Mục lục
[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Kết luận chính là —— truyền nhân của Đại La sơn thế hệ này, là một người không sở trường võ công, mà dùng trí kế mưu lược hành tẩu tại thế.”

Giọng nói hoàng thượng chậm chạp, nhưng không thấy lo lắng mảy may. Trong không khí cũng lưu động chậm chạp, không thấy cảm xúc cương liệt. Chứng minh hoàng thượng không có địch ý với ta.

“Hoàng thượng, thế này oan uổng người.” Ta buông tay nói: “Trán ta viết sẵn chữ ngốc. Phải chăng ngươi nhận lầm người?”

“Nếu ngươi không cố tình giả ngu, chính là muốn nghe trẫm khen ngươi mới cam tâm. Cũng tốt, trẫm không nói ra nguyên do, chắc chắn ngươi sẽ không thôi. Tình báo với ngươi một mực không rõ ràng, tuy trẫm rất buồn bực, nhưng cùng lắm chỉ bài trừ ngươi khỏi Lục Phiến môn, cũng sẽ không làm gì ngươi. Chân chính khiến trẫm nghi ngờ, là biểu hiện của ngươi trên đoạn đường này.

Chiến dịch khách sạn, ngươi liên tiếp đối mặt Liệt Thương, truyền nhân Lư Sơn kiếm quan, nữ hiệp Ngô Đồng Kim Vũ hiên, trưởng lão Võ Đang —— bốn vị này đều là hảo thủ nhất lưu trong chốn giang hồ. Trẫm cũng ở hiện trường, nhưng thậm chí không biết ngươi đuổi bọn hắn đi kiểu gì, nhưng chậm rãi đàm luận trước mặt bọn hắn. Nếu không phải mưu lược hơn người, đảm phách rất lớn, người nào chịu nổi? Ngươi thấy trẫm sẽ chấp nhận đây là kĩ năng của một đệ tử phổ thông Đại La sơn?

Đảm phách như thế thì cũng thôi đi, ở trấn Bích Thủy, giang hồ quần hào tới bái, dâng lên bảo mã lương câu, thiên kim thiên ngân, sơn trân hải vị, mỹ nữ như mây, cho dù đối tượng được bái không phải ngươi, mà là Dạ La bảo chủ sau lưng ngươi. Nhưng ngươi không chỉ mặt không đổi sắc, thậm chí một chút động lòng cũng không có. Đây là hàm dưỡng thế nào? Thứ bọn hắn hiến vừa vặn là nhược điểm của nhân tính. Trẫm để tay lên ngực tự vấn, ở cái tuổi của ngươi, dù có thể coi khinh vàng bạc, với ba mươi sáu xử nữ xinh đẹp như hoa, chưa hẳn có thể ngồi trong lòng mà vẫn không loạn. Đến nơi đây, hoài nghi của trẫm với ngươi lớn lên, sau đó mới có thể hoài nghi ngươi chính là Dạ La bảo chủ. “

Mạch suy nghĩ của hoàng thượng... Thật ra không có gì lạ. Ta phát giác được hoàng thượng đang hoài nghi ta, nhưng hoàn toàn không có manh mối —— làm sao hắn hoài nghi và bắt đầu từ đâu. Thảo nào... Cho dù biết ta không phải Dạ La bảo chủ, hắn vẫn không buông lỏng. Đoạn đường này, ta vẫn quá lộ liễu sao?

“Đừng khẩn trương như vậy, trẫm không phải thần toán, chỉ riêng ngươi đảm phách hơn người, tâm chí kiên định, trẫm cũng không cố chấp hoài nghi ngươi như thế. Tối thiểu, sau khi biết ngươi không phải Dạ La bảo chủ, vốn không nên hoài nghi ngươi. Nhưng ngươi có một sơ hở rất lớn, không chỉ ngươi, ngay cả trẫm cũng suýt không chú ý tới. Sai lầm lớn nhất của ngươi, có lẽ... Cũng là ưu điểm của ngươi, chính là ngươi quan tâm Y Nhân.”

“Đây là... ý gì?”

“Võng Lượng. “

Hoàng thượng nhẹ nhàng nói ra hai chữ này.

Ta trợn to mắt, nhưng rung động trong lòng vượt xa biểu đạt của nét mặt. Đáy lòng suýt nữa nổi lên ý nghĩ diệt khẩu. Nếu chuyện Võng Lượng bại lộ hoàn toàn, ta gần như không có bao nhiêu lựa chọn.

“Võng Lượng, là ngươi bắt, đúng không?”

“... Ta không hiểu lắm.”

“Vẫn còn giả ngu.” Hoàng thượng cười nói: “Yêu nữ Võng Lượng này vốn là ngươi thu phục, nhưng quá trình rất dễ dàng, trẫm vẫn không tin có thể thu phục một cao thủ như thế. Hôm qua yêu nữ Si Mị tới cứu Võng Lượng, trẫm chỉ sợ có sai lầm, từng lén xem xét chỗ giam giữ Võng Lượng. Trẫm đến đó lại chỉ thấy một hàng rào sắt trống không. Trẫm vốn cho rằng Võng Lượng chạy trốn, ai biết đến gần xem xét... Ha ha ha ha ha ha.”

Hoàng thượng cười phá lên như nhớ ra chuyện gì đó cực kỳ buồn cười, ta cau mày, không biết nên đối đãi nụ cười này thế nào.

“Ngươi là trí giả ngàn lo tất có sơ suất. Không biết ngươi đắc tội Võng Lượng này kiểu gì. Nàng đi thì đi, còn để lại hai hàng mười bốn chữ ‘Phân chó hỗn đản Minh Phi Chân’, ‘Giúp ngươi lão nương không phải người’ trên mặt đất, ha ha ha ha ha.”

“Nếu hoàng thượng biết nàng bị tiểu dân bắt, lúc chạy trốn viết vài từ cho hả giận cũng không phải chuyện gì khó tưởng tượng.”

“Nàng có thể chạy đi đâu? Si Mị và A Bất Lặc Tư đều đến, nàng không thừa cơ trở lại Quỷ Vực Nhất Hỏa, chạy ngược ra ngoài sao? Huống chi bảy chữ ‘Giúp ngươi lão nương không phải người’, đủ để trẫm nghĩ rõ ràng rất nhiều chuyện. Trẫm đoán ngươi áp chế yêu nữ này ngoan ngoãn, muốn nàng đi chấp hành nhiệm vụ gì đó của ngươi. Nhưng chung quy, ngươi thu phục được nàng. Trẫm đoán lúc này, nàng không trở lại bên người A Bất Lặc Tư, mà bị ngươi giấu đi, đúng không?”

Tiểu sư di luôn nói ta làm việc tùy tiện, không suy nghĩ chi tiết, cho tới hôm nay ta mới tin. Thì ra trong hành động của ta có nhiều lỗ thủng như vậy a.

“Cộng thêm điểm này, trẫm còn không biết ngươi không phải thường nhân sao? Nhưng chuyện bắt Võng Lượng, vốn dễ dàng làm ngươi gia tăng phong hiểm bại lộ. Nếu không xuất phát từ sự quan tâm với Y Nhân, vội vã hỏi ra tung tích của nàng từ miệng Võng Lượng, tất nhiên ngươi không đến nỗi này. Cho nên trẫm nói, đây có lẽ là ưu điểm của ngươi.”

Ngữ khí của hoàng thượng càng thêm ôn hòa, ta thì càng không hiểu. Hoàng thượng biết ta đang gạt hắn, hơn nữa còn lừa mấy tháng, nhưng giọng điệu này... Dường như không muốn trách ta chút nào.

“Trẫm không thể không nói, xưa nay Minh Hóa Ngữ nổi tiếng vì mờ mịt khó dò, không ai đoán được ý nghĩ của hắn. Đây quả là một quân cờ tuyệt diệu. Tìm đường sống trong chỗ chết, vậy mà có thể lừa gạt trẫm lâu như vậy. Đáng tiếc chính là, Dạ La bảo chủ xuất hiện, làm trẫm giải trừ một hoài nghi với ngươi, lại gõ chuẩn thân phận truyền nhân Đại La sơn của ngươi.

Ngươi có biết, Dạ La bảo với Đại La sơn ngươi, vốn đã qua lại thân mật. Ngươi càng không biết là, chuyện mỗi năm các sư đệ của ngươi đều xuất hiện ở Dạ La sơn của Dạ La bảo, trẫm đã sớm biết. Trẫm nghi ngờ ngươi là nhân vật trọng yếu của Đại La sơn lâu như vậy, chỉ khổ vì mịt mù không có chứng cứ. Đêm qua Dạ La bảo chủ công bố có giao tình với ngươi, trẫm thoáng chốc đã nghĩ đến con đường này, lập tức thông suốt. Trẫm sửa sang cả tối hôm qua, đã làm rõ ràng thấu triệt lai lịch của ngươi.”

Hoàng thượng tiếp tục cười nói: “Ngươi, Minh Phi Chân, lúc đầu trăm phương ngàn kế muốn vào Lục Phiến môn. Không thể không nói, đây thật là một nước cờ tốt. Lục Phiến môn là bước tiếp cận triều đình đơn giản nhất mà không dễ nghĩ đến nhất. Hơn nữa với nhãn lực của Y Nhân, cũng tuyệt đối không nhìn lầm. Có thể nàng nhìn ra gì đó, cũng có thể là không, nhưng nàng nhìn thấy mặt ưu tú của ngươi nhiều hơn, cho nên một mực khen ngợi ngươi rất nhiều.

Trong sự kiện Tranh vương, ngươi gặp Minh Đồ Phục Tượng, với bản sự của ngươi mà có thể trở về từ cõi chết dưới tay hắn, không thể đơn giản dùng vận khí để khái quát. Kỳ thực khi đó trẫm đã cảm thấy gia hỏa ngươi mạng lớn như kỳ tích, gặp phải cao thủ cỡ Phục Tượng mà đại giới chỉ là nghỉ ngơi không đến một tháng, có thể nói là tạo hóa. Đêm qua trẫm suy nghĩ cẩn thận, lúc ấy khẳng định ngươi nhìn thấu thân phận Minh Đồ, sớm bố trí phòng vệ, cho nên Phục Tượng Thần Chưởng không thể lấy tính mạng ngươi! Trẫm nói đúng không!”

Ta ngơ ngác gật gật đầu

“Sau đó đấu với Kim Vương Tôn, ngươi nhanh nhẹn qua ba cuộc, trẫm cũng không biết là sao. Có lẽ đều do ngươi suy nghĩ khác người, nhanh nhẹn thi diệu kế. Về phần chữ khắc thái sư phụ ngươi lưu lại, nếu ngươi là truyền nhân dòng chính của Đại La sơn, tất nhiên không bị ảnh hưởng, trẫm nói có đúng không?”

Ta lại ngơ ngác gật gật đầu...

“Nghĩ kỹ chuyện Khổng thượng thư làm loạn, cũng là ngươi tra ra chân tướng. Còn có các loại gặp gỡ dọc con đường này, đều là ngươi dùng diệu kế tương trợ. Có chuyện này hay không?”

“Có... “

“Nếu ngươi là truyền nhân của Đại La sơn, trẫm cũng không khó hiểu những chuyện xảy ra với ngươi trong mấy ngày này.”

Không nhận cũng phải nhận, bị hoàng thượng nhận ra, ta cũng không có cách nào.

Ta tê cả da đầu, phi tốc suy nghĩ vì sao truyền nhân Đại La sơn như ta phải trà trộn vào Lục Phiến môn.

Hoàng thượng lại cười nói trước: “Xem ra, rốt cuộc các ngươi đã lựa chọn.”

“Sao?”

“Đại La sơn xưa nay trung lập, không tham dự tranh đấu phe phái giang hồ. Đây là lần đầu tiên, Đại La sơn làm ra lựa chọn rõ ràng như thế.”

Sao? Hoàng thượng cho rằng ta là đại biểu Đại La sơn đầu nhập triều đình?

Hoàng thượng gật gật đầu, mỉm cười nói: “Vì sao ngươi tới, trẫm rõ ràng. Ngươi quy hàng, trẫm đã thấy. Ngươi yên tâm, có trẫm ở đây, ngươi có quả ngon để ăn!”

Ta suýt nữa khóc lên.

“Hoàng thượng, ngài thật sự quá anh minh... “

Coi như ta được kiến thức cảnh giới tối cao của lấp liếm. Lấp liếm hay nhất không phải dựa vào trí lực của bản thân, là dựa vào sự thiểu năng của đối phương a! !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Quang Anh Luong
24 Tháng mười hai, 2018 16:49
Main cứ chối nhưng bá hơn sư phụ cmnr :v ít nhất lão này còn chưa dám vào hẳn cung thi phò mã :))
Hoaqin
24 Tháng mười hai, 2018 10:32
Đường Dịch cho về với Tư Phủ =))
dpnkbpvn
24 Tháng mười hai, 2018 10:11
thế còn Đường Dịch XD
tuanti1997qn
23 Tháng mười hai, 2018 23:10
Tiểu sư di của lão Phi Chân bá quá mức rồi. Lão mà ko lo đẩy sớm chắc còn ăn hành dài.
Quang Anh Luong
23 Tháng mười hai, 2018 20:27
pha này KVT dễ bị đánh chi què giò rồi :v vẫn nhớ lão Phi Chân bảo ai thò mặt vào Dạ La thư thì nhất định phải phế mà lại
Hoaqin
23 Tháng mười hai, 2018 17:50
Vợ cả sư di, vợ hai lão đại, vợ ba vợ bốn 2 công chúa, vợ 5 Bạch Liên, vợ 6 Tô Hiểu =)) Vài slot sau cho mấy người nữa, tầm chục vợ là ok
Hoaqin
23 Tháng mười hai, 2018 16:14
Sau này một slot trong hậu cung là đẹp =))
dpnkbpvn
22 Tháng mười hai, 2018 18:46
Tô hiểu dễ thương max level r
Hoaqin
21 Tháng mười hai, 2018 08:52
Truyện này phải mua ảnh scan đấy bạn ơi =))
54321zxcv
21 Tháng mười hai, 2018 08:43
bác có link truyện chữ ko. em vật thuốc quá
qtrung2511
17 Tháng mười hai, 2018 21:28
chắc là thế rồi.
firefox123
17 Tháng mười hai, 2018 20:38
Thằng này hái hoa hái cả cụm, ăn thịt ăn cả bát thế này thì họ Lý đổi luôn thành họ Minh cho nhanh nhỉ
Gingi
17 Tháng mười hai, 2018 20:35
99.99% là như thế rồi :v
Quang Anh Luong
17 Tháng mười hai, 2018 20:23
Đừng bảo phò mã mà con công chúa nói là Phi Chân giả dạng đấy nhá :v
dpnkbpvn
15 Tháng mười hai, 2018 21:56
Dăm ba thằng malay đòi ngáng chân rồng vàng
vo danh 2
15 Tháng mười hai, 2018 21:30
Người ta đi bão , ông ở nhà dịch truyện cho ae , thấy ấm lòng nhẹ , klq nhưng vn vô địch rồi , ae ơiiii......
haloween12
15 Tháng mười hai, 2018 20:34
đệt phò mã là main =))
Alohawow
14 Tháng mười hai, 2018 22:01
toàn chiêu khắm éo chịu đc :))
toicotoi
14 Tháng mười hai, 2018 21:59
chân giò của ta không ai giành được :))
dpnkbpvn
14 Tháng mười hai, 2018 00:55
Hmm, Chân Giò Quy Ngã Đại Pháp
Quang Anh Luong
13 Tháng mười hai, 2018 21:40
đoạn nhảy vực cũng chỉ nhắc tới lão tứ thôi :v ngũ sư muội và tiểu lục tử ít nói tới
Hoaqin
13 Tháng mười hai, 2018 20:51
Main bảo đè xuống chưa nói đây :v
haloween12
13 Tháng mười hai, 2018 19:47
chưa thấy nhắc tới sư muội nhỉ
vo danh 2
12 Tháng mười hai, 2018 21:25
Lão phu chung ngưng ... Chiêu này khốn nạn nha ... Vô sỉ vô địch thiên hạ nha
Quang Anh Luong
12 Tháng mười hai, 2018 00:51
chán bác ***, hứa hôn với kim vương tôn là tỷ tỷ nó, mà biết đâu nó bịa chuyện thì sao? Chỉ thuận nước đẩy thuyền theo phỏng đoán của Phi Chân thôi :v
BÌNH LUẬN FACEBOOK