Cơm tất niên chính là bữa cơm có bức cách nhất năm —— Minh Phi Chân.
Trong phòng khách quý của Minh Ngọc lâu, ta ngồi ngay ngắn ở thứ tịch. Gặm trước tám quả lê, bốn quả táo, năm đĩa bánh ngọt làm khai vị, bây giờ vừa ăn đậu phộng vừa nói.
“Chủ thượng ân trạch nặng nề, chúng ta thức khuya dậy sớm, một nắng hai sương, dốc hết tam sơn ngũ nhạc cũng không thể đền đáp. Đợi ta cơm nước no nê, ngủ một giấc, sẽ nghĩ biện pháp tốt cho chủ thượng.”
Hoàng thượng không đếm xỉa đến chân tình của ta, tức giận nói: “Tiểu tử ngươi ăn không cũng chết tam xuyên ngũ nhạc! Từ khi điểm tâm được bưng lên, một miếng trẫm cũng không ăn!”
“Xin chủ tử yên tâm! Thần tự có diệu kế.”
Ta nhẹ nhàng đẩy năm viên đậu phộng còn thừa qua.
“Chủ tử dùng tạm.”
“Ngươi nuôi chim sao! !”
Hoàng thượng vốn định ném đậu phộng về, nhưng trông thấy ta có vẻ vui mừng, đột nhiên nổi lòng tham tiền, vội vàng thu hồi.
Hừ!
Hoàng đế này thật nhỏ mọn.
Hoàng thượng hừ nói: “Trẫm còn đang đói! Năm viên đậu phộng không lấy mạng ngươi, có thế cũng không cho trẫm sao?” Vừa ăn đậu phộng vừa nghĩ linh tinh. Hình như cảm thấy may mắn vì không chọn tiểu tử này làm phò mã của Hồng nhi, nếu không kiểu gì cũng ăn chết trẫm.
Cơm tất niên của chúng ta vẫn chưa lên.
Bởi vì đoàn người chúng ta có không ít bí mật, lai lịch của đám hoàng thượng lại lớn, không thích hợp ở cùng nhiều người. Lúc tiếp thu tửu lâu, ta phân phó đuổi tất cả mọi người đi. Nhưng bởi vậy...... Ngay cả đầu bếp cũng bị đuổi đi.
Trong phòng bếp còn sót lại rất nhiều tài liệu chưa làm, nhưng không tìm được đầu bếp.
Thế là mấy nữ tử trong chúng ta xung phong nhận việc, để giải tỏa sau đoạn đường bôn ba, các nàng sẽ phụ trách cơm tất niên, bàn bàn bạc bạc đi về phía phòng bếp. Càng quỷ dị chính là, không biết vì sao...... Ngay cả Tô Hiểu cũng bị dẫn đi. Ở đâu thì Hiểu nhà ta cũng bị xem như muội tử a.
Nhưng hoàng thượng vô cùng rõ ràng, cười nói: “Còn vì sao?” Diệp Lạc là tiểu thư Diệp gia, từ nhỏ thích võ, nhảy nhót tưng bừng không giống cô nương, muốn nàng nấu cơm là muốn mạng. Lữ cô nương càng là đại gia khuê tú, mười ngón không dính nước mùa xuân. Hai cô nương này giống nữ nhi trẫm. Chẳng qua một người giống Hồng nhi, một người giống Tĩnh nhi, không biết làm cơm cũng bình thường.” Hoàng thượng đúng là không hiểu rõ hai nữ nhi của mình.
Hồng Trang điện hạ thì cũng thôi đi. Nếu Tĩnh An làm cơm thì tuyệt không thể ăn!
Ta nhớ trước kia nàng hạ độc vào cơm của ta mấy lần, thấy không có hiệu quả bèn đổi Thất Thần dược, vẫn không có hiệu quả thì bỏ Thất Trí dược, Thất Thanh dược, nhưng cuối cùng vẫn không độc chết được ta.
Lần đó, mỗi món ta đều ăn gần hết, vẫn bình yên vô sự, cười ha ha với nàng: “Công chúa, đồ ăn hôm nay không tệ a. Mấy ngày trước đây, ngài lỡ tay bỏ thạch tín vào đồ ăn. Không biết hôm nay bất cẩn rơi cái gì.”
Tĩnh An mỉm cười.
“Phò mã, bản cung không giỏi trù nghệ, xin đừng chê cười. Hôm nay Tĩnh nhi khéo tay, không có sai lầm.” Dứt lời còn rất đắc ý chun cái mũi nhỏ, vẻ mặt vô cùng dễ thương.
Ta thầm nghĩ cuối cùng cũng trung thực, ha ha ăn xong một ngụm cuối cùng.
Ai biết Tĩnh An công chúa cười thầm một tiếng, quyến rũ động lòng người: “Nhưng hình như Tĩnh nhi trông thấy thái giám phủ thượng không hiểu chuyện, nhổ nước miếng vào thức ăn, cũng không biết có nhìn lầm hay không.”
Hiểu chưa! ! Nữ nhân này thuốc không chết ngươi cũng muốn làm ngươi buồn nôn a...... A hừ, thật buồn nôn! !
