếm. Năm tên đệ tử chỉ cảm thấy tay tê rần, kinh mạch như bị lửa thiêu, không tự chủ được bỏ kiếm xuống. Công phu trên tay của Đường Dịch tuyệt diệu, ngay cả Minh Phi Chân cũng cảm thấy ngạc nhiên, đám này há lại gặp may?
Hắn phất qua năm kiếm, đại thương mới lệch đi một chút, Đường Dịch tiện tay đón lấy xoay lại, tựa như làm chuyện không có ý nghĩa, vẻ mặt lãnh đạm như cũ.
“Võ công giỏi! Không hổ là......” Diệp Lạc hô lên, mới nhớ tới vai diễn của mình. Đây chính là hoàng thượng tự mình an bài, nàng lại là người Quân Vương trắc, trung thành với hoàng thượng nhất, đành phải lâm thời đổi giọng: “Không hổ là người ta yêu, ái lang. Tu vi này, ngay cả sư phụ ta cũng không sánh nổi, yêu ngươi yêu ngươi!” Dứt lời tuy đỏ bừng cả khuôn mặt, vẫn cố gắng cho Đường Dịch một nụ hôn gió.
Lăng công tử khinh địch chủ quan, không coi trọng Đường Dịch, nào ngờ hắn có dị năng, không nhịn được nữa, quát: “Ra thể thống gì, nhặt kiếm của các ngươi lên, lại đánh! Hạ môn chủ, đây là vì cứu Bì sư đệ, cực khổ đệ tử của ngươi xuất chút lực.”
Hạ môn chủ lấy lại tinh thần, nghe Lăng công tử kêu to đã cảm thấy không ổn. Năm kiếm vừa nãy hắn đã thấy quá bỉ ổi, không phải tác phong của nhân sĩ chính phái, càng miễn bàn hơn mười người bao vây. Nhưng vừa do dự, đệ tử của hắn trông thấy sư phụ và đại sư huynh lâm nguy, nào có nhịn được. Rút hai đoạn thiết thương sau lưng ra, lập tức hợp lại, ghép thành vũ khí độc môn của Đại Thương môn hắn, nhanh chóng đánh tới.
Năm đệ tử dùng kiếm đồng thời nhặt trường kiếm lên, lần này biết gặp phải cao thủ, toàn lực ứng phó tạo thành kiếm trận.
Kiếm trận này mới hình thành, đã khiến người có cảm giác cao thâm khó dò.
Hoàng thượng thấy thế biến sắc, nhìn Độc Cô bên cạnh.
Độc Cô biết hoàng thượng đang hỏi gì, bèn nói: “Đích thực là ‘Trường Hận Xuân Quy’ kiếm trận. Tuy tập luyện không quen, chung quy kiếm pháp không tệ.”
Lăng công tử cười nói: “Các ngươi có chút kiến thức, nhận ra đây là Trường Hận Xuân Quy kiếm trận. Sao, còn đánh không?”
Sắc mặt hoàng thượng càng thêm khó coi. Hắn không muốn đánh nữa, nhưng muốn đánh lại không phải bên hắn, mà là đối phương, hắn nào có cách? Nếu Đường Dịch thu tay, cơ hội thụ thương sẽ chỉ lớn hơn.
Bản thân kiếm trận này cực kì tinh diệu, tuy năm đệ tử đó còn chưa thuần thục, cũng rất có uy lực. Cộng thêm có bốn cây đại thương công kích trước, bọn hắn nhân khe hở phát kiếm, như cá gặp nước.
Hoàng thượng trầm ngâm nói: “Đi cứu người! Trận pháp này không dễ đấu.”
Đương nhiên hoàng thượng biết kiếm trận này, kiếm phái nó xuất thân có nguồn gốc rất sâu với hắn, tự biết cực kỳ khó đấu, có thêm bốn cây đại thương hỗ trợ thì càng không dễ chơi. Đường Dịch giữ Hạ môn chủ có võ công mạnh mẽ, còn phải dành thời gian đối phó thương trận kiếm trận này, không thể không bị trọng thương.
Nhưng vừa lên tiếng, chỉ cảm thấy một luồng kiếm khí đánh tới, hoàng thượng vô ý thức lui về phía sau một bước. Chỉ thấy Lăng công tử kia cầm kiếm, mỉm cười nói: “Lập tức sẽ đến phiên các ngươi, sợ cái gì? Cướp miếng ăn trên hoàng tuyền lộ sao?” Một kiếm vừa nãy kiếm khí lăng lệ, cũng biết kiếm pháp người này bất phàm.
Hoàng thượng trầm giọng nói: “Người trẻ tuổi, ngươi đang đùa lửa.”
Lăng công tử chẳng thèm ngó tới: “Lão gia hỏa, dọa người vô dụng, lộ ra thực lực của ngươi.”
Nhưng cảnh tượng loạn đao phân thây, máu thịt be bét trong tưởng tượng của Lăng công tử không xuất hiện. Cảnh tượng trọng thương phá vây mà hoàng thượng tưởng tượng cũng không xuất hiện.
Trong kiếm trận, chỉ thấy đối phương có bốn cây thương, năm chuôi kiếm và một người, mà bên Đường Dịch, thì là mười cái tay. Hắn cắm mạnh đại thương trên mặt đất, kẹt trong sàn nhà, một tay không tấc sắt, đi về tung bay giữa kiếm và thương. Dẫn thương kiếm va chạm, tạo ra khe hở giữa kiếm trận và thương trận. Như một chiếc thuyền nhỏ trong sóng nước mênh mông, cho dù loạn đao bổ tới, hắn vẫn không lộn xộn đón lấy từng cái, tốc độ tay cực nhanh khiến người hoảng sợ.
Bạch Lai Mộ líu lưỡi không thôi, thầm nghĩ may mà vị trí thứ mười lăm của ta dựa vào danh khí Tương Tư hạp. Nếu không, bằng vào võ công, ta nào là đối thủ của hắn?
Diệp Lạc thì bực mình, phàn nàn với Độc Cô ngăn trở nàng: “Vì sao không cho ta đi đánh. Những người này không phải đối thủ của ta?”
“Ngươi dùng cung, lực sát thương mạnh, những người này còn không đáng chết.” Độc Cô dù bận vẫn ung dung cười nói: “Huống chi, tước gia nhờ ta và Thiết huynh chăm sóc ngươi. Thiết huynh đã không ở đây, ta cũng phải coi chừng ngươi, cũng đừng để ngày đầu ra ngoài, đã chọc tới phiền toái.”
“Được được được, chỉ ngươi nói nhiều. Ta không đi nữa!”
Chỉ thấy bóng Đường Dịch tung bay, dần dần thành tàn ảnh. Nhưng đối phương càng công càng dày, một tay vẫn không chịu được, Đường Dịch rốt cuộc buông tay.
Hạ môn chủ thoát khốn, vui mừng trong lòng, lúc này cúi đầu đi cứu Bì Tịch Hạ, đột nhiên Bì Tịch Hạ quát: “Sư phụ cẩn thận! !”
Chợt cảm thấy một luồng lửa nổ tung trong phòng, Hạ môn chủ cả kinh, lập tức tránh ra, một luồng lửa hiện lên bên mặt, như tinh hỏa kinh thiên, cho dù né tránh làn da vẫn cảm thấy nóng rát. Lại nghe leng keng liên tục, mũi nhọn tán loạn, lưỡi kiếm mũi thương bay khắp nơi, mà sắc mặt của chín người đối đầu Đường Dịch thì xanh lét, vũ khí trong tay đứt mất một đoạn, đều không ngoại lệ. Chỗ đứt như luyện trong lò đốt, đều cháy đen.
Đường Dịch cầm cán đại thương của Bì Tịch Hạ. Bây giờ, cây thương này đã cháy thành hỏa hồng sắc. Chân vẫn giẫm lên Bì Tịch Hạ, không khác phương vị nguyên bản.
Mưa lạnh rơi từ nóc nhà xuống, trung hòa nhiệt lưu trong phòng, khí nóng tràn ngập quanh người Đường Dịch, không gió mà bay. Đường Dịch cắm mạnh thương xuống, khí phách nói, thần uy lẫm liệt, như thiên thần.
“Người này, chủ ta giữ lại.”
Đường Dịch vẫn lạnh lùng, lẳng lặng nói: “Không lệnh, không thả.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
14 Tháng ba, 2019 21:08
bác thớt lại ăn bệnh rồi ah?? :/
14 Tháng ba, 2019 18:22
Wtf? :) ? Tìm giết?
13 Tháng ba, 2019 23:17
Thiên Hồ đang đi tìm main
13 Tháng ba, 2019 22:31
Rồi, thế sao nghe bảo lại sắp pk Thiên Hồ rồi? Hồi nhanh thế?
13 Tháng ba, 2019 20:58
Lần này là lết theo nghĩa đen mà, bò ra khỏi cửa luôn đó =))
13 Tháng ba, 2019 20:52
Còn sống là không cần lo :)) Thần thông chi cảnh chỉ cần còn một hơi thở vẫn có thể tiếp tục, thậm chí mạnh hơn, huống chi đây còn là lão Phi Chân nữa :))
13 Tháng ba, 2019 19:07
Trọng thương gần chết mà
11 Tháng ba, 2019 21:39
mà vẫn oánh không lại? Uầy... Căng cực =)))
11 Tháng ba, 2019 21:37
Tất nhiên là có =))
11 Tháng ba, 2019 20:11
mà lão Phi Chân có bật mode mắt đỏ lên không? =)))
10 Tháng ba, 2019 19:58
oánh với đệ nhất lục hung thì thế được rồi =)) Người ta tuổi gần vạn năm rồi, ông mới 28 =)) thắng luôn thì hơi điêu
10 Tháng ba, 2019 19:07
Đánh nhau mệt quá lăn ra ngủ thôi
10 Tháng ba, 2019 14:14
thế sao hiện tại cả ổng cùng con rồng lăn ra ngủ là sao? :v
10 Tháng ba, 2019 12:38
Chơi đểu đội Vân Thiên cung với support hoàng thượng =))
10 Tháng ba, 2019 12:13
ổng làm cái quái gì mà oánh nhau với Bàn Cổ vậy? :v
10 Tháng ba, 2019 12:12
Main chuẩn bị pk Thiên Hồ rồi =))
10 Tháng ba, 2019 10:58
Ý là chương mới nhất
Main trọng thương nằm thở, Bàn Cổ thì ngủ khò khò
09 Tháng ba, 2019 23:59
hiện tại? Nó lúc này với lúc bác đọc khác gì nhau? :/
09 Tháng ba, 2019 21:10
Đánh cho nó ngủ là được rồi =))
09 Tháng ba, 2019 10:25
MPC hiện tại đánh vẫn không lại Bàn Cổ nhé
08 Tháng ba, 2019 16:29
lục hung là quái thú, main sợ bọn kia dùng sức mạnh của lục hung làm hại thế gian :v
08 Tháng ba, 2019 15:44
lục hung là quái, main nào muốn bảo vệ
07 Tháng ba, 2019 22:49
bác ad cho em hỏi lục hung là người hay quái vậy? Tại sao lão Phi Chân kiểu muốn bảo vệ lục hung ấy? :/
07 Tháng ba, 2019 08:06
main với sư phụ chắc bị gái hành :v Thái sư phụ thì vô địch rồi
06 Tháng ba, 2019 23:03
Bị hành hồi còn trẻ trâu thôi =))
BÌNH LUẬN FACEBOOK