Mục lục
[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc hai ta trở lại sơn trang, mặt trời đã qua ngọn cây, đang đến giữa bầu trời.

Chúng ta không đến trễ, lúc này các võ sĩ mới lục tục ngo ngoe thức dậy từ trận ngủ say như hôn mê.

Chẳng qua...... Cho dù đám người này mệt mỏi hơn nữa, ngủ thế này cũng quá ngon đi!

Các võ sĩ mà triều đình lấy làm tự hào ngủ thành từng đám, như đi vào chuồng heo cỡ lớn, tiếng ngáy liên tục không ngừng.

Vừa rồi một mạch đi tới, ta giẫm mặt năm sáu người, chẳng những một người cũng không tỉnh, còn có người kêu to trong giấc mộng —— ‘Ôi ôi con mẹ nó’, ‘Yêu nữ phương nào, ăn một gậy của lão Tôn ta’, ‘Dùng sức!’, cũng không biết nằm mộng thấy gì......

Thời gian ta và Đường Dịch về không sớm không muộn, lúc đến còn khoảng một nửa người chưa dậy, coi như tốc độ trung đẳng chếch xuống. Cũng bởi vậy không khiến bất kỳ người nào hiểu lầm.

“Minh đại ca!”

Ta nghe tiếng nhìn tới, một bóng hình thon dài hoạt bát gấp trăm lần, nguyên khí tràn đầy đang dùng sức vẫy gọi ta. Hiểu của ta cười ngọt ngào, chạy chậm tới trước mặt ta, ôm chặt cánh tay ta.

“Minh đại ca, ha ha, chúng ta đều không chết.”

Tuy câu đầu ngày này hơi xui xẻo, chẳng qua liên tưởng đến cảnh ngộ tối hôm qua, cũng rất khó trách Tô Hiểu nói như vậy.

Nhưng hình như Hiểu không có dấu hiệu chịu ảnh hưởng, hai má trắng nõn hồng hào khỏe mạnh, mới chạy hai bước đã đỏ bừng.

Chỉ có thể nói cấu tạo tinh thần của Tô Hiểu đúng là cấp bậc thiên tài. Tối hôm qua A Bất Lặc Tư từng phát một quyền với riêng Tô Hiểu, còn từng chính diện tranh phong tương đối. Nếu đổi một người khác, cho dù cũng được ta kịp thời cứu giúp, thân thể bình yên vô sự, nhưng tâm chướng sinh ra do giằng co với cao thủ Thần Thông tuyệt sẽ không ít.

Chỉ lấy Đường Dịch mà nói, bằng tu vi võ công còn có tâm chí kiên cường của hắn, làm đối thủ của A Bất Lặc Tư, cho dù không giao thủ bất kỳ lần nào ra dáng, vẫn cần một đêm để vượt qua và tiêu hóa tâm ma sinh ra trong trận chiến ấy, mới có thể sinh long hoạt hổ xuất hiện ở đây.

Nhưng dường như Tô Hiểu không bị ảnh hưởng gì, chẳng những ngủ được, từ nước bọt đọng bên cạnh miệng nhỏ là có thể phát hiện...... Khẳng định tối hôm qua ngủ rất say sưa. Giữa thiên tài và kẻ ngốc chỉ cách nhau một đường, nói không chừng chính là tình huống này.

“Minh đại ca a, ngươi làm sao vậy?”

“Hả?”

“À ừm......” Tô Hiểu nghiêng đầu nhỏ, ánh mắt nghi hoặc: “Phải chăng ngươi đánh nhau với ai đó?”

Chờ đã! Sao IQ của Tô Hiểu bỗng nhiên cao lên!

Chỉ là tiếp theo Tô Hiểu bắt đầu cười to.

“Ha ha ha ha ha, mặt ngươi thật kỳ quái.”

“Mặt ta?”

Ta mới biết thì ra mình ngủ một đêm trong lá rụng, ma sát không ít bùn trên mặt. Vừa rồi qua hai chiêu với Đường Dịch, dường như bị chưởng phong quét thành hình bàn tay. Nói như vậy, chưởng lực của Đường Dịch thật sự có bước tiến dài.

Tô Hiểu khanh khách cười không ngừng, nhưng một lát lại ngạc nhiên nhìn chằm chằm Đường Dịch.

“Đường Dịch, sao mặt mũi ngươi bầm dập?”

Lúc này Đường Dịch đang yên lặng dùng rượu thuốc lau mặt, hung hăng phun một ngụm máu bẩn, lạnh lùng thốt: “Ban đêm xoay người, ngã.”

Tô Hiểu nháy mắt to: “Ngươi ngủ trên mặt đất, xoay người ngã đến mặt đầu toàn vết thương?”

“...... Rơi vào hố.”

Tô Hiểu vẫn không tin: “Thế này là ngươi rơi vào hang của lão hổ.” Ánh mắt sắc bén đó như đang nói: Tán thần tôn nhà ngươi rất biết ra vẻ, khẳng định vết thương trên mặt là do đánh nhau với cao thủ tuyệt thế phải không?

Hình như Tô Hiểu vẫn rất ghi hận Tán thần tôn Đường Dịch —— không ngờ lúc ấy không xuất thủ tương trợ, tuy nói sẽ hại hắn thân bại danh liệt, nhưng người trong giang hồ không tiếc mạng sống vì huynh đệ vốn là chuyện bình thường. Vậy mà giây phút sinh tử không chịu ra mặt, thật sự là hèn nhát. Bởi vậy thái độ với Đường Dịch không tốt lắm.

Ta vội vàng hoà giải nói: “Tốt tốt, chúng ta đừng làm bừa ở đây. Hoàng..... Lão, lão gia bên kia cũng đã dậy.”

Nhưng thời gian đám hoàng thượng thức dậy dài hơn chúng ta tưởng tượng. Lại chờ gần nửa canh giờ ngoài điền trang, hoàng thượng mới hạ lệnh bảo mấy người phụ trách của tam ti võ lâm chúng ta tập hợp.

Theo vị trí là Độc Cô ở đông và Long Tại Thiên ở tây, Thiết Hàn Y và Diệp Lạc phân biệt chiếm đóng ngoài cửa, để phòng có người nghe lén.

Hoàng thượng ngồi một mình ở trung tâm, khuôn mặt mỏi mệt, thở một hơi thật dài. Trong giọng nói có một chút rã rời và buông lỏng. Xem ra tuy chưa phóng thích toàn bộ mệt nhọc mà đêm qua tích lũy, nhưng vẫn đang khôi phục. Tối thiểu trận chiến đêm qua không để lại tâm ma trong lòng hoàng thượng, đã là tình trạng lý tưởng.

“Chuyến này một mạch long đong, tám chín phần mười dự định trước khi xuất quân đã rơi vào khoảng không. Còn rơi vào tính toán của tặc nhân, nếu không có cao thủ như Dạ La bảo chủ ở lân cận, nói không chừng đêm qua chúng ta đã hồ đồ thành vong hồn dưới tay cuồng nhân Bắc Cương đó...... Yên Lăng, hình như tinh thần ngươi không tệ, đã hoàn toàn khôi phục sao?”

Trái ngược vẻ mệt mỏi của mọi người, Đường Dịch tuy mặt mũi bầm dập, lại là tinh thần phấn chấn. Vừa nhìn đã có thể thấy trạng thái tinh thần sung mãn.

Vào lúc sáng sớm, Đường Dịch đánh với ta năm trận.

Đêm qua mắt thấy ta đại chiến với A Bất Lặc Tư, Đường Dịch thu hoạch được không ít. Sau khi chứng kiến, hắn không bị tâm ma và mỏi mệt đánh bại, nỗ lực lấy ký ức được bảo lưu mới nhất ra. Một chiêu một thức, một chuyển động của khí lưu, đều là mục tiêu hắn học tập.

