Mục lục
Vợ Xấu Chồng Mù – Dương Ái Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ăn xong bữa cơm Dương Ái Vân và Sầm Cảnh Đình cũng rời đi, sự xuất hiện của bọn họ gây xôn xao nhưng cũng chỉ chớp nhoáng, dẫu sao họ có mặt ở đây cũng chỉ là nhất thời, không biết bao lâu mới quay trở lại.

Ngồi trong chiếc xe Limousine Dương Ái Vân không khỏi thở nhẹ một hơi: “Cuối cùng cũng kết thúc, Cảnh Đình, lúc trước anh luôn phải đối phó với đám người này sao? Mệt mỏi lắm phải không? Tính ra tự do tự tại như lúc này cũng rất tốt.”

Sầm Cảnh Đình không nói gì, Phong Đại ngồi phía trước đã giật giật mí mắt, thiếu phu nhân nói vậy là không muốn thiếu gia quay trở về như lúc trước sao?

Chiếc xe cứ băng băng chạy trên đường, một hồi sau người đàn ông bên cạnh cô lại đột nhiên lên tiếng: “Đám người đó đều có điểm yếu, bọn họ không làm gì được tôi.”

Dương Ái Vân cứ tưởng anh sẽ chẳng nói gì đến khi về nhà không ngờ lại nghe được câu này của anh, cô chặc lưỡi: “Chẳng trách bọn họ thấy anh đều xanh mặt, Cảnh Đình, anh có nghĩ đến việc quay lại trị bọn họ không?”

Câu sau là cô muốn dò hỏi anh, Sầm Cảnh Đình lại lạnh tanh nói: “Chuyện công ty đã không còn liên quan đến tôi, Dương Ái Vân, không cần thay ông nội dò hỏi tôi.”

“Tôi không vì ông nội, tôi muốn biết anh nghĩ gì thôi, Cảnh Đình, tôi đã nói rồi, tất cả đều dựa vào tâm ý của anh, anh muốn làm gì thì làm cái đó, đời người ngắn ngủi anh cũng không thể làm theo ý người khác mãi được, chỉ là dù làm cái gì tôi cũng mong anh vui vẻ, không cảm thấy tiếc nuối.” Dương Ái Vân chân thành nói, từ đầu đến giờ phút này cô cũng chưa vì cái gì mà thúc đẩy anh, lời nói phát ra cũng đều từ tấm lòng của mình.

Sầm Cảnh Đình không biết có hiểu được tâm ý này của cô không, từ khi bắt đầu anh đều luôn có lòng nghi ngờ cô, chút dao động cũng nhiều lần vì nghi ngờ mà vụt tắt, cho nên anh cũng chưa nhận ra mình có động lòng với cô hay không.

Lúc này chiếc xe dừng đèn đỏ, Dương Ái Vân nhìn thấy cảnh tượng vui nhộn phía đối diện lại bảo: “Hình như có hội chợ, chúng ta đến đó thử xem.”

Không để anh kịp nói gì cô đã nói: “Tài xế, tấp vào lề một chút.”

Sau cuộc hội nghị mọi người đều thay đổi xưng hô gọi Sầm Tuệ Nhi là tổng giám đốc, ăn trưa xong cô cũng được ông Sầm gọi riêng vào phòng chủ tịch nói chuyện.

“Tuệ Nhi, từ nay về sau trọng trách của cháu sẽ lớn hơn, cháu hãy sẵn sàng tinh thần, ông đặt niềm tin ở cháu.” Ông Sầm nhìn đứa cháu gái của mình nghiêm túc nói.

Từ nhỏ Sầm Tuệ Nhi đã luôn hoạt bát đáng yêu, có khiếu hội họa nên luôn có ước mơ trở thành một họa sĩ nhưng không biết từ lúc nào ước mơ đó đã dần dần lụi tàn, thay vào đó chuyên tâm học kinh doanh quản trị, mà tính cách cũng thay đổi trở nên lạnh lùng, trầm ổn. Một nhà lãnh đạo có cái gì cô đều có cái đó.

Hôm nay Sầm Tuệ Nhi 27 tuổi chính thức lên vị trí tổng giám đốc, trên vạn người dưới một người cô lại càng phải thêm thận trọng, thay đổi bản thân trầm ổn hơn.

“Cháu sẽ không làm ông thất vọng.” Sầm Tuệ Nhi nặng nề đảm bảo.

Nhìn dáng vẻ của cháu gái ông thở dài trong lòng: “Ta sẽ để trợ lý Sơn giúp cháu thời gian đầu, có chỗ nào khó khăn cứ hỏi cậu ấy.”

“Vâng, cháu cảm ơn ông đã nâng đỡ.”

“Cháu cũng chẳng dễ dàng gì, bản dự án lần này đã rất tốt rồi, cứ làm theo kế hoạch của cháu đi, mau chóng triển khai dự án.” Ông Sầm căn dặn.

Sầm Tuệ Nhi nghe vậy có chút chần chừ: “Thưa ông cháu cảm thấy kế hoạch của Hạo Nhiên vẫn tốt hơn.”

Không thể không nói Sầm Tuệ Nhi vẫn còn lăn tăn chuyện này.

Ông Sầm nhăn mi bảo: “Lẽ nào cháu lại không tin tưởng vào ông sao?”

“Cháu không có ý đó, chỉ là cảm thấy mình còn chưa tốt.”

“Kết quả đã định, thay vì đắn đo cháu nên quyết đoán hơn, đây mới là đức tính một tổng giám đốc nên có.” Ông Sầm nghiêm giọng chỉ dạy.

Sầm Tuệ Nhi hiểu ý ông, không nói thêm nữa mà nghe lời: “Cháu đã hiểu.”

“Hiểu rồi thì cứ thế mà làm, ta đã báo với quản gia làm tiệc mừng cho cháu, hôm nay cũng mệt rồi cháu về sớm đi thôi.” Ông Sầm nói xong thì để cho người đi.

Sầm Tuệ Nhi hơi ngỡ ngàng nhìn đồng hồ chỉ mới 2 giờ chiều lại vâng dạ thực hiện.

Đi xuống văn phòng của mình, còn chưa kịp vào trong Sầm Tuệ Nhi đã nhận được một cái ôm thắm thiết.

“Tuệ Nhi, chúc mừng cậu, cuối cùng cậu cũng làm được rồi.”

“Ừm, Trúc Liên, là chúng ta đã làm được không riêng gì tớ.” Cô có được vị trí này cũng nhờ có Trúc Liên chạy xuôi chạy dọc, nên nỗ lực này cô không thể nhận lấy về mình tất cả.

Trúc Liên vui sướng không thể tả lại bảo: “Tối ăn mừng đi, tớ đặt nhà hàng trước.”

“Để mai nhé, ông tớ có tổ chức tiệc ở nhà.”

“Phải rồi, cậu cũng phải về nhà ăn mừng trước chứ.” Trúc Liên không kìm được xúc động, lại thấy Tuệ Nhi không mấy vui vẻ thì hỏi: “Cậu sao thế? Lên chức rồi phải vui mới đúng.”

“Kết quả này khiến tớ có chút bối rối.” Tuệ Nhi trầm tư cau mày.

Trúc Liên đưa tay lên cằm nói: “Tớ thì thấy bất ngờ hơn, không nghĩ cô Ái Vân kia lại chọn cậu, hay nói đúng hơn đây chẳng khác nào là ý của Sầm đại thiếu gia.”

Sầm Tuệ Nhi lắc đầu: “Không đâu, chị ấy là người có chứng kiến sẽ không theo ý của ai cả, chỉ là tớ cảm thấy mình chưa xứng đáng thôi.”

Hơn nữa cô có lên chức vị này chắc chắn sẽ có không ít lời ra tiếng vào, bên cạnh đó người ủng hộ Hạo Nhiên cũng không phục cô.

“Có gì mà xứng với không xứng, chẳng lẽ bao nhiêu nỗ lực cậu làm cậu đều phủ nhận sao? Đó là những gì cậu đáng có, biết không? Đừng suy nghĩ nữa.” Trúc Liên không ngừng cổ vũ tinh thần cho bạn minh.

Sầm Tuệ Nhi nghe vậy chợt cười nhẹ: “Ừm, tớ hiểu mà.”

Phòng giám đốc 1.

Giám đốc Lam ngồi trên ghế tức giận đập bàn một cái: “Chết tiết Sầm Cảnh Đình, cậu ta là cái thá gì mà dám lên mặt như vậy?”

“Hừ, đã rời khỏi chức vị rồi còn nghĩ mình là bá chủ thiên hạ, Sầm Cảnh Đình này đúng là tự cao tự đại.” Giám đốc Hoài chịu sức ép của Sầm Cảnh Đình cũng tức tối không kém.

Sầm Hạo Nhiên ngồi ở ghế giám đốc nghe người mình nói thỉnh thoảng chỉ nhếch nhẹ bờ môi, dường như việc không được lên chức vị cũng không ảnh hưởng nhiều đến hắn.

“Hạo Nhiên, bước tiếp theo cháu tính làm gì?” Giám đốc Lam lại nhìn về phía Sầm Hạo Nhiên hỏi.

Hắn như có như không nói: “Vị trí này đã định, chú nói xem bước tiếp theo nên làm gì?”

“Tuy vị trí này đã định nhưng nó cũng chưa phải cao nhất.” Giám đốc Lam âm trầm nói, ánh mắt lóe lên vẻ tính toán.

“Chú nói không sai.” Sầm Hạo Nhiên mỉm cười đầy ý tứ, không phải là chúa sơn lâm thì chưa thể làm chủ một khu rừng.

Giám đốc Hoài đưa mắt nhìn hai người đầu óc xoay chuyển chợt thốt lên: “Lẽ nào hai người định…”

“Ấy, giám đốc Hoài, không thể nói ra lúc này đâu.” Giám đốc Lam nhắc nhở, bọn họ tự hiểu với nhau là được.

Khu hội chợ Đồng Khởi.

Dương Ái Vân cứ thế kéo Sầm Cảnh Đình đi vào hội chợ, bây giờ mới buổi chiều nên người tới chưa được đông lắm, đường đi còn rộng rãi, thoải mái, cô vừa đi vừa mô tả các gian hàng bán đồ ăn lẫn đồ vật cho anh nghe, lạ thay hôm nay lại có rất nhiều hoa được bày bán.

Dương Ái Vân cũng không quan tâm điều đó, có sắc hoa thì càng thêm rực rỡ và vui tươi, cô dắt anh đi mòn chân lại dừng trước một sạp bán cá viên, vui vẻ nói: “Cho tôi năm xiên cá viên, năm xiên tôm viên, thêm hai xiên đậu hũ nữa.”

“Vâng, thưa chị.” Nhân viên trong sạp bắt đầu chiên đồ.

Ngửi thấy mùi dầu mỡ Sầm Cảnh Đình khẽ nhíu mày, vài nhân viên nữ nhìn thấy anh thì xầm xì.

“Ôi! Người kia đẹp trai quá, không ngờ ở hội chợ lại xuất hiện cực phẩm như vậy, nhìn phong cách ăn mặc chắc không phải người bình dân đâu nhỉ.”

“Ừm, nhìn anh ta có chút quen mắt.” Cô gái bên cạnh nói.

“Trai đẹp nào cô chẳng thấy quen, nói gì thì nói muốn chụp ảnh cùng người đẹp quá.”

“Người ta hinh như có người yêu rồi, nhưng mà chị người yêu có vẻ không tương xứng với anh người yêu cho lắm, tiếc thật.”

“Trai tài gái sắc mới xứng đôi, chị gái có vẻ hơi xấu so với anh trai, có điều nhìn chị gái cũng quen lắm, gặp ở đâu rồi thì phải… A, đúng rồi, chị ta là đại tiểu thư xấu xí kia.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK