“Đừng chạy! Đừng chạy! Ta chỉ chặt một đao!”
Tô Hiểu đuổi theo một con heo rừng có hình thể không lớn, thất tha thất thểu cầm đao, tay chân vụng về lao qua, luôn luôn lạc mất con mồi trước khi nhào tới.
“Ngươi chạy cái gì đấy! Rõ ràng vừa ăn mồi nhử của ta, còn không dừng lại để ta chém một đao!”
Cứ tiếp tục đuổi theo lợn rừng như vậy, chạy năm vòng lớn trong sơn lâm, khiến bản thân cực kỳ mệt mỏi, cuối cùng lợn rừng an toàn chạy đi.
Tô Hiểu thở gấp, khuôn mặt đỏ ửng khỏe mạnh, chu môi nói: “Rõ ràng là đầu heo, sao chạy nhanh như vậy a! !”
“Tới, nghỉ một lát.” Ta vỗ vỗ bụi trên một tảng đá lớn, ra hiệu Tô Hiểu tới ngồi.
“Được ~ chờ ta nghỉ đủ, lại chạy đi bắt.”
Tô Hiểu cười không tim không phổi, hoàn toàn quên mất vất vả vừa nãy, tùy ý ném Cổ Hàn đao như đồ chơi nghịch chán, linh hoạt ngồi cạnh ta, vừa ngồi xuống đã thở dài một tiếng thật lớn.
“Đen đủi mấy ngày liền, đoán chừng lát nữa đi đường cũng thành vấn đề, muốn bắt lợn rừng càng không dễ dàng.”
Sơn lâm vào trời tối là đen nhánh, tối nay trăng sáng sao thưa, cung cấp không ít tiện lợi, chúng ta mang thêm đuốc là có thể miễn cưỡng hành tẩu trong núi. Luận thân thủ, mấy người chúng ta không thua thợ săn, nhưng vừa đến mùa đông là động vật trên núi này không còn bao nhiêu, cho dù thân thủ tốt hơn, đi săn trong hoàn cảnh này cũng không dễ dàng.
Tô Hiểu lầu bầu nói: “Thật chán, cũng không biết vì sao đám lợn rừng kia sợ như vậy, ta đặt mồi bọn nó vẫn ăn a.”
Đó là bởi vì, về cơ bản động vật vừa tới gần ta...... Sẽ bắt đầu chạy a.
Ta sờ mũi: “Nhất định là ngươi không dễ nhìn, heo cũng hù chạy.”
“Ta! Dung mạo ta không dễ nhìn sao!”
Tô Hiểu chỉ mặt mình, nổi giận đùng đùng trừng ta. Nhưng bị ta tùy ý nhìn, lại hơi chột dạ buông ngón tay xuống: “Trước kia mẹ toàn chê ta xấu, không được chơi với những đứa trẻ khác...... Nhưng sau khi ra khỏi nhà, rất nhiều người nói ta không xấu...... Thì ra, động vật có thể nhìn ra được sao?”
Càng nói càng thấp giọng, mấy câu cuối cùng cơ hồ dùng âm mũi hừ ra.
Ta thấy khả ái, cất tiếng cười to, khẩu khí chấn sơn lâm, hù dọa vô số chim núi.
Tô Hiểu kinh ngạc nhìn ta: “Minh đại ca, sao tiếng cười của ngươi lớn như thế? Âm thanh của ta không truyền được xa như vậy.” Dứt lời thử cười vài tiếng, âm thanh cũng không xa lắm.
“Ngươi không dùng biện pháp ta dạy cho ngươi, nếu dùng tới, đương nhiên âm thanh sẽ xa hơn vừa rồi.”
Tô Hiểu nửa tin nửa ngờ, nhưng nhất thời không tiếp tục thử, ta cũng không nói chuyện, không khí đột nhiên yên tĩnh lại. Nhất thời, hai người chúng ta không nói gì, Tô Hiểu nhìn ta, dường như hiểu ra gì đó.
Nhưng Tô Hiểu có thể xem hiểu, không có nghĩa là nghĩ được rõ ràng. Cuối cùng đầu óc không thể tính ra kết quả, chỉ đụng đụng ta, đưa mặt trái xoan tới trước mặt ta, cười nói: “Minh đại ca, ngươi làm sao vậy?”
Chóp mũi có thể ngửi thấy điềm hương nhàn nhạt, tôn ngữ khí vô cùng nhu hòa của Tô Hiểu lên.
Ta không khỏi thở dài nói: “Hiểu, vừa rồi may mà có ngươi, ta mới không xung đột chính diện với hoàng thượng.”
Tô Hiểu ngẩn người, cười nói: “Rõ ràng là hoàng thượng làm không đúng mà. Hắn dữ dằn, lại muốn con gái người ta đi cùng hắn, ai cũng không vừa mắt. Nhưng a, Minh đại ca......”
Tô Hiểu đột nhiên tóm lấy tay ta, trong nháy mắt da thịt tiếp xúc, tim ta chợt đập nhanh một nhịp, không khỏi cà lăm nói: “Làm, làm sao?”
“Ngươi thật sự không vui vì chuyện này?”
“Đương nhiên, nếu không còn có chuyện gì?”
“Khẳng định ngươi lại có chuyện khó xử lý.”
Tô Hiểu không chút lưu tình chọc thủng lời nói dối của ta. Ta che giấu dao động của nội tâm trong nháy mắt, nhẹ nhàng nghiêng đầu, tự nhiên nói: “Ta nào có chuyện khó xử lý, lăn lộn với hoàng thượng, còn chuyện gì khó thực hiện?”
Tô Hiểu trợn to mắt, không dám tin nói: “Chuyện không dễ làm thì có nhiều!” Sau đó vô cùng nghiêm túc đếm ngón tay, nói với ta: “Ngươi xem, chỉ nói Lục Phiến môn chúng ta, đồng phục xấu hổ chết thôi! Lại chỉ có một bộ, ta nhiều lần hỏi phó tổng xem có thể đổi không, nàng đều không cho. Lúc tuần tra a, rất nhiều lão bách tính nhìn. Ký túc xá lại chưa xây xong, nếu không đi công tác, bây giờ ta còn đang trải chăn ngủ đất trong phòng ngươi. Còn có a, hai ngày nay ta ăn uống thả cửa với các ngươi, hình như mập lên......”
Nói đến đây Tô Hiểu lại buồn buồn ngừng miệng, không thể nói hoàn chỉnh.
Ta hiếu kỳ hỏi: “Mập lên bao nhiêu?”
Tô Hiểu đỏ mặt, ngập ngừng nói: “Dù sao cũng là mập lên rất nhiều! Ngươi đừng hỏi nữa!”
“Chuyện này không được.” Ta khoanh tay cười nói: “Làm nhất gia chi trưởng, ta phải quan tâm tình trạng của mỗi hài tử. Nói đi thiếu nữ, ngươi nặng bao nhiêu?”
“Ngươi mới là nữ!” Tô Hiểu trợn mắt hạnh xì ta một tiếng, sau đó không đủ tự tin nói: “...... Ta mập...... Mập...... Trọn vẹn một cân.”
“Hả?”
Ý gì đây? Một cân?
Ý là ăn hơn hai cái bánh bao sao?
Tô Hiểu thét to như tận thế: “Đây là phản ứng gì! Một cân còn không nhiều!”
“Không nhiều a. Trước khi ăn sau khi ăn, ta còn chênh lệch hơn mười cân đây.”
“Đó là bởi vì ngươi ăn nhiều lắm! Phó tổng đốc đã sớm nói, nếu không khai nguyên, sợ rằng Lục Phiến môn sẽ bị một mình ngươi ăn đổ!”
“Nói đến đây ta thật đói bụng. Hiểu a, mau săn ít lợn rừng.”
Tô Hiểu tức giận nhảy dựng lên, hoàn toàn quên mất đối thoại vừa nãy của chúng ta: “Chỉ biết ăn ăn ăn! Một điểm cống hiến cũng không có! Cái gì ngươi cũng không làm!”
“Còn không phải do thủ pháp săn thú của ngươi không thuần thục? Vừa nãy đuổi theo lợn rừng, trọng tâm của ngươi quá cao. Nơi này là đường núi, không thể so với đất bằng, ngươi cần đè thấp thân thể, hơn nữa cũng quên điều chỉnh hô hấp.
Nếu theo pháp môn hô hấp ta dạy ngươi, ngươi chạy mười vòng cũng không mệt mỏi.”
Tô Hiểu sưng mặt lên: “Còn không phải do ngươi lười biếng! Lần này ta phải bắt ngươi hỗ trợ!” Dứt lời cưỡng ép lôi ta dậy, chạy tới một vùng đen kịt trong núi rừng.
Ước chừng lại nửa canh giờ.
Long Tại Thiên là người thứ nhất trở lại địa điểm ước định. Hoàng thượng cho một canh giờ đi săn, bọn hắn cũng không dám lỡ bữa cơm của hoàng thượng, thế là hẹn trước —— đến thời gian thì mặc kệ có bao nhiêu con mồi đều phải trở về.
Long Tại Thiên cầm mấy con mồi, hăm hăm hở hở, nhìn thấy một bóng người yểu điệu ở xa. Chính là thân hình nữ tử, nhưng chỉ có một người, tất nhiên không phải Tô Hiểu mà là Diệp Lạc.
Long Tại Thiên cười to nói: “Tiểu cô nương, thành quả thế nào?”
Diệp Lạc cách xa đã thấy hắn, đáp: “Không nhiều cũng không ít, coi như có chút thu hoạch.”
“Vậy có nhiều như ta không?” Long Tại Thiên để con mồi xuống, “Tuy là ban đêm, cũng không làm khó được lão Long. Tám con thỏ này cũng coi như vận khí không tốt, ngã trong tay ta......”
Còn chưa nói xong, chợt thứ gì đó rơi từ trên trời xuống như mưa, số lượng khổng lồ. Long Tại Thiên trốn ra sau mới thấy rõ, trên mặt đất đã chồng chất phi điểu, xem xét sơ lược, vậy mà đếm không hết.
“Không cần đếm a, tổng cộng là bốn mươi bảy con.”
Diệp Lạc cười nói: “Những phi điểu này trốn quá tinh, nhưng không chỗ che thân dưới nhãn lực của ta. Tiện tay đã bắt giữ.” Diệp Lạc cực tinh tiễn thuật, hơn nữa còn biết võ công như Thiết Chân Thần Xạ, không sợ không có tên. Nếu không phải so chiêu với cao thủ, nàng chỉ dùng rất ít chân khí đã đủ để chấn choáng phi điểu, có thể nói là không gì bất lợi.
Long Tại Thiên không phục nói: “Nhóc con ngươi vốn am hiểu săn thú, ván cược này không có ý nghĩa, lão Long không chơi.”
Diệp Lạc cười ha ha nói: “Lúc đầu cũng không đánh cược với ngươi. Những người khác đâu?”
“Đến rồi đến rồi!” Âm thanh rất hoạt bát của Tô Hiểu truyền từ đằng xa đến, còn có thể nghe thấy tiếng bước chân lạch cạch, “Chúng ta trở về!”
Long Tại Thiên cười lạnh nói: “Nha đầu này không lúc nào yên tĩnh, ồn ồn ào ào. Có thể bắt được con mồi gì.”
Bỗng một bóng đen to lớn bay từ đằng xa tới, lúc rơi xuống đất phát ra một tiếng vang thật lớn, cơ hồ có thể đập ra một cái hố. Thỏ của Long Tại Thiên vừa vặn bị đặt phía dưới, Long Tại Thiên vẫn có thể nghe thấy tiếng xương vỡ!
“Làm gì đấy!”
Nhìn cẩn thận, lại ngây dại.
Đây, đây là một con gấu a!
Ta đi tới nói: “Đau lưng, khiêng đồ chơi này mệt chết. Sao, lão Thiết còn chưa tới.”
Long Tại Thiên chưa kịp nói, Diệp Lạc cười nói: “Ta vừa thấy hắn, cũng nói phải đi đánh gấu. Nếu các ngươi đánh được gấu, chắc hắn đã thất bại. Lúc này nên trở về.”
Đột nhiên một hắc ảnh rơi từ trên trời xuống, toàn thân có mùi máu.
Chúng ta còn chưa kịp nhìn kỹ, Diệp Lạc đã thét to: “Thiết đại ca!”
Ta thở dài một hơi thật sâu.
Chuyện ta đang lo lắng, dần dần thành sự thật, mà ta cũng sắp đứng trước một lựa chọn trọng đại.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
13 Tháng mười một, 2018 00:59
Liên quan đến em tuyết chăng
12 Tháng mười một, 2018 19:09
ngày nhỏ thì tỏ ra băng lạnh thêm tí trung nhị lại còn thất tình giờ thì như cá chết lại tham tiền thay đổi 180 độ luôn
12 Tháng mười một, 2018 18:25
quan trọng là khí chất :v
Chứ đen với trắng tùy theo nội công sử dụng cũng khác rồi mà.
VÍ như dùng Hàn Băng thì thành trắng, Thuần Dương thì thành đỏ :v
12 Tháng mười một, 2018 14:36
Có bác nào dùng QT 2013 mà bị hiện tượng lẹm chữ khi bôi đen từ có chữ đ, y vv không?
Lắm khi bôi lệch từ khó chịu quá :(
12 Tháng mười một, 2018 14:04
mé lúc thì tóc đen lúc thì tóc trắng đổi màu tóc do vận công hay hóa trang nhỉ
12 Tháng mười một, 2018 14:02
người khiến cho phi chân lão đệ quyết định thoái ẩn giang hồ đó
12 Tháng mười một, 2018 07:33
khả năng là gia nhập vô pháp vô thiên nhai vì gái khá cao
11 Tháng mười một, 2018 23:18
15, 16 tuổi đã thất tình
Không rõ là lúc đó đã xong Vô Pháp Vô Thiên nhai chưa
Nếu là sau VPVT thì có lẽ Tuyết là người Thần Nguyệt giáo, còn không phải thì chịu =))
11 Tháng mười một, 2018 23:12
Chắc là người yêu gì đó của main =))
11 Tháng mười một, 2018 19:18
hóa ra ngày nhỏ phi chân tóc bạch kim thêm tí trung nhị tỏ ra lạnh lùng thờ ơ thất tình bảo sao giờ xuống núi không mấy người nhận ra khí chất thay đổi 180 độ thế cơ mà
11 Tháng mười một, 2018 18:33
Cứ nhẹ nhàng thi thoảng lại chọc cười như này thì thật tốt :))
Bác cv làm tốt quá làm mình ngại đọc từ bản raw thô :))
11 Tháng mười một, 2018 17:46
tuyết là ai nhể?
11 Tháng mười một, 2018 17:03
Main mà ra từ đầu, mỗi đứa một vả thì làm gì có truyện bác =))
11 Tháng mười một, 2018 16:55
Main giống saitama nhỉ, người khác đánh nhau còn mình thì dạo chơi loanh quoanh.
Chắc đợi đánh gần xong mới chịu ra mặt.
11 Tháng mười một, 2018 15:46
Các bố đọc lại hộ cái, công chúa là Nga Mi chiến. Nga Mi chiến thì đếch sợ ai
11 Tháng mười một, 2018 13:43
lúc phi chym 14 15 tuổi đã có võ công ngang ngửa chưởng môn hoa sơn rồi. sao không bảo vô lý đi.
11 Tháng mười một, 2018 13:18
bác nên nhớ chính Hoàng Thượng võ công cũng khá cao nha và độc chiêu trị thương gia truyền nữa.
11 Tháng mười một, 2018 13:01
So kiểu này thì dàn nhân vật chính trong kiếm hiệp vứt hết :)) Đoàn Dự, Hư Trúc, Vô Kỵ toàn đám nhóc vắt mũi chưa sạch mà bán hành cho tiền bối võ lâm như đúng rồi :lol:... ở đây còn chưa biết con công chúa này sư thừa là ai, kỳ ngộ gì, thiên phú ra sao bla bla... hoặc tương đồng hơn là con Chu Chỉ Nhược với con nữ áo vàng đấy, được ít bí kíp với sư thừa bá (vợ chồng DQ) cũng đủ bán hành cho phần lớn võ lâm tiền bối rồi...
11 Tháng mười một, 2018 12:21
Tác chẳng giải thích rồi rồi rồi: "Vũ Dạ Nam Tuấn Phi ở đây. Nhưng hắn nghe nói sở trường của Vũ Dạ không phải võ công, mà là khinh công ám khí"
11 Tháng mười một, 2018 11:58
công chúa vốn được vua chiều nên cho học võ từ nhỏ đầu tư tiền của thuốc quí các kiểu nên trẻ tuổi võ công cao là đương nhiên chưa kể vũ dạ nó đánh nhau với thằng cha hộ vệ gần toi rồi gặp cao thủ như công chúa chả thua thì sao
11 Tháng mười một, 2018 11:16
Đi du học ? Chẳng qua cũng là theo chân thầy đi du ngoạn giang hồ lịch lãm. Chẳng lẽ mấy thứ đó Nam Tuấn Phi gần 1 đời lăn lộn giang hồ chẳng lẽ thiếu hay sao ? . Tại hạ nói ở đây là võ công, Nam Tuấn Phi có thể leo lên chức đó dù là chủ tu khinh công cùng ám khí thì võ công cùng thực chiến của hắn chắc chắn cũng phải rất mạnh. Lại nói chịu thua thiệt 1 tiểu oa đi theo chân thầy vài năm ?
11 Tháng mười một, 2018 08:36
vũ dụ nó chủ tu là ám khí đánh lén cùng khinh công nên ám sát tất nhiên có tiếng rồi còn công chúa nó được nhà đầu tư cho thầy giỏi đi du ngoạn giang hồ nên tất nhiên là trẻ tuổi mà võ công cao cường rồi
11 Tháng mười một, 2018 02:23
đề nghị đọc truyện thì cố gắng đọc kỹ và đọc hiểu. du học mấy năm rõ ràng đấy thôi.
11 Tháng mười một, 2018 02:20
không đọc kỹ à? cháu nó được gửi đi du học về. ok.
11 Tháng mười một, 2018 00:57
Nam tuấn phi được mỗi cái khinh công mà bác
BÌNH LUẬN FACEBOOK