Đôi mắt của Thẩm Tri Ý đã trong sáng trở lại, từ bên ngoài trông giống hệt trước đây, nhưng cảm xúc trong đó lại vô cùng xa lạ. Lệ Cảnh Minh có thể cảm nhận được Thẩm Tri Ý không còn nồng nhiệt với anh như trước.
Thẩm Tri Ý ngồi dựa vào đầu giường, từ khi Lệ Cảnh Minh bước vào, cô không hề nhìn anh, mà nhìn xuống sàn nhà.
Lệ Cảnh Minh dừng lại ở khoảng cách an toàn, anh không dám đến quá gần Thẩm Tri Ý, sợ dọa cô sợ.
Thẩm Tri Ý không nhìn Lệ Cảnh Minh, một lúc lâu sau mới khàn giọng nói: “Là tôi đẩy Hạ Minh Nguyệt sao?”
Trong lòng Lệ Cảnh Minh vô cùng bất an.
Thẩm Tri Ý nói tiếp: “Tôi làm sai, anh ném tôi xuống tầng, vậy cô ta thì sao?”
“Em không sai, anh đổ oan cho em rồi. Anh bảo Hạ Minh Nguyệt chuyển ra ngoài và cảnh cáo cô ấy rồi, sau này cô ấy sẽ không dám làm vậy với em nữa!”
Thẩm Tri Ý nhếch mép cười, cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn Lệ Cảnh Minh: “Nếu tôi báo cảnh sát, anh nhất định sẽ bảo vệ cô ta, tôi muốn ly hôn, anh chắc chắn sẽ ngăn cản bằng nhiều cách”.
Trái tim Lệ Cảnh Minh khẽ run rẩy: “Anh sẽ không ly hôn với em”.
“Tôi biết!” Thẩm Tri Ý nhìn ra ngoài lan can trên cửa sổ. Hiện giờ, cô cảm thấy cơ thể và linh hồn của mình đều bị lan can sắt này nhốt chặt.
“Tôi vẫn chưa chết, sao anh có thể dễ dàng buông tha cho tôi được”.
Lệ Cảnh Minh mở miệng mấy lần, nhưng không nói ra được lời giải thích nào.
Thẩm Tri Ý cắn môi, run rẩy nói: “Lệ Cảnh Minh, anh muốn tôi chết bao nhiêu lần mới vừa lòng?”
Mỗi khi nghĩ đến những điều này, lòng cô lại đau như cắt, thậm chí khi điều trị tâm lý, trái tim cô như chết đi.
Tất cả những đau khổ này đều do Lệ Cảnh Minh mang lại cho cô. Vốn dĩ cô muốn dùng một năm còn lại để trả thù Lệ Cảnh Minh, nhưng người này sắt đá, trái tim nồng cháy của cô rất khó làm tan chảy sự lạnh giá của anh.
Cô đã đánh giá bản thân mình quá cao, đồng thời cũng đánh giá thấp trái tim sắt đá của Lệ Cảnh Minh. Cô vốn định dùng bàn tay sưởi ấm trái tim anh, nhưng sau khi đưa tay ra, cô mới biết Lệ Cảnh Minh không có trái tim.
“Lệ Cảnh Minh, tôi không nợ anh cái gì, hoặc có thể nói tôi đã trả hết cả gốc lẫn lãi rồi!”
Lệ Cảnh Minh coi như không nghe thấy, anh nói: “Anh biết em hận anh, anh sẽ bù đắp cho em, ngoại trừ chuyện ly hôn và chuyện liên quan đến Hạ Minh Nguyệt thì em muốn gì anh cũng sẽ đồng ý”.