Tô Hiểu phải ở với ta.
Lúc ấy ta vừa nghe được Tô Hiểu sẽ ở cùng hai sư đệ, lập tức quỷ thần xui khiến đổi ý.
Ta xác thực không yên tâm Tô Hiểu ở phòng ta, nhưng ta càng không yên tâm đám sư đệ của ta a.
Hai người bọn họ đều là cực phẩm gây bất ngờ a. Vạn nhất thấy Tô Hiểu xinh đẹp, không nhịn được giở trò thì sao? Ta không muốn thấy sư đệ sắp đến tuổi xây dựng sự nghiệp của mình bị bẻ cong a! Cho dù nhị sư đệ nhịn được, tính cách tứ sư đệ hoạt bát, nếu hắn không tim không phổi ngủ cùng Tô Hiểu thì nhịn thế nào được!
Ngay cả ta cũng không ngủ cùng Tô Hiểu đấy! !
Ách. . . Tự lấy mình làm tiêu chuẩn sao thấy là lạ. Ta cũng không muốn ngủ chung với Tô Hiểu, ta lo Tô Hiểu sẽ bị dọa sợ. Không sai, nhất định là như vậy.
Chờ ta đuổi đám Liễu Nguyên đi, lại nghĩ lý do qua loa cho nhị sư đệ, nói không ở chung là tốt cho bọn hắn. Ta cũng sợ hắn không giữ mồm giữ miệng nói ra quan hệ của ta với Thần Nguyệt giáo, cho nên không dám để Đường Dịch rời phòng.
Giải thích một hồi như vậy đã tốn một buổi chiều, bất tri bất giác mặt trời chiều ngả về tây, mây che kín trời.
Người trong phòng ta vừa đi hết, công chúa điện hạ cũng không nhịn được nữa.
Điện hạ khó khăn lắm mới được giải phóng hai chân, lập tức xuống giường đi một vòng, hoạt động thân thể.
"Giường của ngươi quá nhỏ."
Điện hạ vừa vận động giãn tay chân, cau mày nói: "Ngươi cao như vậy, nên bảo Y Nhân làm riêng cho ngươi một cái giường."
"Không phải giường lớn để ngủ ngon sao?" Ta cười nói: "Cho nên xưa nay lão đại không cho chúng ta dùng giường lớn. Chẳng những dễ ngủ nướng, còn dễ gây phiền toái."
Điện hạ hiếu kỳ nói: "Có thể gây phiền toái gì?"
Ta sờ mũi: "Mời cô nương nằm xuống phiền toái thôi."
"Lưu manh!" Gương mặt xinh đẹp của điện hạ ửng đỏ, cau mày nhàn nhạt nói: "Sau này, không cho nói lời như thế trước mặt ta."
Điện hạ không tự xưng bản cung, mà tự xưng 'Ta'. Điều này nói rõ, nàng vừa ra ngoài liền thoát ly thân phận công chúa. Tính tự giác thật không tầm thường.
"Điện hạ, không biết lúc nào Tô Hiểu qua, ngươi phải cẩn thận chút."
"Ta biết."
Điện hạ làm vận động giãn người, nhưng ánh mắt không tiếp xúc với ta. Dường như đang tức giận, lại như không muốn nói chuyện.
Thật ra điện hạ là người rất dễ ở chung, chỉ giữ lễ đoan chính mà thôi. Như vậy hẳn là ta chọc giận nàng a.
Tự ngẫm lại, tối hôm qua tiếp xúc thân mật với công chúa, cộng thêm hôm nay nhìn no mắt. Thực sự ta nhận không ít phúc lợi. . . Phải nói, đây cũng là lý do khiến điện hạ tức giận a.
Nếu không nói minh bạch chuyện này, sớm muộn cũng gây hoạ.
"Điện hạ, chuyện tối qua ta chưa giải thích rõ ràng."
Ta chỉnh lý chuyện tối qua, nói vắn tắt ra lần nữa. Lần này điện hạ chỉ lẳng lặng nghe, không biểu hiện cảm xúc ra ngoài.
"Tối hôm qua đích thực tại hạ tốn không ít thời gian truy đuổi người kia, nhưng không phải đuổi tới hừng đông như ta nói. Chủ yếu bởi vì điện hạ ngủ trên giường, lại chưa hết dược lực. Tại hạ lo lắng xảy ra chuyện gì đó. . ."
Ta thấy khuôn mặt điện hạ ửng đỏ, vội vàng nói: "Tối hôm qua ta không trở về, mà đi núi rừng ngoài thành, ngâm trong suối một đêm. Việc này thiên chân vạn xác, tại hạ có thể phát thệ."
Lúc này dường như điện hạ mới hơi hứng thú: "Ngâm suối một đêm, trong thời thiết lạnh như thế?"
"Ân. . ." Ta gãi gãi đầu, ngượng ngập nói: "Điện hạ phải biết, các ngươi đều bị loại dược vật này ảnh hưởng, sao tại hạ có thể vô sự? Tối hôm qua tại hạ phát nhiệt toàn thân, không thể không tìm địa phương mát mẻ nghỉ ngơi, đó là vì sao tối hôm qua tại hạ kiên trì không ngủ trong nha môn."
Hồng Trang công chúa là đại cô nương chưa xuất khuê các, không rõ chi tiết trong đó lắm. Cho nên, nhất thời không nghĩ tới vì sao ta trúng độc mà vô sự. Bây giờ bị ta điểm tỉnh, không khỏi hơi ngượng ngùng, lại hơi hối hận, dường như cảm thấy trước đó hơi oan uổng ta.
Điện hạ đánh giá ta một lúc, không biết đang suy nghĩ gì.
(Nơi này vốn là phòng hắn, tự ta muốn tới. Lại hại hắn chạy đi ngâm suối giữa mùa đông. Hắn vừa vào cửa, ta không đánh thì mắng, nếu không thì dùng đao đe dọa. Vừa nãy nhìn hắn giáo huấn người, tính tình cũng không nhỏ, may mà hắn không nói tiếng nào với ta, đều nhịn xuống)
Thời điểm mở miệng lại, ngữ khí của nàng đã khôi phục yên ổn cùng bình tĩnh lúc đầu.
"Ta đã biết, cứ để chuyện này trôi đi. Sau này không cần nhắc lại."
Chờ đã? Có thể chứ? Đây chính là nụ hôn đầu cùng lần đầu ngài bị sờ mó a. Ta còn tưởng ít nhất phải trúng ba Lưu Ly Đao a.
Vậy thì quá tốt rồi, nếu ở cùng phòng mà không nói tiếng nào, quả thực là muốn mạng ta a.
Không khí trong phòng nhẹ nhõm không ít, ta nắm chắc thời cơ hỏi.
"Điện hạ muốn ở chỗ ta đến kỳ hạn thí tuyển phò mã a?"
"Đương nhiên. Chắc chắn phụ hoàng đã phát tán cao thủ tìm ta khắp nơi. Một khi ta lộ diện, lập tức sẽ bị mang về cung, không thể ra ngoài nữa."
"Kỳ thực thí tuyển cũng chỉ là mười ngày sau, điện hạ an tâm ở trong cung cũng không sao. Chỗ Kim Vương Tôn, ta. . ." Nói được một nửa thì không nói nổi nữa. Điện hạ cũng hành tẩu giang hồ, ta không thể nói cho nàng ta đã đánh Kim Vương Tôn một trận, chúng ta đã rõ ràng nội tình của tiểu tử kia, căn bản không lo lắng a?
"Giao cho ngươi, ta không yên lòng."
Điện hạ thản nhiên nói: "Minh Phi Chân, không phải ta xem thường ngươi. Nhưng Kim Ngân tông là một phái, mà ngươi chỉ là một người. Đừng thấy Kim Vương Tôn bị vây ở phủ, không thể hành động mà chủ quan. Cũng bởi hắn bị kẹt ở hành quán, bản thân không thể ra mặt làm việc, ngược lại sẽ điều khiển tinh nhuệ Kim Ngân tông. Tuy võ công Kim Vương Tôn mạnh, nhưng so với cao thủ chân chính trong Kim Ngân tông, hắn còn kém một bậc. Có những người đó giúp hắn, trái lại mạnh hơn tự hắn hành động."
Nói thật đúng, đích thực A Hổ mạnh hơn Kim Vương Tôn.
Điện hạ nói: "Ta ở chỗ của ngươi, có thể nghiên cứu phương pháp đối phó hắn cùng ngươi, cũng có thể thuận tiện bảo hộ ngươi, hành động thuận lợi hơn nhiều."
"Vậy cũng đúng." Ta khoanh tay suy nghĩ một lát, tiếp lời: "Nếu cuối cùng ta thắng, ta sẽ thành vợ chồng với công chúa. Thử ở chung sớm cũng không tệ, đúng không?"
"A? Ngươi. . ." Điện hạ bỗng chốc hết chỗ nói, dường như cho tới bây giờ, vẫn chưa từng nghĩ sẽ có chuyện này. "Vì sao nói như vậy?"
"Không phải sao?" Ta nghi ngờ nói: "Nếu điện hạ giúp ta thắng Kim Vương Tôn, lại đề nghị giả thành thân, hẳn cũng nghĩ đến sau này chúng ta phải ở cùng nhau, sẽ còn gặp đủ loại chuyện. Không phối hợp ăn ý từ trước, sau này mọi người đều rất xấu hổ a?"
"A, a, đúng. . ."