Mới không quá một đêm, võ công nội ngoại của Đường Dịch đều có đột phá. Huyết Dương Chân Khí của hắn trì trệ không tiến trong một thời gian rất dài, tu vi không thể tiến thêm một bước. Bây giờ tuy nội lực không đề cao gấp bội, khả năng vận dụng kình lực lại xảo diệu hơn rất nhiều. Bây giờ Huyết Dương Chân Khí của hắn không ngừng phun ra nuốt vào, so với thẳng tới thẳng lui trước đây, đã có tư thế của cao thủ hạng nhất. Chẳng qua trong năm trận chiến này, Đường Dịch đánh mất bao nhiêu lòng tin, ta cũng không biết.

Bởi vì mỗi lần đánh bại hắn, ta đều chỉ cần một kích.

Hạt giống quá khỏe mạnh, cần cắt cành lá dư thừa đi, mới có thể lớn thành đại thụ che trời —— Được rồi, đây là ta bịa chuyện. Tối hôm qua, sau khi đánh với A Bất Lặc Tư xong, thỉnh thoảng mắt của ta lại đổi màu, cho nên cần một đống cát để phát tiết sát khí. Đúng lúc này, Đường Dịch xuất hiện.

Sau khi nghe nói Đường Dịch luyện công trắng đêm, hoàng thượng ôn hòa nói: “Yên Lăng quả nhiên tiến thủ tiến bộ, biết nâng cao thực lực. Nếu tử tôn Lý gia ta có bản sự khí phách như vậy, làm sao ta phải phát sầu.” Nói xong không chịu nổi thổn thức.

Lúc này ánh mắt hoàng thượng nhìn ta tốt hơn nhiều. Tuy lúc trước chịu hoài nghi lớn lao, còn không thể chủ động giải thích, nhưng một khi giải thích rõ ràng, ngay cả ánh mắt hoàng thượng nhìn ta cũng tràn đầy tín nhiệm và cổ vũ.

Hoàng thượng vuốt râu nói: “Các ngươi cho rằng nên làm gì?”

Ta đoán, hoàng thượng đang cho ta cơ hội để biểu hiện, bèn ôm quyền chắp tay, bước lên một bước nói: “Bẩm lão gia, tiểu nhân cho rằng, chúng ta có thể điều Kỳ Lân vệ, dùng đường đường chi sư lục soát tung tích của Thẩm phó tổng đốc ở Hồ Châu. Chỉ cần dấu chân đủ rộng đủ lớn, cho dù giữa sơn dã cũng không cản được.

“Hả? Ngươi cho rằng, chúng ta trực tiếp dẫn người đến tìm.”

“Không sai, chỉ cần người của chúng ta đủ nhiều. Bất kể Thẩm phó tổng đốc ở phương nào, luôn có cơ hội bị người nhìn thấy.”

Hoàng thượng hít sâu một hơi, vỗ đùi.

“Ngu xuẩn! !”

Ấy?

“Địa thế của Lạc Kiếm sơn trang thế nào, địa thế của trấn Tàm Hồ thế nào, địa thế của Luyện Thần Chú hội thế nào, chúng ta không biết gì cả, há có thể đơn đao đi họp. Lúc trước sai lầm lớn nhất của chúng ta, chính là khinh suất! Thế mà ngươi vẫn làm ra quyết định khinh suất như thế. Đi, thật không đáng tin cậy, đứng ở một bên đi.”

A này?

Thái độ gì đây? Không phải hoàng thượng đã không nghi ngờ ta sao?

Đường Dịch nhìn ta, yên lặng gật gật đầu, dường như đang nói: Đừng lo lắng, hoàng thượng mắng ngươi như vậy là đãi ngộ bình thường.

“Còn dám nói dấu chân. Ta có một vấn đề hỏi ngươi.” Hoàng thượng sờ râu, trừng ta mắng: “Dấu giày trên mặt ta, có phải ngươi lưu lại không!”

Đậu xanh! Thì ra người ta giẫm buổi sáng là ngươi sao!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
mr beo
01 Tháng mười hai, 2018 22:25
thôi xong đòi đánh chết lão hoàng rồi kì này đừng có mơ làm được con rể
NTa Thế Anh
01 Tháng mười hai, 2018 15:58
Phương châm đi vào lòng người :))
mr beo
01 Tháng mười hai, 2018 13:01
đánh bầm mặt xong mới biết là cha vợ tương lai kkk
mr beo
01 Tháng mười hai, 2018 13:00
sư tổ đoán mệnh cho phi chân là có số đào hoa với nữ nhân sau đó lại thêm cả cẩn thận nam vậy số của phi chân là nam nữ ăn sạch gay cũng không tha kkk
toicotoi
30 Tháng mười một, 2018 21:26
đánh lớn rồi, chuẩn con rể sắp thuê người quần ẩu chuẩn cha vợ... Kim con rể sắp thuê người quần ẩu hoàng thượng lẫn thừa tướng
mr beo
29 Tháng mười một, 2018 16:28
vãi cả lão sư phụ có 4 đệ tử toàn truyền dạy cái gì đâu không mang tiếng 4 đệ tử của chưởng môn một đại phái
Hoaqin
28 Tháng mười một, 2018 23:07
Tí thí lũ chúng nó quẳng công chúa vào sông Tần Hoài =))
mr beo
28 Tháng mười một, 2018 18:56
đám sư đệ của phi chân cũng là một đám dở hơi nốt
minh1912
28 Tháng mười một, 2018 17:42
đánh lớn rồi đánh lớn rồi. 2 trong 7 bạch vương gây lộn nhờ a Phi °.°
dacnguyen1999
28 Tháng mười một, 2018 15:22
Hóa ra Chung Ngưng trai gái không bỏ già trẻ không tha là nhờ sự chợ giúp nhiệt tình của anh Phi Chân awww =))))
vo danh 2
28 Tháng mười một, 2018 13:57
Thanh niên phi chân khẩu nghiệt quá , hại người ta làm thái giám vẫn ko tha
minh1912
28 Tháng mười một, 2018 10:27
Là cosplay =))).
mr beo
28 Tháng mười một, 2018 09:56
thanh niên nghiệm cái câu lão phu chung ngưng à bạ đâu cũng lão phu chung ngưng
dpnkbpvn
27 Tháng mười một, 2018 18:51
Từ khi đọc truyện này tới bây giờ chỉ ngứa mắt mỗi cha kim vại tôn này
Phuong Anh Nguyen
26 Tháng mười một, 2018 19:39
ủng hộ bạn dịch dịch chất đọc khoái
Tà Thiếu
26 Tháng mười một, 2018 12:23
Bộ này nghe đc 11q, viết theo phong cách lightnovel. Kiếm txt khó kinh hoàng.
mr beo
26 Tháng mười một, 2018 08:17
trở mặt thành thù với nga mi vì cái tội chơi bạc bịp , đằng sau vẻ ngoài nghiêm túc đạo mạo đám chưởng môn các phái toàn đậu bỉ hết
Oebah Habeo
26 Tháng mười một, 2018 02:25
thói đời đọc free vừa muốn nhanh vừa muốn chất lượng. Nếu convert không edit cứ 2 chữ lại có 1 chữ đích, tên nhân vật loạn tùm lum, câu cú chính tả sai hết rồi lúc ấy lại kêu bác editor là làm ẩu.
dpnkbpvn
26 Tháng mười một, 2018 01:33
Edit đang chất lượng mà, muốn dịch nhanh thì ae góp tiền đi
ĐaTinhQuan
25 Tháng mười một, 2018 22:44
DỊCH LÂU VÃI CHƯỞNG
ĐaTinhQuan
25 Tháng mười một, 2018 22:43
VẬY CV VÀI CHƯƠNG XEM THỬ DC KO EDIT CỰC LẮM
Hoaqin
25 Tháng mười một, 2018 20:11
3 chương là hết công lực rồi lão ơi Ngày nào phải max rảnh mới được 4 chương Còn thường chỉ đều đều 2 chương à Bộ này edit cũng khoai lắm
Hoaqin
25 Tháng mười một, 2018 20:09
Đánh nát luôn thanh Vân Đầu mà =))
NTa Thế Anh
25 Tháng mười một, 2018 15:40
Nhanh ra chương đi tác ơi đang đoạn vui
mr beo
25 Tháng mười một, 2018 07:49
cười bò kim ngân tông chủ bị phi chân lão đệ 1 đấm văng vào trong chum méo chui ra được
BÌNH LUẬN FACEBOOK