Mục lục
[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Lão tử liều mạng với ngươi!"

Tuyết càng lúc càng lớn.

Bên ngoài Ngự Thư phòng, trong tuyết phong như chướng bích, tiếng quát thảm của Nam Tuấn Phi vô cùng thê lương. Không biết đây đã là lần thứ mấy hắn bị quyền phong chưởng kình của Hổ Phách đánh bại. Nhưng hắn vẫn cắn chặt hàm răng, vận « Thông Nguyên Thổ Khí Thiên », tích lũy khí lực đứng lên lần nữa.

« Thông Nguyên Thổ Khí Thiên » trị liệu nội thương rất thần hiệu. Nam Tuấn Phi tập luyện nhiều năm, tu vi tinh thục, nếu muốn so trường lực với hắn, có lẽ Phục Tượng cũng không thể thắng hắn. Nhưng « Thông Nguyên Thổ Khí Thiên » cũng không phải vạn năng. Nội thương có thể chữa trị, nhưng nội lực chân khí bị tiêu hao thì không thể bù đắp.

Theo mỗi lần tiêu hao.

Hiệu quả chữa thương của Nam Tuấn Phi cũng giảm dần. Từ lúc bắt đầu có thể khôi phục tám thành rồi năm thành, rồi ba thành. Đến bây giờ hắn chỉ còn khí lực để miễn cưỡng đứng lên như người bình thường mà thôi.

Nhưng hắn vẫn đứng lên, dù biết rõ đối phương là đối thủ không thể đánh bại. Hắn vẫn một lần lại một lần phát động tiến công. Nếu không phải Nam Tuấn Phi chẳng tốt đẹp gì, một màn này đúng là có chút cảm động.

Hổ Phách cảm thấy nhàm chán sâu sắc, nhìn Nam Tuấn Phi nằm dưới đất, trong lòng lại suy nghĩ những chuyện khác.

Nam Tuấn Phi sớm đáng chết.

Hoàng thượng hạ lệnh có thể giết hắn, mà bây giờ hắn cũng không còn sức chống cự. Hổ Phách muốn giết hắn chỉ là tiện tay mà thôi.

Hổ Phách không giết hắn, không phải vì chơi địch, hắn giữ mạng Nam Tuấn Phi lại, là để chờ cao thủ Sát Liên xuất hiện. Hổ Phách ở Quân Vương trắc đã lâu, phụ trách nhiều công tác tình báo cơ mật. Mà hắn lại là cận vệ của hoàng thượng, vì vậy hắn rất quan tâm đến tin tức của Sát Liên, tổ chức có khả năng nguy hại trực tiếp đến sự an toàn của hoàng thượng.

Minh Đồ có thể trở thành tổ chức sát thủ thứ hai Sát Liên trong sáu năm ngắn ngủi, tuyệt không phải là may mắn.

Thủ hạ bọn hắn có không ít người, nhưng chỉ có bốn người được xưng là thủ lĩnh.

Cuồng Thiên Phục Tượng, Vũ Dạ Chung Ngưng.

Vũ Dạ Nam Tuấn Phi ở đây. Nhưng hắn nghe nói sở trường của Vũ Dạ không phải võ công, mà là khinh công ám khí. Đại khái ăn khớp với cách hắn xuất thủ. Về phần Chung Ngưng thì nổi tiếng vì hắn hung tàn háo sắc, trái lại bản sự không lớn.

Nhưng chủ yếu là hai người Cuồng Thiên cùng Phục Tượng. Nghe nói, người nào cũng là nhân vật làm cho bạch đạo võ lâm đau đầu. Thân phận của bọn hắn thần bí, bình thường ẩn hiện ở đâu cũng vô pháp biết được.

Phục Tượng là cao thủ nội gia chưởng lực, nghe nói nội lực đã mạnh ngang cao thủ đặc cấp. Nếu thế, Phục Tượng là cao thủ cùng cấp với Hổ Phách hắn, chỉ là ai mạnh ai yếu, không đánh một trận không biết được.

Cuồng Thiên thì phi thường thần bí. Người thấy qua hắn cơ hồ đều đã chết, chỉ biết là dường như võ công của hắn còn trên Phục Tượng. Nhưng không ai biết hắn dùng võ công gì, chỉ biết hắn dùng một thanh kiếm. Một thanh lợi kiếm thổi tóc cũng đứt.

Trong mắt Hổ Phách, Nam Tuấn Phi đã là một người chết. Nhưng một bộ thi thể vẫn khác một kẻ hấp hối sắp chết. Một Nam Tuấn Phi sắp chết có thể làm con tin, một bộ thi thể thì không được.

Hổ Phách không biết Phục Tượng đã bị bắt, chỉ nói một mình hắn đảm nhiệm hộ vệ ở đây, dĩ nhiên là muốn bảo vệ hoàng thượng chu toàn. Nếu hắn không địch nổi Cuồng Thiên Phục Tượng, còn có thể dựa vào con tin đánh cược một lần.

Bây giờ Nam Tuấn Phi đã gần chết, dáng vẻ thoi thóp, hẳn cũng không thể thành hoạn. Hổ Phách nhìn xung quanh, nhưng mãi không thấy viện thủ Nam Tuấn Phi đề cập tới.

"Hổ Phách, người này sao rồi?"

Thanh âm trầm ổn từ đối diện truyền đến, Hổ Phách ngẩng đầu lên, thấy hoàng thượng đã đợi đến mất kiên nhẫn, đang từ Ngự Thư phòng đi tới. Bây giờ gió tuyết đầy trời, bước chân của hoàng thượng lại hết sức vững vàng.

Hoàng thượng nhìn Nam Tuấn Phi trên mặt đất nói: "Người này gian trá giảo hoạt, lợi dụng thân phận hoạn quan ẩn nấp mười mấy năm bên cạnh trẫm, vừa nghĩ đã làm cho người không rét mà run."

Hổ Phách cung kính nói: "Hoàng thượng yên tâm, võ công người này kém xa thần. Vừa rồi đã giáo huấn một trận, nhưng hắn hắn từng triệu hoán viện quân, thần nghĩ trong Minh Đồ hắn có thân phận đặc thù, đủ để lợi dụng."

Hoàng thượng mỉm cười nói: "Bắt giữ hắn uy hiếp sát thủ Minh Đồ a? Chủ ý này không tệ, Hổ Phách, ngươi càng ngày càng tiến triển. Sau ngày hôm nay, trẫm muốn phong ngươi. . ."

Lời còn chưa nói hết, Nam Tuấn Phi đột nhiên nhảy lên, hung tợn nhào về phía hoàng thượng.

"Hôn quân xem chưởng!"

Nam Tuấn Phi nén một hơi cuối cùng, nằm trên mặt tuyết băng lãnh nhẫn nại hồi lâu, dùng toàn bộ khí lực vào một chiêu này. Một chiêu này vượt qua dự tính của Hổ Phách, quả nhiên thu được kỳ hiệu. Hai tay Nam Tuấn Phi đã bóp vào hai vai hoàng thượng, thiếu chút nữa là đến yết hầu.

"Hừ!"

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, hoàng thượng hừ lạnh một tiếng, phất tay một cái, giữ hai tay Nam Tuấn Phi, tiếp theo tay phải khẽ cong, một chưởng uy lực to lớn bay qua. Bởi vì hai tay bị giữ, Nam Tuấn Phi vốn phải bay ra lại không thể. Thân thể nhận một kích này, lập tức ngũ tạng cuồn cuộn, nội tạng như lệch vị trí, đau đến vã mồ hôi trán, không ngừng nôn ra máu.

"Ngươi, ngươi. . ."

Hoàng thượng cười lạnh một tiếng: "Không ngờ dược hiệu của thuốc tê đã hết, võ công trẫm phục hồi như cũ sao!"

Hoàng thượng nghĩ đến người này lừa trên gạt dưới, ở bên người mình nhiều năm như vậy. Trong lúc đó còn ra ngoài làm sát thủ, hôm nay càng là cực kỳ vô lễ. Nhớ tới mình từng truyền « Thông Nguyên Thổ Khí Thiên » của thái tổ cho hắn, càng tức giận trong lòng.

Càng nhìn càng thấy ghét cay ghét đắng, nặng nề hừ một tiếng, một tay thu một tay vỗ, đẩy ra một chưởng. Đẩy Nam Tuấn Phi bay mấy trượng như khối bùn nhão, lộn mấy vòng trên mặt đất. Nếu không phải nhớ hắn còn có tác dụng, một chưởng này đã lấy tính mệnh của hắn.

Nam Tuấn Phi bị thương cực nặng, nhưng vẫn bảo trì mấy phần thanh minh: Nếu thủ lĩnh nhà ta đến, nếu thủ lĩnh nhà ta đến, các ngươi một tên cũng không thoát! !

Trong lúc hoảng hốt, nhìn thấy nơi xa rốt cuộc có người đến. Lần này, người tới không ít, mơ mơ hồ hồ thấy được một đám lớn. Thật nhiều thật nhiều, nhân số gần trăm.

Nam Tuấn Phi bị máu dính vào mí mắt, trước mắt mông lung, không thấy rõ người đến, nhưng lại chạy tới theo bản năng.

Đến rồi! Đến rồi! Các huynh đệ của ta đến rồi!

"Các huynh đệ mau tới giúp ta, giết cẩu hộ vệ, bắt lấy hôn quân!"

Chỉ nghe đối phương hừ một tiếng: "Mẹ ngươi chứ, thái giám chết bầm, mắng ai là cẩu hộ vệ!"

Người tới đi lên đá một cái, đá cho Nam Tuấn Phi nằm ngửa trên mặt đất.

Trên đầu Nam Tuấn Phi kim tinh loạn chuyển, lau huyết tương trước mắt, thấy rõ người tới, nhìn kỹ lại trận thế, suýt chút nữa sợ quá khóc.

Một tên Hắc Phong Thập Tam Dực cũng không thấy đến, mà viện quân bên Phi Ngư bình, cùng cấm quân lại đến.

Một nhóm người này sợ phải cỡ một trăm sáu mươi, bảy mươi người. Đám người vừa đến đại quảng trường, chuyện khác không làm, chuyện đầu tiên chính là đồng loạt quỳ xuống trước mặt hoàng thượng nói: "Thần cứu giá chậm trễ, muôn lần chết! !"

"Bình thân."

Hoàng thượng lại không quở trách, khoát tay một cái nói: "Việc ngày hôm nay rất bất ngờ, phi chiến chi tội. Các ngươi có thể tìm tới trẫm vào lúc này, đã rất có bản sự, tất cả đều đứng lên đi."

"Tạ hoàng thượng long ân!"

Tất cả bọn hắn đều đứng dậy, Nam Tuấn Phi mới có cơ hội thấy rõ ai với ai.

Vừa nhìn, lại suýt chút nữa té xỉu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Tà Thiếu
10 Tháng mười một, 2018 22:50
Nghiện thuốc chạy đi tìm txt, đi dạo dọc google tìm ra đúng đc chỗ nguồn sf :(.
trunghieu99tt
10 Tháng mười một, 2018 22:47
1 tên cao thủ giang hồ nằm trong đội ngũ thủ lĩnh của tổ chức đứng thứ 2 số các tổ chức sát thủ mà võ công lại không bằng 1 tiểu công chúa ?
Phuong Anh Nguyen
10 Tháng mười một, 2018 19:36
ôi mẹ ơi tôi chui hố này sâu thật rồi
Oebah Habeo
10 Tháng mười một, 2018 19:13
bác cv làm chất lượng hơn số lượng. đọc thích hơn hẳn.
mr beo
10 Tháng mười một, 2018 13:41
giả vân phong lại là cuồng thiên , ngày càng nhiều điều bất ngờ trong vụ phản loạn lần này
Hoaqin
10 Tháng mười một, 2018 12:43
Raw ra đến quyển 12 Gần 900 chương
minh1912
10 Tháng mười một, 2018 12:00
raw chap bao nhiu r ạ ???
Hoaqin
10 Tháng mười một, 2018 11:34
Là sao bạn?
Hieu Le
10 Tháng mười một, 2018 11:30
chà truyện này sắp hết dịch chưa
mr beo
08 Tháng mười một, 2018 20:54
đến quỳ công chúa tắm thì không dám nhòm trộm nhìn thấy đàn ông thì đòi lột trần , cảm thấy nghi ngờ xu hướng tình dục của phi chân lão đệ
VBNyang
08 Tháng mười một, 2018 12:32
" Đến lúc đó, trên Dạ La bảo, chỉ sợ cờ gấm của Bạch Vương thất quan cắm đầy tiền đình. Trái một bộ 'Đào lý xuân phong, đời đời truyền lại', phải một bộ 'Y bát được truyền, khắp chốn mừng vui'. Những trư bằng cẩu hữu của ta sẽ tụ tập lại, trắng trợn chạy tới chúc mừng, chắc chắn trong mỗi lời chúc đều có "Quả nhiên có kỳ sư tất có danh đồ!" Oan ức này ta phải cõng đến kiếp sau a. Nữ nhân cùng mạng nhỏ, cái nào trọng yếu? Ta kiên định đứng ở cái sau." Nó mà học được thì giờ lên làm chưởng môn Đại La Sơn lâu rồi :))))))) học mỗi cái hàng long thập bát mô thấy gái cửi đồ còn không dám đụng :)))))))))
mr beo
08 Tháng mười một, 2018 07:51
lão sư phụ của phi chân hàng nào chả dám đụng làm đệ tử ít nhiều cũng phải kế thừa mấy chiêu chứ
trungdq1109
08 Tháng mười một, 2018 03:55
spoil . . . . . . . . . . "Ta thái sư phụ tinh thông mệnh lý, từng cho ta xem mệnh thời điểm hô 1 tiếng 'Cẩn thận nữ nhân', sau đó bỗng nhiên dừng lại, lại hô 'Còn có nam nhân' !" Nghe đoạn này là đã cảm thấy giới tính Tô Hiểu có vấn đề rồi. :))
VBNyang
07 Tháng mười một, 2018 23:08
Kẻ thù của nó là ai nó còn chưa biết thì nghi ngờ nội gián cái giề :)) Sau đêm hai thằng ân ái trong rừng thì nó chỉ xác định được 2 điều: 1) Thằng Phi Chym rất mạnh có thể tát vỡ mồm nó bất cứ lúc nào và 2)Thằng Phi Chym không có ý hại nó... mà tính nó vốn không thích để thằng khác nhúng tay thì cứ im im train lv là chuẩn rồi, khi nào nó thấy nó vả được thằng main thì khác
Phuong Anh Nguyen
07 Tháng mười một, 2018 21:41
cảm ơn tác giả, mong ngóng từng chương :heart:️
Hoaqin
07 Tháng mười một, 2018 21:31
Tầm khoảng chục vợ đổ về là đẹp à =))
trunghieu99tt
07 Tháng mười một, 2018 19:13
Mục đích ban đầu của Đường Dịch đúng là đến để tìm lại hồ sơ, điều tra + trả thù nhà Nhưng giờ nếu đặt tình huống như vậy thì khả năng nghi ngờ Phi Chân là nội gián chắc chắn không thể không có. mà đã là nội gián => nguy hại đến Lục Phiến Môn => Lục Phiến Môn bị giảm uy năng hoặc lụi bại => Đường Dịch cũng không thực hiện được mục đích của mình Nói chung tại hạ thấy đoạn đó tác giả viết chưa được hợp lý cho lắm
VBNyang
07 Tháng mười một, 2018 16:11
Cô cô, lão đại, trap, thái giám cứ cho thêm con công túa này thì toàn hàng để trưng bày, đụng phát nát đời ngay :))
mr beo
07 Tháng mười một, 2018 13:49
vãi cả hàng long thập bát mô không biết khi nào thì phi chân lão đệ sẽ kế thừa phong thái của sư phụ nhỉ chứ xung quanh mỹ nữ nhiều lắm rồi đó
Phuong Anh Nguyen
07 Tháng mười một, 2018 08:53
nó để lại thằng main để thỉnh thoảng kiểm tra võ công của bản thân, coi như main là mục tiêu để đánh bại mà
mr beo
07 Tháng mười một, 2018 07:46
Đường Dịch vô lục phiến môn vì nó muốn được phép tra xét một số hồ sơ án để kiếm hung thủ chứ không phải muốn mượn tổ chức báo thù
mr beo
07 Tháng mười một, 2018 07:43
công nhận điểu huynh số đủ nhọ có được vị hôn thê đẹp với chức quan cao nhưng mà nón xanh thì nhiều lắm
Hoaqin
06 Tháng mười một, 2018 19:49
Mình pm rồi, giờ chỉ chờ bác ấy rep thôi =))
Phan Thanh Tùng
06 Tháng mười một, 2018 19:37
Mục tiêu của Đường Dịch có phải làm tổ chức mạnh lên đâu. Nó chỉ muốn nó mạnh lên rồi có cơ hội đọc tài liệu thôi.
VBNyang
06 Tháng mười một, 2018 19:17
"Điểu huynh mau tới! Điểu huynh mau tới! Ta sắp không khống chế được hiện trường rồi! ! Cỏ xanh trên đầu ngươi, ta kéo ba mươi con trâu đến ăn cũng không hết a!" Khúc này đọc đi đọc lại vẫn thấy bựa :))
BÌNH LUẬN FACEBOOK