Viện trường biết hôm nay Thẩm Tri Ý sẽ đến, nên đã bảo bọn trẻ trang trí cô nhi viện. Rõ ràng là một ngày bình thường, nhưng cô nhi viện lại được trang trí như sắp đón Giáng sinh vậy.
Thẩm Tri Ý đỗ xe ở cổng rồi theo viện trưởng vào trong. Viện trưởng Trương vừa đi vừa nhiệt tình giới thiệu, dẫn Thẩm Tri Ý đến đại sảnh, gặp bọn trẻ đã xếp hàng ngay ngắn.
Đứa lớn nhất đã mười lăm tuổi, đứa bé nhất chỉ mới ha,i ba tuổi. Bọn trẻ con vừa gặp được cô đã ngoan ngoãn đồng thanh: “Chào chị Tri Ý ạ”.
Thẩm Tri Ý thấy lòng mình chua xót. Những đứa trẻ đáng yêu nhường này, sao bố mẹ chúng lại nhẫn tâm bỏ rơi kia chứ?
Không phải đứa trẻ nào cũng hoạt bát. Có mấy đứa trẻ vừa bị bỏ rơi và đưa vào cô nhi viện đang đứng trong góc nhà, rụt rè nhìn cô.
Thẩm Tri Ý không giỏi chơi với trẻ con, cứ đứng ngây ra đấy, chẳng biết nên làm gì. Viện trưởng nói gì thì cô phụ hoạ thôi.
“Các em nhỏ rất cảm kích những món quà mà cô tặng. Các em cũng có quà tặng cô”.
Viện trưởng vỗ tay, ân cần nói: “Các bạn nhỏ mang quà chuẩn bị cho chị Tri Ý ra đi nào”.
Bọn trẻ vội vàng trở về phòng để lấy món quà đã chuẩn bị từ lâu. Chúng vẫn ngoan ngoãn xếp thành một hàng dài, bước đến trước mặt Thẩm Tri Ý, ngượng ngùng lấy món quà trong tay ra tặng cô.
“Chúc chị Tri Ý sinh nhật hai mươi bốn tuổi vui vẻ ạ”.
Đang ngồi trên ghế, Thẩm Tri Ý lập tức sững sờ. Cô vẫn tưởng viện trưởng mời mình đến cô nhi viện vào ngày hai mươi mốt tháng Năm hằng năm chỉ là sự trùng hợp. Hoá ra họ nhớ sinh nhật của cô.
Cô cứ ngỡ rằng suốt đời này cũng chẳng ai nhớ đến sinh nhật mình, thật tốt quá… Thẩm Tri Ý thấy mũi mình cay cay, đôi mắt lập tức đỏ hoe.
Thẩm Tri Ý vươn tay nhận quà, dịu dàng xoa đầu cô bé đứng trước mặt mình, đáp rằng: “Cảm ơn em”.
Hôm nay Thẩm Tri Ý đã nhận được tổng cộng năm mươi món quà, chất thành một ngọn núi nhỏ ở ngay bên cạnh. Tất cả là những món quà thủ công từ bọn trẻ, có sao giấy, hạc giấy, tranh vẽ, giấy dán, vòng tay… Tấm lòng lớn hơn tiền của, khiến cô cảm thấy vui hơn bất kỳ món quà nào mà cô từng nhận trong quá khứ.
Sau đó, viện trưởng đẩy chiếc bánh sinh nhật ra. Người bị ung thư dạ dày không thể ăn bơ và sữa, Thẩm Tri Ý chỉ nếm một tí rồi chia hết cho họ.
“Tôi đi vệ sinh một lát, mọi người ăn trước đi, không cần lo cho tôi đâu”, Thẩm Tri Ý nói với viện trưởng đang phân chia bánh kem.
Viện trưởng Trương nhanh chóng đưa một miếng bánh kem cho cô bé trước mặt, đoạn ngoái đầu nói với Thẩm Tri Ý: “Cô Thẩm đợi một lát, để tôi đưa cô đi nhé”.
“Không cần đâu, viện trưởng cứ ở lại, tôi tự đi được mà”, Thẩm Tri Ý xoay người lấy chiếc túi để trên ghế, chạy ra khỏi đại sảnh như đang bỏ trốn.
Bản tính Thẩm Tri Ý là người cô độc, đã quen ở một mình. Đến một nơi có quá nhiều người, cô cảm thấy không khí rất ngột ngạt. Cô không có chỗ nào để lánh mình, cảm thấy quá đỗi xa lạ, chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh.
Đây là lần đầu tiên có người đón sinh nhật cùng cô, mà còn là rất nhiều người. Tuy Thẩm Tri Ý rất cảm động, nhưng vẫn cảm thấy không thoải mái lắm.