Ta nhìn hai vị cô nương đi xa, trong lòng bất an, lát nữa ta phải ăn thứ mà Hồng Trang điện hạ và Tĩnh An kết hợp làm sao.... May mà Tô Hiểu đi cùng! Trước kia Hiểu từng nấu cháo cho ta, ta nhớ trù nghệ cũng khá.
Nhưng vừa đi không bao lâu, Tô Hiểu đột nhiên vội vã chạy về.
“Minh đại ca, Minh đại ca.”
“Làm sao vậy? Không phải ngươi đi nấu cơm sao?”
“Ừm!”
Tô Hiểu dùng sức gật đầu, vô cùng nghi hoặc nói: “Nhưng ta không hiểu vài vấn đề. Lại không tiện hỏi các nàng...... Ngươi có biết không?”
Thời điểm này mới biết tân nương của mình tu hành không đủ sao?
“Vấn đề gì?”
Tô Hiểu ngưng trọng giơ hai bình nhỏ lên.
“Cái này và cái này...... Rốt cuộc, cái nào mới là muối ăn?”
Ta cứng đờ nhận lấy bình đường và bình bột mì...... Nhất thời không rõ nên trả lời thế nào.
Đây không phải vấn đề nấu cơm có ngon hay không! ! Vấn đề của ngươi quá nghiêm trọng, ta cũng bị dọa sợ a! ! !
Ngay cả cái này ngươi cũng không phân biệt được, còn đi dạy người ta làm cơm kiểu gì! !
Ta vội vàng lấy giấy bút đánh dấu rõ ràng bình nào chứa cái nào, vừa cẩn thận giới thiệu cái gì là củi gạo dầu muối tương giấm trà. Tô Hiểu rất thụ giáo, lại hứng thú bừng bừng xông về phòng bếp, để lại ta lòng đầy bất an.
Lát nữa...... Ta thật sự ăn được cơm tất niên sao?
Hoàng thượng thì không thèm để ý, hào khí ngàn vạn chào hỏi ta: “Những chuyện nhỏ nhặt đó giao cho các nàng là được. Ngươi cứ yên tâm đi, có ngự trù theo trẫm, cũng đi phòng bếp giúp đỡ. Bữa cơm này không thiếu ngươi được.”
Ta rạng rỡ mặt mày, cười ha ha: “Hay lắm hay lắm.”
“Này Minh khanh.”
“Vâng, chủ thượng.”
“Hôm nay ngươi ra ngoài một ngày, không chỉ tìm được chỗ ở. Sau này hành động thế nào, ngươi có sắp xếp chưa?”
Ta cười hì hì: “Sớm đã nghĩ kỹ.”
Hoàng thượng sờ râu, ha ha đập bàn: “Nhìn vẻ giảo hoạt của ngươi!”
“Quá khen quá khen, còn làm phiền chủ tử ban cho ta ba chữ.”
Ta lấy ra giấy bút sớm đã chuẩn bị kỹ càng, trải rộng trên bàn lớn: “Mời viết ba chữ ‘Long Phượng điếm’.”
“Long Phượng điếm? Cũng đơn giản.”
Hoàng thượng một mạch mà thành, viết ra ba chữ to đẹp.
Ta giơ ngón tay cái.
“Hoàng thượng, thiết họa ngân câu a.”
“Đúng thế, ha ha.”
Hai quân thần ngươi một lời ta một tiếng, nói vài câu thư pháp, vô cùng ăn ý.
Nói nhảm vài câu, hoàng thượng nghi hoặc nói.
“Nhìn chữ này, thì ra là tên tiệm, chẳng lẽ Minh khanh định......”
“Không sai, chúng ta sẽ treo ba chữ này tại cửa làm biển hiệu.”
Hoàng thượng cau mày nói: “Không phải nơi này tên là Minh Ngọc lâu sao? Vả lại trẫm sớm có nghi hoặc, chúng ta chỉ trọ ở đây, không cần mua một tửu lâu a.”
“Hoàng thượng, đây là suy nghĩ lâu dài. Chúng ta cần một cứ điểm, không thể có người khác. Nơi này là lựa chọn tốt. Chỉ là biển hiệu Minh Ngọc lâu quá vang dội ở bản địa, lại không liên quan đến chuyện trong võ lâm lắm. Lần này chúng ta chuyển hình tửu lâu, đương nhiên cần cái tên mới.”
“Chuyển hình?”
“Không sai, gần đây rất nhiều nhân sĩ võ lâm không tìm được chỗ ở trong trấn Tàm Hồ, chúng ta mở phòng trọ, đương nhiên có thể đưa tới không ít người, muốn tìm hiểu tin tức cũng dễ dàng hơn.”
“Ừm, không tệ. Nhưng ngươi muốn cho khách nhân ngủ lại, chẳng lẽ là......”
“Đúng, chính là như vậy.”
“Ta rõ ràng. Nhưng, như vậy không được.”
“Hả? Không được?”
Hoàng thượng đột nhiên vỗ bàn một cái, nghiêm mặt nói: “Sao ngươi bắt trẫm mở kỹ viện?”
“Đậu xanh ta nói mở khách sạn a! ! !”
Ngươi rõ ràng cọng lông a! !
Kỹ viện nhà các ngươi tên là Long Phượng điếm sao!
Hơn nữa vì sao ta nói muốn mở chỗ cho khách nhân ngủ lại, phản ứng đầu tiên của ngươi là kỹ viện a! Vì sao ta muốn mở thì nhất định là kỹ viện a! Không phải ngươi đã hết hiểu lầm sao? Không phải ngươi đã tin tưởng ta là đệ tử Đại La sơn, không phải công tử Chung gia mở kỹ viện sao! ! Kỳ thực đám Long Tại Thiên một mực cho rằng nhà ta mở kỹ viện là do ngươi hại phải không!
Đừng tưởng ngươi làm cha vợ ta là có thể như vậy! Ta về Hàng Châu chơi trò xấu hổ với Tĩnh An cho ngươi xem! ! Làm ngươi hối hận cả đời a!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
12 Tháng năm, 2019 18:41
Tác giả hiện thế, thứ 3 sẽ có chương mới nhé các bác
08 Tháng năm, 2019 21:49
Chả đến nỗi đấy đâu :)) chắc bí ý tưởng hoặc chán đời thôi
08 Tháng năm, 2019 11:28
Tác lặn nửa tháng không sủi tăm luôn, vào group QQ cũng không thấy thông tin
Chỉ mong nó không drop giữa chừng
08 Tháng năm, 2019 01:33
Ừ, chắc con tác cũng giở chứng nghỉ dài kỳ rồi =)))
07 Tháng năm, 2019 21:23
Vẫn sốt bác ơi, mà làm xong rồi nên đăng luôn
Đợt này nghỉ dài hạn thôi, sốt virus thốn vồn. Sắp tới còn thi cuối kỳ nữa
Đợi tác giả trở lại mình cũng làm lại luôn là vừa
07 Tháng năm, 2019 20:39
Đỡ đỡ chưa mà đăng sớm thế bác? :-/
06 Tháng năm, 2019 18:19
Ốm ah bác? -_- chả thông báo làm se lo sốt vó. Cứ nằm nghỉ ngơi thoải mái đi =))) Đừng nói khỏe hẳn, có hứng thì hẵng làm, không cứ gắng gượng ra định kỳ quá xong ốm se lại lo :))
06 Tháng năm, 2019 17:14
Oạch. Bác ốm á. Thôi thì chúc bác tĩnh dưỡng sớm khôi phục 10 thành công lực.
06 Tháng năm, 2019 08:53
Sốt nằm sml rồi bác ơi, chương mới làm được một nửa thì ngửa
05 Tháng năm, 2019 23:59
Thớt bận hay chương mới dài mà up lâu thế? :v
05 Tháng năm, 2019 23:58
Cả hai :v Với cả bác sẽ thấy vũ khí chính của lão Phi Chân =)))
05 Tháng năm, 2019 15:09
Ơ, có tới 18 chương chỉ nói về mấy trò bựa của mấy bố bạch vương thôi ấy hả bác. hay là sẽ nói về sự tích của cái tên Giang Nam đánh mặt vương của lão Phi Chân.
04 Tháng năm, 2019 23:03
18 chương :)))
04 Tháng năm, 2019 20:17
Thớt ới, kiểu này còn kéo dài nhiêu chap thế.
04 Tháng năm, 2019 20:16
tự dưng đang tươi sáng lại qua kiểu thế này đúng là ...
03 Tháng năm, 2019 21:41
chương mới khó nuốt quá
02 Tháng năm, 2019 13:43
lâu rồi mới đọc một bộ hay thế này cám ơn cvter nhiều nhé ^^
30 Tháng tư, 2019 08:31
Hiểu rồi, thank thớt :)))
30 Tháng tư, 2019 08:22
Ít nhất 2 ngày nữa mới có chương mới nhé các bác, chương này hơn 7k chữ với nội dung khá là đau não
30 Tháng tư, 2019 08:19
Mình làm mỗi bộ này chứ không phải làm cả chục bộ cùng lúc như lão Bún
Mà cv thì bạo chương nhanh lắm, có text thì laoox ấy làm một tuần bằng cả tháng của t
29 Tháng tư, 2019 23:14
Thớt cố làm bộ này đến khi end nha -_- lão Bún nói làm tôi sợ vãi chưởng :((
28 Tháng tư, 2019 22:30
Đùa mà thật, thật mà đùa =))
26 Tháng tư, 2019 23:49
"Nếu Minh Phi Chân là Dạ La bảo chủ, vậy chẳng phải Tĩnh An phò mã cũng có thể là Tán thần tôn? Hoàng thượng càng nghĩ càng thấy rất sai, cơ hồ cười ra tiếng" ôi cười bò.
24 Tháng tư, 2019 22:15
lão Bún hết tháng này có rảnh thật không đấy -_- đợi bom lâu kinh khủng :))
24 Tháng tư, 2019 11:01
Học về muộn cộng chương dài bác ạ
BÌNH LUẬN FACEBOOK