“Kết luận chính là —— truyền nhân của Đại La sơn thế hệ này, là một người không sở trường võ công, mà dùng trí kế mưu lược hành tẩu tại thế.”
Giọng nói hoàng thượng chậm chạp, nhưng không thấy lo lắng mảy may. Trong không khí cũng lưu động chậm chạp, không thấy cảm xúc cương liệt. Chứng minh hoàng thượng không có địch ý với ta.
“Hoàng thượng, thế này oan uổng người.” Ta buông tay nói: “Trán ta viết sẵn chữ ngốc. Phải chăng ngươi nhận lầm người?”
“Nếu ngươi không cố tình giả ngu, chính là muốn nghe trẫm khen ngươi mới cam tâm. Cũng tốt, trẫm không nói ra nguyên do, chắc chắn ngươi sẽ không thôi. Tình báo với ngươi một mực không rõ ràng, tuy trẫm rất buồn bực, nhưng cùng lắm chỉ bài trừ ngươi khỏi Lục Phiến môn, cũng sẽ không làm gì ngươi. Chân chính khiến trẫm nghi ngờ, là biểu hiện của ngươi trên đoạn đường này.
Chiến dịch khách sạn, ngươi liên tiếp đối mặt Liệt Thương, truyền nhân Lư Sơn kiếm quan, nữ hiệp Ngô Đồng Kim Vũ hiên, trưởng lão Võ Đang —— bốn vị này đều là hảo thủ nhất lưu trong chốn giang hồ. Trẫm cũng ở hiện trường, nhưng thậm chí không biết ngươi đuổi bọn hắn đi kiểu gì, nhưng chậm rãi đàm luận trước mặt bọn hắn. Nếu không phải mưu lược hơn người, đảm phách rất lớn, người nào chịu nổi? Ngươi thấy trẫm sẽ chấp nhận đây là kĩ năng của một đệ tử phổ thông Đại La sơn?
Đảm phách như thế thì cũng thôi đi, ở trấn Bích Thủy, giang hồ quần hào tới bái, dâng lên bảo mã lương câu, thiên kim thiên ngân, sơn trân hải vị, mỹ nữ như mây, cho dù đối tượng được bái không phải ngươi, mà là Dạ La bảo chủ sau lưng ngươi. Nhưng ngươi không chỉ mặt không đổi sắc, thậm chí một chút động lòng cũng không có. Đây là hàm dưỡng thế nào? Thứ bọn hắn hiến vừa vặn là nhược điểm của nhân tính. Trẫm để tay lên ngực tự vấn, ở cái tuổi của ngươi, dù có thể coi khinh vàng bạc, với ba mươi sáu xử nữ xinh đẹp như hoa, chưa hẳn có thể ngồi trong lòng mà vẫn không loạn. Đến nơi đây, hoài nghi của trẫm với ngươi lớn lên, sau đó mới có thể hoài nghi ngươi chính là Dạ La bảo chủ. “
Mạch suy nghĩ của hoàng thượng... Thật ra không có gì lạ. Ta phát giác được hoàng thượng đang hoài nghi ta, nhưng hoàn toàn không có manh mối —— làm sao hắn hoài nghi và bắt đầu từ đâu. Thảo nào... Cho dù biết ta không phải Dạ La bảo chủ, hắn vẫn không buông lỏng. Đoạn đường này, ta vẫn quá lộ liễu sao?
“Đừng khẩn trương như vậy, trẫm không phải thần toán, chỉ riêng ngươi đảm phách hơn người, tâm chí kiên định, trẫm cũng không cố chấp hoài nghi ngươi như thế. Tối thiểu, sau khi biết ngươi không phải Dạ La bảo chủ, vốn không nên hoài nghi ngươi. Nhưng ngươi có một sơ hở rất lớn, không chỉ ngươi, ngay cả trẫm cũng suýt không chú ý tới. Sai lầm lớn nhất của ngươi, có lẽ... Cũng là ưu điểm của ngươi, chính là ngươi quan tâm Y Nhân.”
“Đây là... ý gì?”
“Võng Lượng. “
Hoàng thượng nhẹ nhàng nói ra hai chữ này.
Ta trợn to mắt, nhưng rung động trong lòng vượt xa biểu đạt của nét mặt. Đáy lòng suýt nữa nổi lên ý nghĩ diệt khẩu. Nếu chuyện Võng Lượng bại lộ hoàn toàn, ta gần như không có bao nhiêu lựa chọn.
“Võng Lượng, là ngươi bắt, đúng không?”
“... Ta không hiểu lắm.”
“Vẫn còn giả ngu.” Hoàng thượng cười nói: “Yêu nữ Võng Lượng này vốn là ngươi thu phục, nhưng quá trình rất dễ dàng, trẫm vẫn không tin có thể thu phục một cao thủ như thế. Hôm qua yêu nữ Si Mị tới cứu Võng Lượng, trẫm chỉ sợ có sai lầm, từng lén xem xét chỗ giam giữ Võng Lượng. Trẫm đến đó lại chỉ thấy một hàng rào sắt trống không. Trẫm vốn cho rằng Võng Lượng chạy trốn, ai biết đến gần xem xét... Ha ha ha ha ha ha.”
Hoàng thượng cười phá lên như nhớ ra chuyện gì đó cực kỳ buồn cười, ta cau mày, không biết nên đối đãi nụ cười này thế nào.
“Ngươi là trí giả ngàn lo tất có sơ suất. Không biết ngươi đắc tội Võng Lượng này kiểu gì. Nàng đi thì đi, còn để lại hai hàng mười bốn chữ ‘Phân chó hỗn đản Minh Phi Chân’, ‘Giúp ngươi lão nương không phải người’ trên mặt đất, ha ha ha ha ha.”
“Nếu hoàng thượng biết nàng bị tiểu dân bắt, lúc chạy trốn viết vài từ cho hả giận cũng không phải chuyện gì khó tưởng tượng.”
“Nàng có thể chạy đi đâu? Si Mị và A Bất Lặc Tư đều đến, nàng không thừa cơ trở lại Quỷ Vực Nhất Hỏa, chạy ngược ra ngoài sao? Huống chi bảy chữ ‘Giúp ngươi lão nương không phải người’, đủ để trẫm nghĩ rõ ràng rất nhiều chuyện. Trẫm đoán ngươi áp chế yêu nữ này ngoan ngoãn, muốn nàng đi chấp hành nhiệm vụ gì đó của ngươi. Nhưng chung quy, ngươi thu phục được nàng. Trẫm đoán lúc này, nàng không trở lại bên người A Bất Lặc Tư, mà bị ngươi giấu đi, đúng không?”
Tiểu sư di luôn nói ta làm việc tùy tiện, không suy nghĩ chi tiết, cho tới hôm nay ta mới tin. Thì ra trong hành động của ta có nhiều lỗ thủng như vậy a.
“Cộng thêm điểm này, trẫm còn không biết ngươi không phải thường nhân sao? Nhưng chuyện bắt Võng Lượng, vốn dễ dàng làm ngươi gia tăng phong hiểm bại lộ. Nếu không xuất phát từ sự quan tâm với Y Nhân, vội vã hỏi ra tung tích của nàng từ miệng Võng Lượng, tất nhiên ngươi không đến nỗi này. Cho nên trẫm nói, đây có lẽ là ưu điểm của ngươi.”
Ngữ khí của hoàng thượng càng thêm ôn hòa, ta thì càng không hiểu. Hoàng thượng biết ta đang gạt hắn, hơn nữa còn lừa mấy tháng, nhưng giọng điệu này... Dường như không muốn trách ta chút nào.
“Trẫm không thể không nói, xưa nay Minh Hóa Ngữ nổi tiếng vì mờ mịt khó dò, không ai đoán được ý nghĩ của hắn. Đây quả là một quân cờ tuyệt diệu. Tìm đường sống trong chỗ chết, vậy mà có thể lừa gạt trẫm lâu như vậy. Đáng tiếc chính là, Dạ La bảo chủ xuất hiện, làm trẫm giải trừ một hoài nghi với ngươi, lại gõ chuẩn thân phận truyền nhân Đại La sơn của ngươi.
Ngươi có biết, Dạ La bảo với Đại La sơn ngươi, vốn đã qua lại thân mật. Ngươi càng không biết là, chuyện mỗi năm các sư đệ của ngươi đều xuất hiện ở Dạ La sơn của Dạ La bảo, trẫm đã sớm biết. Trẫm nghi ngờ ngươi là nhân vật trọng yếu của Đại La sơn lâu như vậy, chỉ khổ vì mịt mù không có chứng cứ. Đêm qua Dạ La bảo chủ công bố có giao tình với ngươi, trẫm thoáng chốc đã nghĩ đến con đường này, lập tức thông suốt. Trẫm sửa sang cả tối hôm qua, đã làm rõ ràng thấu triệt lai lịch của ngươi.”
Hoàng thượng tiếp tục cười nói: “Ngươi, Minh Phi Chân, lúc đầu trăm phương ngàn kế muốn vào Lục Phiến môn. Không thể không nói, đây thật là một nước cờ tốt. Lục Phiến môn là bước tiếp cận triều đình đơn giản nhất mà không dễ nghĩ đến nhất. Hơn nữa với nhãn lực của Y Nhân, cũng tuyệt đối không nhìn lầm. Có thể nàng nhìn ra gì đó, cũng có thể là không, nhưng nàng nhìn thấy mặt ưu tú của ngươi nhiều hơn, cho nên một mực khen ngợi ngươi rất nhiều.
Trong sự kiện Tranh vương, ngươi gặp Minh Đồ Phục Tượng, với bản sự của ngươi mà có thể trở về từ cõi chết dưới tay hắn, không thể đơn giản dùng vận khí để khái quát. Kỳ thực khi đó trẫm đã cảm thấy gia hỏa ngươi mạng lớn như kỳ tích, gặp phải cao thủ cỡ Phục Tượng mà đại giới chỉ là nghỉ ngơi không đến một tháng, có thể nói là tạo hóa. Đêm qua trẫm suy nghĩ cẩn thận, lúc ấy khẳng định ngươi nhìn thấu thân phận Minh Đồ, sớm bố trí phòng vệ, cho nên Phục Tượng Thần Chưởng không thể lấy tính mạng ngươi! Trẫm nói đúng không!”
Ta ngơ ngác gật gật đầu
“Sau đó đấu với Kim Vương Tôn, ngươi nhanh nhẹn qua ba cuộc, trẫm cũng không biết là sao. Có lẽ đều do ngươi suy nghĩ khác người, nhanh nhẹn thi diệu kế. Về phần chữ khắc thái sư phụ ngươi lưu lại, nếu ngươi là truyền nhân dòng chính của Đại La sơn, tất nhiên không bị ảnh hưởng, trẫm nói có đúng không?”
Ta lại ngơ ngác gật gật đầu...
“Nghĩ kỹ chuyện Khổng thượng thư làm loạn, cũng là ngươi tra ra chân tướng. Còn có các loại gặp gỡ dọc con đường này, đều là ngươi dùng diệu kế tương trợ. Có chuyện này hay không?”
“Có... “
“Nếu ngươi là truyền nhân của Đại La sơn, trẫm cũng không khó hiểu những chuyện xảy ra với ngươi trong mấy ngày này.”
Không nhận cũng phải nhận, bị hoàng thượng nhận ra, ta cũng không có cách nào.
Ta tê cả da đầu, phi tốc suy nghĩ vì sao truyền nhân Đại La sơn như ta phải trà trộn vào Lục Phiến môn.
Hoàng thượng lại cười nói trước: “Xem ra, rốt cuộc các ngươi đã lựa chọn.”
“Sao?”
“Đại La sơn xưa nay trung lập, không tham dự tranh đấu phe phái giang hồ. Đây là lần đầu tiên, Đại La sơn làm ra lựa chọn rõ ràng như thế.”
Sao? Hoàng thượng cho rằng ta là đại biểu Đại La sơn đầu nhập triều đình?
Hoàng thượng gật gật đầu, mỉm cười nói: “Vì sao ngươi tới, trẫm rõ ràng. Ngươi quy hàng, trẫm đã thấy. Ngươi yên tâm, có trẫm ở đây, ngươi có quả ngon để ăn!”
Ta suýt nữa khóc lên.
“Hoàng thượng, ngài thật sự quá anh minh... “
Coi như ta được kiến thức cảnh giới tối cao của lấp liếm. Lấp liếm hay nhất không phải dựa vào trí lực của bản thân, là dựa vào sự thiểu năng của đối phương a! !
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
06 Tháng mười một, 2018 19:15
Tính thằng DD là cục súc chứ không phải chính trực, nó không phải kiểu ghét ác như cừu chỉ là thích dùng nắm đấm giải quyết vấn đề thôi. Kiểu của nó có thằng Sanosuke trong kenshin khá là giống
06 Tháng mười một, 2018 19:05
Edit là chỉ cần đúng ngữ pháp là được rồi, như bạn là tốt quá rồi. Bạn cứ pm cho Ronkute đi.
06 Tháng mười một, 2018 19:00
hợp tính thì mới gặp cũng là anh em...
06 Tháng mười một, 2018 18:56
Bác chỉ cho mình mấy chỗ cần edit tốt hơn được không,
Tại căn bản mình kém văn mà cũng không biết tiếng trung thành ra không viết cho câu nó văn vẻ được, chỉ đủ ý với đúng ngữ pháp là tốt lắm rồi =))
06 Tháng mười một, 2018 18:55
Mỗi người một ý, có lẽ lão Đường ở chung thấy main cũng không xấu nên thế =))
06 Tháng mười một, 2018 18:18
Bạn edit tốt quá, nếu edit kỹ hơn một chút, bạn có thể liện hệ với Ronkute để tính lương bên edit. 30 thạch/1 chương. Như vậy cũng đáng bỏ công sức hơn.
06 Tháng mười một, 2018 18:16
Á à, thì ra Thẩm lão đại thích hòa thượng à.
06 Tháng mười một, 2018 17:46
:v ông tác giả cũng hợp lý hóa lí do Đường Dịch không tố cáo Phi Chân nhưng mà lại càng bất hợp lý
Bây giờ bạn vào 1 tổ chức để trả thù nhà, đương nhiên muốn tổ chức đó lớn mạnh
Tự nhiên phát hiện ra trong tổ chức có 1 thằng võ công bá vcl nhưng thường ngày giả ngu, bạn có nghi ngờ không ? , lấy tích cách cương trực của Đường Dịch chắc chắn sẽ không thể bỏ qua dễ dàng như thế
Ấy vậy mà ổng lại bỏ qua đơn giản chỉ vì "Làm gì thì làm không ảnh hưởng đến anh báo thù là được" =))
06 Tháng mười một, 2018 17:24
chết chặt danh hiệu ôn thần minh phi chân rồi đến quì với anh long tại thiên
06 Tháng mười một, 2018 17:19
Mình chỉ edit kĩ hơn thôi mà
Thành ra tốc độ ra chương cũng bị chậm lại, không ngày vài chục chương như cv thông thường được ):
06 Tháng mười một, 2018 14:23
Truyện của bác ad tốt quá riết chỉ chờ bên này không muốn qua chỗ khác đọc luôn :'(
06 Tháng mười một, 2018 12:36
võ công của thanh niên phi chân này ảo diệu vậy còn cả chiêu giống thôi miên nữa
06 Tháng mười một, 2018 10:40
căn bản là chất lượng tốt bác ơi không cần dục tốc bất đạt. cứ ra đều là được rồi.
05 Tháng mười một, 2018 22:03
Yên tâm, ngày nào tối thiểu cũng 2 chương =))
05 Tháng mười một, 2018 21:04
hu nay ra có 1 chap thui à
03 Tháng mười một, 2018 20:48
trong cái truyện này đọc lâu nghi ngờ giới tính tùm lum hết rồi
03 Tháng mười một, 2018 20:46
một đám bình thường dở hơi điên điên mà đến lúc chơi âm mưu đứa nào cũng lắm thủ đoạn tầng tầng lớp lớp
03 Tháng mười một, 2018 15:52
trap nó phải huyền bí.
03 Tháng mười một, 2018 11:04
Là nữ chứ gì mà là nữ thật đấy :))))) , lão bị con tác đầu độc giống thanh niên Châu rồi à =)))
02 Tháng mười một, 2018 22:39
theo thái y nói thì có lẽ tô hiểu là nữ thật đấy dù sao cũng là đệ nhất thần y mấy cái vấn đề giới tính này liếc cái là ra , à mà lầu trên avatar với tên có vẻ giống lão lang nhỉ có phải phân thân của lang không vậy
02 Tháng mười một, 2018 21:25
Quên trừ thằng trap Tô Hiểu ra :lol:
02 Tháng mười một, 2018 21:23
Mấy thằng trong truyện chính tưng tửng thôi chứ thằng nào cũng khôn lòi họng, ngu ngơ là lên bảng đếm số cả lũ :))
02 Tháng mười một, 2018 13:55
gintama thì anh quân ăn hành nhiều nhất
02 Tháng mười một, 2018 11:59
gintama thì tướng quân bọn nó cũng dám đem ra làm trò hề
02 Tháng mười một, 2018 11:19
Đã sửa bác, vừa bấm đăng thì mất điện, không kịp check
BÌNH LUẬN FACEBOOK