Ngoài cửa sổ băng vũ liên miên, cửa gỗ vang lên một tiếng khe khẽ, chỉ thấy ngân quang phá cửa, đâm đến như gió. Cửa gỗ kêu cực kỳ nhỏ, gần như không thể nghe thấy trong tiếng mưa rơi, nếu ở đây không toàn là cao thủ, rất có thể xem nhẹ bỏ qua. Có thể thấy, thế công này cực nhanh. Mặc dù đây chỉ là khách sạn tiểu trấn, nhưng Giang Nam màu mỡ, tuy chất gỗ không phải thượng thừa, chung quy cũng là hàng tốt. Nhưng bị đâm vỡ như thác nước chảy xuôi, có thể thấy lực phá hoại của đối phương cũng không thể khinh thường. Ngân quang chớp nhoáng như điện, chỉ thấy một con ngân long lao vào, nhanh chóng xoay chuyển giữa trời, hất ra vô số bọt nước. Chỗ giọt nước đến, da thịt cảm thấy đau nhức. Đương nhiên nước này là băng vũ ngoài cửa sổ, hạt mưa chạm da đau nhức, dĩ nhiên do nội công chân kình gây ra.
Hoàng thượng nhìn cũng không nhìn, không lùi nửa bước, nhấc tiểu đao trong tay bổ một nhát vào không trung. Keng một tiếng, thế công của đối phương đã bị ngăn trở.
Người kia quát: “Tặc tử này, không ngờ hung ngoan như thế! !” Lúc nói chuyện dưới tay không chậm, một con ngân long quăng ra, nhanh như gió táp. Bởi vì hơi nước ngoài cửa sổ cực nặng, thế công mang theo hơi nước, không ngờ mơ hồ có ký thị cảm nhanh như sóng dữ.
Nhưng hoàng thượng vẫn không hoang mang, liên tiếp xuất đao, trái một đao phải một đao, va chạm với mũi nhọn của đối phương. Mỗi khi tiếp xúc, thân hình của đối phương liền chậm một chút. Sau vài đao, đạo ngân quang kia đã gần sụp đổ, sắp không bảo vệ được diện mạo nguyên chủ. Dường như tiểu đao dùng để khắc chữ của hoàng thượng là một thanh Quỷ Đầu Đại Đao, bất kể khoảng cách và trọng lượng đều khó mà chống lại, đánh cho hắn vướng trái vướng phải.
Trong phòng, bốn tên cao thủ sớm đã chuẩn bị sẵn sàng.
Theo thứ tự là Lục Phiến môn Đường Dịch, Quân Vương trắc ‘Bách Chiến Bất Tử’ Bạch Lai Mộ, Diệp Lạc, còn có một thanh niên cười hì hì.
Lúc người kia nói chuyện, bốn người này sớm đã lập tức chạy tới. Không đợi người kia xuất thủ, cũng có thể ngăn lại trước khi hắn bổ nhào đến trước mặt hoàng thượng.
Nhưng nói ra cũng trùng hợp, hoàng thượng mang theo năm tên Tiềm Long Thập Thất Sĩ, ngoại trừ Long Tại Thiên tuổi tác hơi lớn, còn lại đều là người trẻ tuổi ít kinh nghiệm. Tất nhiên vì hoàng thượng ái tài, muốn mượn cơ hội huấn luyện một phen, nhưng mấy người này phụng dưỡng hoàng thượng chưa lâu, không biết tính tình hoàng thượng, chính là thích tự mình ra trận.
Nếu thanh niên kia không cản, ba người còn lại sớm đã xông lên trói gô tên đó.
Thanh niên này họ Độc Cô, người khác cũng xưng hô hắn như vậy. Về phần danh tự, không gọi trong thời gian quá dài, cũng không còn ai nhớ. Hắn cũng là người Quân Vương trắc, hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, phong thần như ngọc, cực kỳ tuấn lãng. Bởi vì tướng mạo quá nhu hòa, hoàng thượng an bài cho hắn làm nhân viên kế toán. Dù sao võ công người này tuy không rõ ràng, nhưng tính cách tinh tế, làm tiên sinh kiểm hàng mỗi ngày, cũng nói xuôi được.
Diệp Lạc thấy hắn cản, sốt ruột nói: “Độc Cô, ngươi tránh ra a! Hoàng...... Lão gia đã gặp chuyện!”
Nhưng thanh niên Độc Cô lại nói: “Người này ẩn nấp bên ngoài không phải chuyện bí mật, không phải Đường huynh cũng phát hiện sao?”
Đường Dịch gật đầu nói: “Lúc vào nhà đã biết, nửa canh giờ rồi.”
Độc Cô cười nói: “Có lẽ lão gia chúng ta cũng phát hiện. Nhưng muốn biết rõ hắn là môn nào phái nào, mới giữ lại, đỡ làm hắn kinh động chạy trốn. Bây giờ chính là lúc lão gia muốn lộ rõ thân thủ, các ngươi đừng cản. Các ngươi xem, thương pháp này dùng đến cuối.”
Diệp Lạc cả kinh nói: “Thì ra người kia dùng thương? Ta nói, bảo sao nhanh như vậy, thì ra ỷ vào chiều dài của binh khí.”
Đường Dịch nói: “Đáng tiếc, võ công không được.”
Bốn người đồng loạt gật đầu.
Chỉ nhìn kịch đấu trong phòng, nói là kịch đấu nhưng không kịch liệt chút nào. Hoàng thượng dùng khoẻ ứng mệt, dùng chậm chế nhanh, đánh cho đối phương sửng sốt hết đường. Từ khi vào nhà đến nay, người này có ngân quang hộ thể, dường như mặc ngân quang tráo. Giờ phút này lại tiêu tán từng chút. Thì ra thế công của người này đều dựa vào một chữ nhanh, dưới đấu pháp của hoàng thượng, quả nhiên không chiếm được chút tiện nghi nào.
Hoàng thượng quát một tiếng, dùng tiểu đao thi triển đao pháp đại đao, từ trên xuống dưới, một đao lực phách Hoa Sơn, kình phong tạt vào mặt, cắt da đau nhức!
Người kia không thể không cản, nghe thấy một tiếng keng mạnh mẽ, ngân quang kia tan ra, khôi phục thành một bóng người.
Động tác Đường Dịch nhanh nhất, xông lên đá người này ngã trên mặt đất, mọi người mới thấy rõ. Người này chỉ hai lăm hai sáu, mày kiếm mắt sao, rất tuấn tú, không ngờ là một tên ngọc diện lang quân. Đường Dịch lại cướp binh khí đi, phát giác cây ngân thương trong tay cực kỳ lớn, chính là một cây đại thương phỏng chế kiểu dáng thượng cổ, bây giờ không thấy nhiều. Đầu thương lấp lánh ngân quang, dường như toàn bộ làm từ bạc, nhưng bạc mềm sắt cứng, thương này hẳn là kim thiết chi khí. Bởi vậy mới có thể chống cự tiểu đao sắc bén của hoàng thượng.
“Ngươi là người nào? Lén lén lút lút nhìn trộm ngoài cửa sổ, thật vô lễ. Nếu không nói ra, phải chịu đau khổ.”
Hoàng thượng nói chuyện nho nhã lễ độ, lại là thuận miệng trong chốn võ lâm, hơn phân nửa là muốn cho nếm mùi đau khổ. Mà bốn chữ phải chịu đau khổ này, nếu rơi vào miệng tà phái, vậy chính là các loại cực hình thiên kì bách quái, huyết tinh tàn khốc.
Thanh niên kia biến sắc, cười thảm nói: “Tài nghệ không bằng người, đã rơi vào trong tay các ngươi, Bì Tịch Hạ ta coi như xong đời. Các ngươi muốn đạt được bất kỳ tình báo nào từ ta, chính là vọng tưởng.”
Đường Dịch cầm cây thương kia, vốn đang quan sát, nghe vậy chen miệng nói: “Ngươi tên gì? Bề bề?”
“Lăn! Lão tử họ Bì, bì trong thợ thuộc da!”
Diệp Lạc sờ cằm, kinh ngạc nói: “Đó không phải là bì trong bề bề sao......”
Thanh niên họ Bì này tức giận đến thất điên bát đảo, muốn thổ huyết: “Các ngươi đừng có nhục ta, muốn chém giết muốn róc thịt, tự nhiên muốn làm gì cũng được! Bề bề là kẻ kiên cường, tuyệt không tuỳ tiện đầu hàng.”
“Ngươi bớt ngụy biện, ngươi nhìn trộm trước, sao lại là chúng ta phải chém giết muốn róc thịt.”
Hoàng thượng nghe thấy tức giận cười.
“Sao? Cho ngươi nhìn trộm bên ngoài, còn không cho chúng ta phòng trộm? Cho ngươi đánh vào cửa, chúng ta còn không thể chống cự? Đây là đạo lí gì?”
Bề bề hơi đỏ mặt, lúng ta lúng túng nói: “Chuyện này, chuyện này...... Các ngươi không phải người tốt, người như các ngươi, sao có việc tư để nói?”
Hoàng thượng nghe thấy không vui, còn muốn hỏi tiếp, lại nghe được —— “Tịch Hạ chớ hoảng sợ, sư phụ tới cứu ngươi! Các ngươi đừng có tùy tiện!”
Ngoài cửa sổ lại vang lên một tiếng quát to, mấy nhân ảnh nối đuôi nhau vào, mang theo bụi mưa, rơi trên mặt đất vang đùng đùng, lực đạo rất khá. Hóa ra võ công của những người này cùng một con đường.
“Hạ môn chủ đã xuất thủ, tại hạ cũng không tiện đứng nhìn một bên.”
Giọng nói réo rắt của một nam tử truyền đến, lời còn chưa dứt, nóc nhà đã vang lên cạch cạch.
Hoàng thượng nói: “Cẩn thận!”
Nóc nhà đột nhiên vỡ ra một cái động lớn, gạch ngói rơi xuống, hoàng thượng cùng mọi người đều lui một bước. Động kia gọn gàng, hiển nhiên là bị người lấy nội công thượng thừa một kích đánh vỡ. Nước mưa từ cửa động trút vào, làm sàn phòng trọ trơn ướt, lại thấy mấy nhân ảnh bay từ nóc nhà xuống, phán đoán từ khinh công, vậy mà võ công đều không kém.
Năm người vào từ cửa sổ, sau lưng người nào cũng có một bọc lớn, mặc kình bào kiểu dáng khác nhau, nhưng đều gọn gàng chắc chắn, có cùng khí tức với Bì Tịch Hạ. Nhưng sáu người phá nhà vào từ nóc thì mặc trường bào nho sam cùng màu, bội kiếm bên hông, một phái nho nhã tự nhiên.
“Tại hạ họ Lăng, ra mắt chư vị.”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
10 Tháng mười một, 2018 22:50
Nghiện thuốc chạy đi tìm txt, đi dạo dọc google tìm ra đúng đc chỗ nguồn sf :(.
10 Tháng mười một, 2018 22:47
1 tên cao thủ giang hồ nằm trong đội ngũ thủ lĩnh của tổ chức đứng thứ 2 số các tổ chức sát thủ mà võ công lại không bằng 1 tiểu công chúa ?
10 Tháng mười một, 2018 19:36
ôi mẹ ơi tôi chui hố này sâu thật rồi
10 Tháng mười một, 2018 19:13
bác cv làm chất lượng hơn số lượng. đọc thích hơn hẳn.
10 Tháng mười một, 2018 13:41
giả vân phong lại là cuồng thiên , ngày càng nhiều điều bất ngờ trong vụ phản loạn lần này
10 Tháng mười một, 2018 12:43
Raw ra đến quyển 12
Gần 900 chương
10 Tháng mười một, 2018 12:00
raw chap bao nhiu r ạ ???
10 Tháng mười một, 2018 11:34
Là sao bạn?
10 Tháng mười một, 2018 11:30
chà truyện này sắp hết dịch chưa
08 Tháng mười một, 2018 20:54
đến quỳ công chúa tắm thì không dám nhòm trộm nhìn thấy đàn ông thì đòi lột trần , cảm thấy nghi ngờ xu hướng tình dục của phi chân lão đệ
08 Tháng mười một, 2018 12:32
" Đến lúc đó, trên Dạ La bảo, chỉ sợ cờ gấm của Bạch Vương thất quan cắm đầy tiền đình. Trái một bộ 'Đào lý xuân phong, đời đời truyền lại', phải một bộ 'Y bát được truyền, khắp chốn mừng vui'. Những trư bằng cẩu hữu của ta sẽ tụ tập lại, trắng trợn chạy tới chúc mừng, chắc chắn trong mỗi lời chúc đều có "Quả nhiên có kỳ sư tất có danh đồ!" Oan ức này ta phải cõng đến kiếp sau a. Nữ nhân cùng mạng nhỏ, cái nào trọng yếu? Ta kiên định đứng ở cái sau."
Nó mà học được thì giờ lên làm chưởng môn Đại La Sơn lâu rồi :))))))) học mỗi cái hàng long thập bát mô thấy gái cửi đồ còn không dám đụng :)))))))))
08 Tháng mười một, 2018 07:51
lão sư phụ của phi chân hàng nào chả dám đụng làm đệ tử ít nhiều cũng phải kế thừa mấy chiêu chứ
08 Tháng mười một, 2018 03:55
spoil
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
"Ta thái sư phụ tinh thông mệnh lý, từng cho ta xem mệnh thời điểm hô 1 tiếng 'Cẩn thận nữ nhân', sau đó bỗng nhiên dừng lại, lại hô 'Còn có nam nhân' !" Nghe đoạn này là đã cảm thấy giới tính Tô Hiểu có vấn đề rồi. :))
07 Tháng mười một, 2018 23:08
Kẻ thù của nó là ai nó còn chưa biết thì nghi ngờ nội gián cái giề :)) Sau đêm hai thằng ân ái trong rừng thì nó chỉ xác định được 2 điều: 1) Thằng Phi Chym rất mạnh có thể tát vỡ mồm nó bất cứ lúc nào và 2)Thằng Phi Chym không có ý hại nó... mà tính nó vốn không thích để thằng khác nhúng tay thì cứ im im train lv là chuẩn rồi, khi nào nó thấy nó vả được thằng main thì khác
07 Tháng mười một, 2018 21:41
cảm ơn tác giả, mong ngóng từng chương :heart:️
07 Tháng mười một, 2018 21:31
Tầm khoảng chục vợ đổ về là đẹp à =))
07 Tháng mười một, 2018 19:13
Mục đích ban đầu của Đường Dịch đúng là đến để tìm lại hồ sơ, điều tra + trả thù nhà
Nhưng giờ nếu đặt tình huống như vậy thì khả năng nghi ngờ Phi Chân là nội gián chắc chắn không thể không có. mà đã là nội gián => nguy hại đến Lục Phiến Môn => Lục Phiến Môn bị giảm uy năng hoặc lụi bại => Đường Dịch cũng không thực hiện được mục đích của mình
Nói chung tại hạ thấy đoạn đó tác giả viết chưa được hợp lý cho lắm
07 Tháng mười một, 2018 16:11
Cô cô, lão đại, trap, thái giám cứ cho thêm con công túa này thì toàn hàng để trưng bày, đụng phát nát đời ngay :))
07 Tháng mười một, 2018 13:49
vãi cả hàng long thập bát mô không biết khi nào thì phi chân lão đệ sẽ kế thừa phong thái của sư phụ nhỉ chứ xung quanh mỹ nữ nhiều lắm rồi đó
07 Tháng mười một, 2018 08:53
nó để lại thằng main để thỉnh thoảng kiểm tra võ công của bản thân, coi như main là mục tiêu để đánh bại mà
07 Tháng mười một, 2018 07:46
Đường Dịch vô lục phiến môn vì nó muốn được phép tra xét một số hồ sơ án để kiếm hung thủ chứ không phải muốn mượn tổ chức báo thù
07 Tháng mười một, 2018 07:43
công nhận điểu huynh số đủ nhọ có được vị hôn thê đẹp với chức quan cao nhưng mà nón xanh thì nhiều lắm
06 Tháng mười một, 2018 19:49
Mình pm rồi, giờ chỉ chờ bác ấy rep thôi =))
06 Tháng mười một, 2018 19:37
Mục tiêu của Đường Dịch có phải làm tổ chức mạnh lên đâu. Nó chỉ muốn nó mạnh lên rồi có cơ hội đọc tài liệu thôi.
06 Tháng mười một, 2018 19:17
"Điểu huynh mau tới! Điểu huynh mau tới! Ta sắp không khống chế được hiện trường rồi! ! Cỏ xanh trên đầu ngươi, ta kéo ba mươi con trâu đến ăn cũng không hết a!"
Khúc này đọc đi đọc lại vẫn thấy bựa :))
BÌNH LUẬN FACEBOOK