Dường như điện hạ hoàn toàn không nghĩ tới chuyện này, rốt cuộc giả thành thân trong đầu nàng là thế nào a.
"Ta còn tưởng rằng. . . Ngươi vào phủ phò mã, ta về núi Nga Mi là được. . ."
Sao có thể a! Cho dù ngươi nóng vội trở về xông xáo giang hồ, cũng không thể vừa thành hôn liền lập tức trở về. Ngày thứ ba lại mặt có về xa như vậy sao!
"Tóm lại chúng ta phải phối hợp tốt, cũng phải có sự hiểu biết nhất định về sinh hoạt ăn uống mới được. Bằng không, chẳng nói đâu xa, ngài lộ ra ánh sáng cũng chỉ bị bắt hồi cung. Nếu ta bị biết tư tàng công chúa, tội lớn lắm a."
“Quỷ nhát gan, sao ngươi. . ."
Điện hạ còn chưa nói xong, ngoài cửa đột nhiên vang lên âm thanh thanh thúy.
"Minh đại ca, ta tới."
Tô Hiểu tới !
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
14 Tháng một, 2019 17:19
bao giờ mới tới Tuyết đây? hóng
14 Tháng một, 2019 06:25
Tô hiểu của ta chắc phải đợi dài dài @@
13 Tháng một, 2019 23:51
Bạch tổng quản trước đã =))
13 Tháng một, 2019 23:47
Theo thứ tự xuất hiện sẽ tới route thẩm phó tổng ??
13 Tháng một, 2019 20:53
Thế là xong route tiểu sư di, còn khoảng 5 6 người nữa thôi =))
13 Tháng một, 2019 17:59
Đúng ra tên chương là Linh bát động quải động động quải => 0807007 =))
13 Tháng một, 2019 17:40
vãi chưởng :)) ta còn đan tưởng tên chương bị lỗi, giật cả mịn
10 Tháng một, 2019 16:55
lươn vừa to vừa trơn vừa dài vừa thích chui lỗ
khu nhà của nữ bộ khoái chỉ có nữ không nam
còn lại tự hiểu đi
09 Tháng một, 2019 22:45
Có liên quan đến ăn lươn tráng dương chăng
09 Tháng một, 2019 18:36
Lươn thì nghĩ bậy được gì nhỉ :v
09 Tháng một, 2019 18:27
mà bảo nữ bộ khoái đưa cho tô hiểu nên cũng chả hiểu sao, có khi đầu main nghĩ bậy quen nên nôn.
09 Tháng một, 2019 18:23
lươn hay sống nơi bùn đất, vào chỗ nữ bộ khoái mà có lươn tại hạ nghĩ chỉ có cống rãnh thôi.
09 Tháng một, 2019 00:35
Chịu, ta cũng chịu
Không thấy tác giả nói chi tiết nào main sợ lươn
09 Tháng một, 2019 00:19
Lươn ngon mà nhỉ
09 Tháng một, 2019 00:19
Ai giải thích hộ mình tại s phi chân ăn cháo lươn lại ói thế huhu
08 Tháng một, 2019 19:46
Chợt nhận ra hiện giờ lão Phi Chân cõng nhiều nồi thật :v
07 Tháng một, 2019 19:36
Cục súc nhưng dùng được giết người trong mộng, dùng chân khí của mình bảo vệ người khác :))
07 Tháng một, 2019 19:29
Phải vào thần thông chi cảnh mới dùng được hết Dạ Bộ, cỡ sư phụ với sư tổ là dùng được
07 Tháng một, 2019 19:20
kỹ thuật được sáng tạo trên nền tảng của sự cục súc :))
chỉ dành cho những thành phần cục súc sử dụng :))
07 Tháng một, 2019 19:16
dạ bộ tốn nhiều mana lắm, ngoài main thì có ai sử dụng hết 100% uy lực đâu.
07 Tháng một, 2019 19:14
không đâu, Dạ Bộ thuộc diện sáng tạo hàng khủng đấy
có điều MPC nó cục súc quá, toàn chơi 1 hit nên mặt kỹ thuật ko thể hiện
07 Tháng một, 2019 18:02
Chắc cân kèo
Main đánh kiểu một chưởng phá vạn pháp ấy, cậy dmg to vỗ vào thôi
07 Tháng một, 2019 17:53
không biết là phi chân hay lão sư phụ mạnh hơn nhỉ , mới đầu đọc tưởng thanh niên dùng kĩ thuật đánh nhau , giờ mới biết là loại cục súc , nội công thâm hậu mà võ dốt =))
06 Tháng một, 2019 16:42
okay, thank bác, hỏi vậy thôi chứ bác cứ từ từ mà triển :))
05 Tháng một, 2019 23:28
Xa mà bác, quyển này 82 chương lận
BÌNH LUẬN FACEBOOK