Mục lục
Nếu có kiếp sau, xin đừng gặp gỡ! - Lệ Cảnh Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Cô nhìn sang, thấy người đàn ông đã rụt tay về, đôi mắt sáng hơi cong khi cười lên trông ngây thơ như trẻ con.  

 

Cảm giác kỳ lạ trong lòng Thẩm Tri Ý ngày một lớn dần: “Anh...”  

 

Người đàn ông nọ chờ cô nói, đôi mắt sâu và đen láy, khi ngắm nhìn ai đó tạo cảm giác ngoan ngoãn vô cùng.  

 

Thẩm Tri Ý cầm bánh quy trong tay: “Tôi đã ăn bánh kem lúc ở sảnh rồi. Trong đó còn nhiều đồ ăn lắm, anh cũng có thể vào tham gia”.  

 

Người đàn ông lắc đầu, hỏi một câu lạ lùng: “Cô từng ăn bánh quy chưa?”  

 

Thẩm Tri Ý lắc đầu: “Chưa”.  

 

“Thế tôi cho cô này, cô mau ăn đi”, người đàn ông đưa hết số bánh quy trong tay cho cô.  

 

Thẩm Tri Ý gật đầu, không nhịn được bật cười. Đây là lần đầu tiên cô bị người ta “ép” ăn bánh quy như thế.  

 

Cảm giác ấm áp chầm chậm cuộn lên trong trái tim cô, xuôi theo huyết mạch, lan khắp toàn thân, ngay cả nơi đầu ngón tay vốn lạnh băng cũng trở nên ấm sực.  

 

Đây còn là lần đầu tiên Thẩm Tri Ý gặp được một người, thấy cô chưa từng ăn bánh quy bèn đưa hết bánh quy trong tay cho cô.  

 

Thẩm Tri Ý vừa định cúi đầu ăn thử thì bỗng có tiếng ai đó gọi cô từ phía sau.  

 

“Cô Thẩm, sao cô lại ở đây mà không vào trong thế?”  

 

Thẩm Tri Ý ngoảnh đầu nhìn viện trưởng đang chạy về phía mình, cất lời giải thích, “Tôi thấy cảnh ở đây đẹp quá nên muốn ngồi ngắm thôi”.  

 

“Cô muốn đi tham quan thì có thể bảo chúng tôi dẫn cô đi, hôm nay là sinh nhật cô mà”, sau khi nhìn thấy người đàn ông ngồi gần đấy, viện trưởng Trương ngẩn ra, “Sao cậu lại ở đây thế, Bạch Thu? Tôi tìm cậu cả buổi sáng đấy, mau vào trong ăn cơm đi”.  

 

Người đàn ông ấy không lên tiếng.  

 

Thẩm Tri Ý lại là người có phản ứng. Cô hỏi, “Anh ấy tên Bạch Thu sao? Là tình nguyện viên ở đây à?”  

 

“Không phải, Bạch Thu được đưa đến cô nhi viện mười lăm năm trước. Cậu ấy…”, viện trưởng chỉ vào đầu: “Lúc đưa đến đây, đầu cậu ấy đã bị va đập nặng, hơi ngốc, trí lực không cao, trưởng thành rồi vẫn ở cô nhi viện”.  

 

Nói một cách dễ nghe là trí lực không cao, nói khó nghe là một kẻ ngốc, giờ thì cô hiểu tại sao mình lại có cảm giác kỳ lạ như thế rồi.  

 

“Anh ấy không nhớ gì hết sao?”  

 

“Nhớ được thì đã không ở đây rồi. Mười mấy năm qua, cô nhi viện cũng từng nhờ cảnh sát điều tra, nhưng cậu ấy hệt như tờ giấy trắng vậy, nên chẳng tra ra gì cả”, viện trưởng đi đến vỗ nhẹ lên vai Bạch Thu, dịu dàng nói, “Vào trong thôi”.  

 

Bạch Thu gật đầu, ngoan ngoãn đi theo, đi được vài bước thì dừng lại chờ Thẩm Tri Ý: “Cho cô bánh quy, cô phải ăn nhé”.  

 

Thẩm Tri Ý nhìn đối phương rồi lại nhìn bánh quy trong tay mình: “Ừ”.  

 

Nghe vậy, viện trưởng bèn ngoái đầu nhìn họ, ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên: “Cậu ấy cho cô bánh quy cơ à”.  

 

“Sao vậy?”  

 

“Cũng không có gì, cậu ấy bảo vệ đồ ăn lắm”, viện trưởng nói bằng giọng cường điệu: “Bình thường, cậu ấy là người ngay cả một hạt cơm còn không nhường cho người khác cơ, không ngờ lại cho cô hết số bánh quy mà cậu ấy đã cất giữ mấy ngày nay. Xem ra cậu ấy thích cô lắm đấy”.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK