Mục lục
Nếu có kiếp sau, xin đừng gặp gỡ! - Lệ Cảnh Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Cô muốn đi không?”, Lệ Cảnh Minh hỏi.  

 

“Muốn”, Thẩm Tri Ý đã thu lại cảm xúc trên mặt. Cô mở to đôi mắt nhìn Lệ Cảnh Minh một cách chăm chú, tuy miệng không nói ra lời năn nỉ nào, nhưng ánh mắt đã bắt đầu khẩn khoản nài xin.  

 

Bị nhìn như vậy, có đàn ông nào chịu nổi chứ. Lệ Cảnh Minh bỏ điện thoại xuống: “Mấy ngày này cô ngoan ngoãn uống thuốc, rồi tôi sẽ cho cô đi”.  

 

“Lần này anh có giữ lời không?”, Thẩm Tri Ý từng bị Lệ Cảnh Minh lừa nên sợ lắm, phải hỏi lại lần nữa cho chắc chắn.  

 

Lệ Cảnh Minh vươn tay gõ nhẹ lên trán cô: “Thật mà, lần này không lừa cô nữa”.  

 

Thẩm Tri Ý thật sự không biết Lệ Cảnh Minh đang nghĩ gì, lúc thì không cho cô đi, lúc lại đồng ý. Cô thấy thấp thỏm lắm, cảm thấy tốc độ thay đổi sắc mặt của Lệ Cảnh Minh còn nhanh hơn mấy người biểu diễn đổi mặt trong Xuyên kịch.  

 

“Muộn rồi, ngủ thôi”.  

 

Lệ Cảnh Minh lên giường, tắt đèn, tay vòng qua ôm Thẩm Tri Ý theo thói quen. Anh đồng ý cho Thẩm Tri Ý đến cô nhi viện không phải vì thương hại cô, mà vì cho rằng bây giờ cô tiếp xúc với trẻ con nhiều một chút thì sau này mang thai sẽ không quá bài xích.  

 

Mới đó mà hai ngày đã trôi qua. Số thú bông mà Thẩm Tri Ý đặt mua trên mạng đã đến rồi. Viện trưởng nhận được quà còn gọi điện cảm ơn cô rối rít, sau đó lại nhắc cô về giờ diễn ra buổi tiệc vào thứ Tư.  

 

“Được, tôi nhất định sẽ đến mà, viện trưởng Trương cứ yên tâm”.  

 

Sau khi cúp máy, Thẩm Tri Ý ngồi dậy, uống bát thuốc Đông y đặt ở tủ đầu giường. Đắng đến tận răng, cô súc miệng rồi mà vẫn không thể làm vị đắng trong miệng biến mất.  

 

Khó uống thật, nhưng đúng là rất công hiệu, bụng dưới không đau nữa, cơ thể vào buổi tối cũng ấm áp hơn mọi khi.  

 

“Cô Thẩm à, tôi dọn bát nhé. Cơm sắp xong rồi, cô muốn xuống nhà ăn hay tôi mang lên ạ?”  

 

“Mang lên như mọi khi nhé”.  

 

Hai hôm nay, cô luôn ở nhà, không hề ra ngoài. Hạ Minh Nguyệt cũng không chủ động tìm cô. Hai người gặp nhau chẳng quá ba lần một ngày.  

 

Sau khi thím Vương rời đi, Thẩm Tri Ý lấy một quyển sách từ trên giá sách, sau đó ngồi ở ban công, vừa đọc vừa nhìn xuống khoảnh sân nhỏ bên dưới. Thím Vương vừa xuống lầu đang đứng cùng Hạ Minh Nguyệt, cả hai vừa nói vừa cười.  

 

Thẩm Tri Ý nheo mắt. Mấy hôm nay, tuy thím Vương luôn làm theo lời dặn, không làm chuyện gì quá phận, nhưng cô cảm thấy người này có gì đó rất lạ.  

 

Thật ra thì cô có thể nhận ra từ cách gọi rồi. Lúc bước vào, thím Vương gọi cô là “cô Thẩm”, còn bác sĩ Giang vừa gặp cô lần đầu tiên đã kính cẩn gọi cô là “cô Lệ”.  

 

Người quan tâm nhất đến thân phận của cô trong ngôi nhà này là ai, đáp án chắc chắn là Hạ Minh Nguyệt.  

 

Thẩm Tri Ý nghĩ nhanh và đưa ra kết luận.  

 

Binh đến tướng chặn, nước dâng xây bờ. Thẩm Tri Ý đóng sách lại, chờ được nửa giờ thì thím Vương mang cơm trưa lên.  

 

Sáng hôm sau.  

 

Thẩm Tri Ý ăn xong bữa sáng thì lái xe đến cô nhi viện Phúc Khang. Tuy diện tích cô nhi viện không rộng lắm, nhưng nhờ cô tài trợ mấy năm nay nên phòng ốc đã được tu sửa rất đẹp, cái ăn cái mặc cũng không thiếu.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK