Mục lục
[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lữ cô nương! Ngươi!”

Lữ Dao Cầm có vẻ dữ tợn, nhưng đôi mắt đã mất thần sắc, không còn quang thải, dường như ngây ngô thân bất do kỷ. Nàng trong ngực hoàng thượng, đột nhiên tập kích, bất ngờ không kịp chuẩn bị vậy mà đắc thủ. Trâm nhọn xẻ vào da, máu tươi tràn ra, nhưng sắc mặt Lữ Dao Cầm ngày càng tốn sức, hai tay liều mạng đẩy về trước, nhưng không thể đi thêm một tấc.

Chỉ thấy cuối trâm bạc có hai ngón tay mạnh mẽ mà hữu lực, chính là đến từ Độc Cô bên cạnh hoàng thượng. Cơ hồ lúc mũi nhọn của trâm bạc chạm vào làn da hoàng thượng, tay Độc Cô đã bắt lấy nó, trâm bạc chỉ cắt rách bề ngoài da thịt mà không thể đi sâu vào.

Hoàng thượng đặt tay lên lưng Lữ Dao Cầm, lòng bàn tay vận chân khí, Lữ Dao Cầm rung bần bật, ‘A’ kêu thảm một tiếng, ánh mắt mới khôi phục thanh minh.

“Phương, Phương Trượng tiên sinh, ta làm sao vậy. A, vì sao ta có thể như vậy!”

Cuống quít buông trâm bạc trong tay ra, hoàng thượng cũng không trách móc, chỉ bảo hộ nàng bên người, thần sắc nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào Si Mị. Hoàng thượng tính cách hào hùng, theo tuổi tác phát triển thì ngày càng khoan dung, những năm gần đây không thấy thần sắc nghiêm khắc như thế nhiều.

“Đây là Tang Hồn yêu pháp! Yêu nữ nhà ngươi lại luyện loại tà công này!”

Si Mị cười khúc khích, thản nhiên không sợ: “Ta là yêu nữ, không luyện tà công thì luyện cái gì? Cũng luyện võ học Chính giới như ngươi sao? Ta không có lòng kiên nhẫn đó. “

Tang Hồn tà công, không phải đến từ Bắc Cương, mà là một loại võ công kỳ diệu lưu truyền ở Nam Cương. Môn võ công này chuyên tấn công tâm thức ngũ giác của người, lợi dụng lòng người dao động để gây ra huyễn tượng, đạt đến mục đích thao túng con người. Có thể nói là nội học cao thâm, khó phân cao thấp với tâm thức nhập mộng của Minh Phi Chân. Dùng tính công kích mà nói, vượt xa tâm thức nhập mộng cần đủ loại điều kiện mới phát động được.

Nhưng, môn võ công này rất khó tu luyện. Trên đời này, lý luận liên quan đến tâm hồn thuật không gì không phải bác đại tinh thâm. Dù là thiên tư thông minh, chong đèn thâu đêm học tập cũng chưa chắc có thể tự thành một phái, muốn chạm đến hai chữ biết luyện đã là khó càng thêm khó. Chuyện duy nhất có thể làm là gia tăng kinh nghiệm thực tiễn, nói cách khác, chính là diễn luyện trên người sống.

Bản thân môn công phu này có phong hiểm tuyệt đại, tâm hồn thuật có nguy hiểm phản phệ thuật giả bất cứ lúc nào. Bởi vậy võ công trí tuệ của người bị bắt nhất định phải không bằng mình. Tâm thức của con người vô cùng tinh tế, một khi bị phá hoại thì rất khó phục hồi như cũ. Bởi vậy những người bị bắt đi thi thuật là vật phẩm tế sống chính cống, người có thể giữ lại tinh thần của bản thân cực kì hãn hữu.

Cho nên môn Tang Hồn công pháp này bị võ lâm chính đạo xem thường, bị rất nhiều danh môn miệt thị, chê là tà công. Chính là bởi vì phương thức tu luyện vô nhân đạo này. Tang Hồn công pháp công kích ngũ giác tâm thức của người, lúc luyện công không thể không lấy lòng người làm lương thực. Mà cấp độ tu luyện càng cao, cấp độ của người sống tế phẩm cũng cần gia tăng, dần dần cần lấy cao thủ võ lâm làm tế phẩm. Nếu có thể luyện công này đến đại thành, nhân số hi sinh ắt không ít.

Hoàng thượng trầm ngâm nói: “Ngươi thao túng lòng người không cần khoảng khắc, có thể thấy môn tà công của ngươi đã đến trình độ đại thành. Vì luyện thành môn võ công phát rồ này, rốt cuộc ngươi hi sinh bao nhiêu hào kiệt võ lâm!”

“Hỏi câu này không thấy ngốc sao? Nếu ngươi biết ta là Quỷ Vực Nhất Hỏa, đương nhiên biết chúng ta không việc ác nào không làm. Ngươi có đếm mình đã ăn bao nhiêu hạt cơm không?”

Hoàng thượng hừ lạnh nói: “Không sai, sớm phải biết các ngươi đã mất tính người, hôm nay coi như không có chuyện riêng của ta, cũng phải trừ một hại lớn cho võ lâm!”

“Ôi, khẩu khí cũng không nhỏ a. “ Si Mị khinh miệt nói: “Các ngươi giả vờ chính đáng với ta làm gì? Dạ La bảo các ngươi cũng không phải danh môn chính phái ở Giang Nam, cho rằng ta thật không biết sao?”

Hoàng thượng cau mày nói: “Dạ La bảo cái gì? Ngươi coi ta là người trong Dạ La bảo?”

“Ngươi nghĩ bản cô nương là kẻ ngu? Võ công cô nàng Võng Lượng còn cao hơn ta, lại thông minh thành tính, tuy rất dễ lên cơn điên, nhưng vô cùng khó bắt. Chỉ bằng mấy người các ngươi cũng muốn bắt sống nàng? Nếu Dạ La bảo chủ không xuất thủ, các ngươi bắt sống Võng Lượng kiểu gì?”

Nhưng hoàng thượng và Độc Cô cũng là lần đầu nghe nói chuyện này, lộ vẻ ngạc nhiên.

Si Mị là người thông minh lanh lợi, thấy biểu cảm của bọn hắn không giống giả mạo, kỳ quái nói: “Không biết chuyện này? Giang hồ truyền văn Dạ La bảo chủ giá lâm Hồ Châu, người phát ngôn của hắn trong đoàn xe của các ngươi...... Các ngươi làm sao vậy? Thật không biết?”

Tuy đám hoàng thượng đã biết chuyện Dạ La bảo chủ, nhưng không biết còn có người phát ngôn, ngơ ngác nhìn nhau. Lúc này trong đầu hoàng thượng hiện ra thân ảnh của Minh Phi Chân, đoán chừng hắn không thể thoát khỏi quan hệ với chuyện này.

Độc Cô thấp giọng nói: “Bắt sống nàng này, đương nhiên minh bạch. “

Hoàng thượng gật đầu: “Rất đúng. “

Mà Si Mị lẳng lặng lưu lại cũng nghĩ một hồi, càng nghĩ càng thấy không đúng, quát hỏi: “Các ngươi không phải người Dạ La bảo, vậy vì sao phải bắt Võng Lượng? Lại có thể biết thân phận của ta? Quỷ Vực chúng ta không công khai tới Trung Nguyên, các ngươi biết được từ đâu?”

Độc Cô cười nói: “Thì ra là hiểu lầm. Cô nương, chúng ta không phải người Dạ La bảo, cũng mặc kệ vì sao chủ tử các ngươi có cừu oán lớn như vậy với Dạ La bảo. Chúng ta bắt ngươi và Võng Lượng, chỉ bởi vì cừu oán giữa chúng ta mà thôi. “

“Cừu oán giữa chúng ta? Hôm nay chúng ta mới gặp, không oán không cừu, chưa từng kết cừu oán?”

Hoàng thượng nói: “Không oán không cừu? Ta đang muốn hỏi ngươi, nếu là không oán không cừu, vì sao Quỷ Vực Nhất Hỏa các ngươi —— muốn hại Thẩm phó tổng đốc của Lục Phiến môn!”

Một tiếng này dùng nội lực hét ra, chấn cho Si Mị huyết khí cuồn cuộn, sợ hãi nói: “Các ngươi là người của triều đình? !”

Đường Dịch trầm mặc bên cạnh hồi lâu bật thốt lên: “Nói nhiều không sợ mệt sao?” Một cây đại thương mang theo hỏa kình đâm tới, như một con hỏa long. Thương còn chưa tới, không khí trước người đã nóng hổi, gió lửa tạt vào mặt đau nhức.

Si Mị biết môn hỏa thương pháp của Đường Dịch vô cùng khó đấu. Đây không liên quan đến võ công cao thấp, mà là tay của người có thể sờ bàn ủi hay không. Nàng cũng không có công phu thiết thủ như Đường Dịch, công phu chỉ trảo của nàng có mạnh hơn nữa, cũng không thể dùng tay không dây vào bàn ủi a. Đành phải dùng thân pháp tránh đi.

Nhưng Đường Dịch mới ra thương thứ nhất, bỗng vung ngang một thương, cản lại một đao mà một võ sĩ triều đình bổ về phía hắn.

Độc Cô kêu lên: “Là Tang Hồn tà công! Lúc trước yêu nữ này thi thuật với hắn!”

Si Mị trì hoãn ít thời gian, trực tiếp trôi về một võ sĩ triều đình. Tang Hồn tà công cần người có cảm xúc kích động mới thi triển được, Si Mị không nói hai lời, một trảo róc một miếng thịt trên mặt võ sĩ này. Võ sĩ đau đến kêu thảm, con mắt Si Mị chợt hiện hoàng mang dị thường, trong mắt võ sĩ kia xuất hiện thần sắc ngây ngô như Lữ Dao Cầm lúc trước. Biện pháp của nàng có hiệu quả cực nhanh, xưa nay thống khổ chính là một trong những phương pháp thao túng lòng người. Nhưng vừa thấy mặt đã đào thịt xuống, ra tay ác độc như thế lại là hiếm thấy.

Nội công của hoàng thượng có thể khử tà định thần, một chưởng một người, giúp võ sĩ của mình khôi phục thần chí. Nhưng Tang Hồn tà công cực kì bá đạo, cho dù khôi phục thần chí, cũng không thể tái chiến trong một khoảng thời gian.

Hoàng thượng cả giận nói: “Đuổi theo! Không thể bỏ qua yêu nữ này!” Trong lòng lại nói: Minh Phi Chân cũng trong núi, hắn có phải người của Dạ La bảo không, vào trong núi gặp là biết! Dẫn người đuổi theo.

Si Mị thừa cơ chạy trốn, thi triển thân pháp trốn xa, trong lòng vẫn khó hiểu: Không ngờ bọn hắn lại là người trong triều đình? Đến vì Thẩm Y Nhân, nhưng rõ ràng hôm nay chúng ta đối phó Dạ La bảo chủ a.

Triều đình liên thủ với Dạ La bảo? Làm sao có thể. Hơn nữa, nhìn nét mặt của bọn hắn thì rõ ràng không biết chuyện sứ giả của Dạ La bảo a...... Chuyện này quá kỳ quái, vì sao chủ tử lại lựa chọn lúc này...... Rốt cuộc hắn......

Nghe thấy tiếng gió đám hoàng thượng đuổi theo, đành phải khẩn trương vận công trốn vào trong núi. Nghĩ đến uất ức đi cứu người lại bị tính toán, không nhịn được oán hận nói: “Tang Hồn khôi lỗi, còn có hắc hùng vương mà ta chăn nuôi đều ở trên núi, dùng để đối phó mấy thợ săn ngu xuẩn. Nếu như ở đây, còn không giúp ta đại phát thần uy! Sao có thể cho những tên khốn nạn các ngươi càn rỡ!”

Túc hạ sinh phong, chạy vào trong sơn lâm tìm hắc hùng vương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hoaqin
23 Tháng hai, 2019 21:15
Đổ rồi nhưng chưa chịu nhận nhé =))
Quang Anh Luong
22 Tháng hai, 2019 23:26
không cần hóng, tự đổ sẵn rồi =)))
_someone
22 Tháng hai, 2019 22:57
Bác nói cũng có lý. Đọc kỹ lại thì thấy có vẻ hoàng thượng cũng chưa biết thật.. cơ mà vấn đề quan trọng nhất bây giờ là Bạch tổng quản tiếp theo sẽ bị đốn đổ thế nào đây... em hóng ...
Hoaqin
22 Tháng hai, 2019 09:06
Chắc không biết đâu, nếu biết thì đã gọi Tuyệt Phong về rồi =))
_someone
21 Tháng hai, 2019 23:45
Khúc cuối chuơng 366, hình như ông hoàng thượng này biết Minh Phi Chân là Tán thần tôn rồi hay sao ấy. Cảm giác như ông hoàng thượng này mới nguy hiểm nhất truyện. Có khi Tĩnh An làm gì ông này cũng biết luôn rồi ấy chứ ...
Hoaqin
19 Tháng hai, 2019 19:55
Không sợ địch mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như bò =))
Quang Anh Luong
19 Tháng hai, 2019 18:07
Địch mạnh đồng đội heo :)))
Hoaqin
15 Tháng hai, 2019 22:53
Ta không nhớ rõ nhưng trong quyển 8 và quyển 9 là biết
Saojoker
15 Tháng hai, 2019 22:08
Kết thúc quyển 8 ông Chân có hỏi chị đại về ĐẠI CA CA Ko thế ?
Saojoker
15 Tháng hai, 2019 21:59
Ừ ! Thảo nào tỏi thấy quen quen mà cộng nhận bún ra lâu cơ toàn 10h mới ra?
_someone
15 Tháng hai, 2019 19:53
Bác sai rồi, Tô Hiểu tất nhiên có giới tính là "tô hiểu" rồi.
_someone
15 Tháng hai, 2019 19:48
lão đại khéo còn khó cưa hơn cả Tĩnh An quá. Lão đại có người trong mộng rồi mà ...
Hoaqin
15 Tháng hai, 2019 18:50
Thì một bên edit một bên cv. Bên cv kiểu gì chả nhanh hơn =)) Lúc bún nó ra chương thì tôi qua đọc thôi. Lâu Lâu vẫn mua một hai chương quyển 11 về tự đọc
Hoaqin
15 Tháng hai, 2019 18:47
Không vẫn cứ chưa rõ, đến quyển 11 vẫn thế
Saojoker
15 Tháng hai, 2019 18:20
Ad cho hỏi là sau quyển 8 là lão đại chính thức là của anh Chân đúng không?
Saojoker
15 Tháng hai, 2019 18:16
Ông toàn đọc ở cv.com nhỉ ông ad ? Dm mỗi lần bún đăng là có ông
Hoaqin
14 Tháng hai, 2019 20:12
Rất tiếc là đến quyển 11 vẫn chưa rõ =))
dpnkbpvn
14 Tháng hai, 2019 18:45
Ông hoaquin ra xác nhận giúp ta tô hiểu là nam hay nữ rõ ràng nào, càng để lâu càng thấy giới tính mình có vấn đề
_someone
12 Tháng hai, 2019 23:18
1 trong ngũ thần kinh thì xác định là ko bình thường rồi...
Saojoker
12 Tháng hai, 2019 21:55
Ta sợ ngươi với võ công như thế ta đã là võ lâm chi tôn
Quang Anh Luong
12 Tháng hai, 2019 19:24
đừng để ta phải lôi Độc cô loạn thiến cửu kiếm ra đấy :))
Hoaqin
11 Tháng hai, 2019 23:43
Minh Tiểu Lâu quyển 10 Nghiệt Dao cổ thành hành kỷ mới xuất hiện =))
_someone
11 Tháng hai, 2019 23:04
lão Minh Phi Chân này bá đạo quá thể rôi. Đến phi tần của vua cũng vuơn tay đến đuơc. Tủ vuơng thì IQ vô cực rồi. Hóng mấy chuơng sau xem chuyện quá khứ của lão ấy với vuơng phi là thế nào.
Saojoker
11 Tháng hai, 2019 22:19
Quyển mấy xuất hiện Minh Tiểu Lâu nhỉ ? Mà cuộc tình nó có zui zui như với lão đại Ko ? Chứ ta muốn nhìn cảnh anh Chân ăn đập a !
Saojoker
11 Tháng hai, 2019 22:12
Ta vừa luyện thêm chiêu tinh trùng thần chưởng và có thai đại pháp rồi ta sẽ hồi sinh minh giáo hahaha
BÌNH LUẬN FACEBOOK