Mục lục
Vợ Xấu Chồng Mù – Dương Ái Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Ái Vân lại bị anh kích thích không nhịn được kêu lên, vô thức gọi tên anh: “Cảnh Đình…”

Nghe được tiếng rên thực sự của cô động tác của Sầm Cảnh Đình càng thêm càn quấy ngón tay không biết từ lúc nào đã luồn vào bên trong thăm dò, thế nhưng có chút trục trặc vì bên trong cô vô cùng chặt chẽ, không thể đưa vào ngay được mà phải từ từ mở rộng nó ra.

Lúc này Sầm Cảnh Đình cũng chẳng còn gì để nghi ngờ cô, anh không phải muốn chứng minh cô có trong sạch hay không chỉ muốn được âu yếm cô một lần, nỗi khát vọng ấy càng thêm mãnh liệt hơn khi mà Dương Ái Vân còn không ngừng rên rỉ bên tai anh, có lẽ là vì ngón tay anh càng đi sâu vào bên trong càng khiến cô hít thở không thông.

Đây là lần đầu Dương Ái Vân có một trải nghiệm xa lạ nhưng lại cho cô cảm giác đặc biệt như vậy, dù chỉ là ngón tay của anh nhưng cũng khiến cô muốn điên lên được.

Không bao lâu sau ngón tay ấy cũng tìm được nơi muốn tìm, vuốt nhẹ một cái, Dương Ái Vân không khỏi muốn hét lên một tiếng nhưng vẫn kìm lại giọng mình, hơi nghẹn ngào nói: “Cảnh Đình… A…”

Sầm Cảnh Đình cố tình khuấy động ngón tay thấy nơi này đã rộng ra anh lại luồn thêm một ngón vào trọng, cả hai đồng thời làm rộn bên trong cô.

Dương Ái Vân cảm thấy dây thần kinh của mình như căng ra, não quay cuồng, điên đảo theo sự chuyển động của ngón tay. Cô có chút không chịu nổi bảo: “Sầm Cảnh Đình, anh đừng trêu em nữa, mau một chút…”

“Không được.” Chưa để cô nói hết anh đã từ chối, lại khẽ khàng nói: “Em chặt như vậy hai ngón tay vẫn chưa thể nới rộng ra thì làm sao đưa của tôi vào, ngoan, thêm chút nữa, từ từ tôi sẽ khiến em thoải mái, nếu không em sẽ bị đau.”

“Nhưng… Ưm… “ Sầm Cảnh Đình như muốn an ủi lại tiếp tục ngậm lấy môi cô.

Trên dưới của Dương Ái Vân bị anh càn quấy liên tục, Sầm Cảnh Đình ban đầu còn nhẹ nhàng lại tăng tốc độ, đẩy mạnh ngón tay, thậm chí đi sâu vào bên trong khiến dòng nước ấm tuôn ra càng nhiều hơn.

Dương Ái Vân gần như bị anh đưa lên đỉnh điểm, lúc này Sầm Cảnh Đình làm một kích cuối, thân thể mảnh khảnh của cô phút chốc tê dại, đồng thời cảm nhận được nơi sâu nhất của mình co giật dòng nước bên trong không ngừng tuôn trào ngập tràn ngón tay của người đàn ông.

“Ư, Ưm…” Dương Ái Vân còn bị hôn nên chỉ có thể rên rỉ trong cổ họng không thể phát ra tiếng.

Sầm Cảnh Đình cảm thấy đã tới lúc nên vừa rời môi vừa lấy tay ra, dòng chảy cũng theo tay anh ra ngoài.

Dương Ái Vân thở dồn dập, hai mắt mơ màng nhìn người đàn ông, không khỏi oán giận nói: “Anh cố ý phải không?”

“Tôi có sao? Tôi đang giúp em mà, em đổ oan cho tôi rồi.” Sầm Cảnh Đình cười khẽ, lại liếm nhẹ vành tai cô, người phụ nữ này nhiều lần trêu chọc anh, anh cũng chỉ muốn lấy lại một chút thôi, chưa gì cô đã nổi giận rồi, mặc dù anh không thấy rõ khuôn mặt lúc này của cô nhưng giọng nói kia quả thật mê người, trong đầu anh chỉ toàn vang lên tiếng rên rỉ nỉ non của cô.

Biết Sầm Cảnh Đình cố tình hai mắt Dương Ái Vân híp lại nhếch môi nói: “Được, vậy bây giờ đến lượt em.”

Cô muốn đưa tay xuống đũng quần người đàn ông nhưng lại bị bắt lại: “Không phải sớm nói rồi sao, đêm nay mọi chuyện cứ giao cho tôi.”

Cô hơi khựng lại một chút không xác định hỏi: “Anh chắc chắn?”

“Nãy giờ tôi biểu hiện không tốt sao? Có cần tôi làm thêm lần nữa không?” Ngón tay của anh vẫn còn chưa rời đi hẳn lại có xu hướng muốn đi vào.

Dương Ái Vân nhanh chóng nói: “Không cần ngón tay em cần anh.”

“Cần tôi? Cần cái gì?” Khóe môi của Sầm Cảnh Đình giương lên.

Dương Ái Vân liên tiếp bị anh trêu chọc hơi ninh mi: “Sầm Cảnh Đình, anh biết còn cố hỏi, rốt cuộc có làm tiếp hay không?”

“Làm, sao lại không làm.”

“Vậy em giúp anh cởi quần.” Không để anh kịp ngăn chặn cô đã nhanh chóng kéo lấy quần lót xám tro của anh, vật nam tính theo đó vươn ra, chẳng biết từ lúc nào nó đã dựng thẳng lên.

Dương Ái Vân cười tà ác lấy ngón tay chạm nhẹ vào đỉnh đầu rồi vẽ vài vòng trên đó, chẹp miệng nói: “Nó đã cứng vậy rồi sao, Cảnh Đình, vậy mà anh còn cố kéo dài thời gian, có muốn em…”

“Không muốn, tôi sẽ trực tiếp hành động.” Sầm Cảnh Đình lại bắt lấy bàn tay nghịch ngợm của cô, nãy giờ nhịn cũng đủ đau rồi, anh không chờ được nữa đưa vật đó của mình đến sát mép hai cánh hoa.

Da thịt chạm vào nhau khiến cả hai cùng run rẩy, Sầm Cảnh Đình lại ngừng một chút trầm giọng nói: “Ái Vân, tôi vào đây! Nếu đau thì bảo tôi dừng lại.”

“Ừm, anh vào đi, không cần hỏi em đâu.” Lúc này hai má cô ửng đỏ cả lên, nhìn chằm chằm vào người đàn ông, mặt anh cũng đã đỏ bừng, không biết là do nhịn lâu hay cũng đang bối rối như cô.

Sầm Cảnh Đình thấy cô đã sẵn sàng mới tiến thêm một bước nữa, Dương Ái Vân từ từ tiếp nhận vật to lớn kia, khác với ngón tay nó còn lớn gấp nhiều lần so với tưởng tượng của cô.

Anh chỉ mới vào một phần ba đã khiến cô có chút nhăn mày, nghe nói lần đầu sẽ có chút đau, tuy không biết là đau thế nào nhưng nếu là Sầm Cảnh Đình cô chấp nhận nỗi đau này.

Mặc dù đã được khai thông từ trước nhưng khi anh đưa vật nam tính của mình vào bên trong vẫn có chút khó khăn. Sầm Cảnh Đình hít nhẹ một hơi, chỉ đi từ từ không dám làm quá mạnh mẽ sợ cô sẽ chịu không được.

Vật kia càng tiến vào sâu Dương Ái Vân lại cảm nhận thêm được sự đau đớn, thế nhưng cô chỉ cắn răng chịu đựng, hai tay cũng siết chặt vào ga đêm.

Có điều dù cô không kêu đau nhưng Sầm Cảnh Đình vẫn nghe ra được hơi thở khó nhọc của cô anh dừng lại hỏi: “Đau sao?”

“Em không sao, anh tiếp tục đi.” Dương Ái Vân cổ vũ anh, dù sao bọn họ cũng phải làm đến cùng, chút đau đớn này cô chịu được.

Sầm Cảnh Đình biết cô nói dối nhưng đến đây rồi anh cũng không thể dừng, anh nhanh chóng đẩy mình một cái, vật kia cũng trót lọt vào sâu bên trong. Dương Ái Vân đồng thời không nhịn được hét lên một tiếng: “A…”

“Ái Vân.” Anh gọi khẽ tên cô, trong giọng nói có chút lo lắng lẫn đau lòng.

Dương Ái Vân chỉ đau đớn trong phút đó, cô lại tự động ôm lấy cổ anh nói: “Cảnh Đình, cuối cùng em cũng chờ được ngày này, giờ chỉ còn chờ hành động của anh thôi, đừng làm em thất vọng.”

“Được, không làm em thất vọng.” Nghe ra được cô đã sẵn sàng Sầm Cảnh Đình cũng bắt đầu động eo muốn luận động bên trong cô.

Thế nhưng anh còn chưa hành động thì bên ngoài có tiếng hét vọng vào: “Dương Ái Vân, thứ đê tiện, cô ra đây cho tôi, loại đàn bà dơ bẩn nhà cô còn muốn quyến rũ con trai tôi sao? Cảnh Đình, con mau đuổi nó đi cho mẹ, có nghe thấy không?”

Trên giường hai người đang hòa làm một lại bị giọng nói của bà Nhung xen ngang, cả hai đều tỏ vẻ không vui. Bọn họ đã đi đến bước cuối cùng vậy mà vẫn có người phá đám sao?

Dương Ái Vân không cho phép điều này, cô đang tính nói cái gì thì cánh cửa bị người mở tung.

Bà Nhung đẩy Phong Đại ra một bên đi vào bên trong, Sầm Cảnh Đình nhanh chóng lấy cái chăn bên cạnh che cho hai người, sắc mặt anh lạnh lùng đến cực điểm tiện tay vớ lấy cái đèn trên bàn ném thẳng ra cửa lớn giọng quát: “Cút hết ra ngoài cho tôi.”

Theo giọng nói của anh cái đèn cũng rơi trúng chân bà Nhung vỡ thành trăm mảnh, bà ta hoảng hồn lùi vài bước không dám tin vào mắt mình.

“Cảnh Đình, con, con vậy mà dám.” Bà ta run lẩy bẩy muốn trách mắng lại bị Sầm Cảnh Đình ngắt lời: “Phong Đại, Khải Nam, các cậu đang làm cái gì, còn không mang người đi, muốn tôi xử lý các người sao?”

Phong Đại không dám nhìn vào bên trong, trong lúc bà Nhung đang còn mơ màng nhanh chóng lôi kéo người ra ngoài, tiện thể đóng cửa lại.

Bên ngoài còn vọng lại tiếng của bà ta: “Các người mau thả tôi ra, tôi là nữ chủ nhân của căn nhà này các người dám đối xử với tôi như vậy sao?”

Giọng nói càng lúc càng nhỏ dần, hai người trên giường một người tức giận, một người dở khóc dở cười.

Dương Ái Vân lên tiếng: “Cảnh Đình, quên nói với anh cửa bị em làm hỏng rồi.”

“Hừ.” Sầm Cảnh Đình hừ nhẹ trong cổ họng.

Dương Ái Vân không nhịn được hỏi: “Vậy chúng ta còn tiếp tục không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK