Mục lục
Vợ Xấu Chồng Mù – Dương Ái Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông Sầm vừa đi bà ta vội vàng gọi điện cho người đàn ông nóng ruột nói: “Anh ơi, làm sao đây ông già muốn em điều tra kẻ hãm hại thằng Đình, nếu không tra được ông ta sẽ đuổi em đi.”

“Không việc gì, anh sẽ sắp xếp người nhận tội thay, phải rồi, 5% kia em chuyển cho anh đi.” Người đàn ông ở đầu dây kia dõng dạc nói.

Bà Nhung có chút khó hiểu: “Không phải cho Cảnh Đông sao?”

“Em thật ngốc, nếu em chuyển trực tiếp cho thằng bé khác nào nói người đứng sau vụ này là em.”

“Anh nói đúng.” Bà Nhung nghe người đàn ông nói mới nhận thức được điều này lại bảo: “Anh hay thằng bé cũng như nhau, em chuyển cho anh cũng tốt.”

“Ừm, đưa tờ giấy cho anh là được, mọi chuyện còn lại anh sẽ giải quyết.” Người đàn ông hài lòng, nói xong thì cúp máy.

Bà Nhung cũng buông điện thoại ngồi tựa vào ghế sô pha, không lâu nữa bà ta nhất định sẽ thâu tóm mọi thứ, đến lúc đó không biết ai đuổi ai đâu, lão già chết tiệt.

…….

Qua ba ngày vết thương của Sầm Cảnh Đình hồi phục một chút, anh liên tục ở bên săn sóc cho Dương Ái Vân không rời căn phòng một bước, hai ngày đầu thân thể còn yếu không thể làm gì nhưng đến ngày thứ ba anh đã tự đút cháo cho cô, không để ai thay mình làm chuyện này.

Dương Ái Vân cũng vô cùng tận hưởng chuyện này, cô muốn ăn muốn uống cái gì cũng được Sầm Cảnh Đình phục vụ tận miệng, thao tác của anh càng lúc càng thuần thục.

Lúc này phòng bệnh lại được mở ra người tới không ai khác là Sầm Hạo Nhiên và Liễu Khánh An.



“Tình yêu, tớ đến thăm cậu đây, hôm nay cậu và bé con thế nào rồi?” Liễu Khánh An chạy ùa đến chỗ Dương Ái Vân, trải qua hai ngày đầu nằm viện cô đã hồi sức, lúc này tên ôn thần Sầm Hạo Nhiên mới cho cô qua thăm cô bạn.

Dương Ái Vân nhìn sắc mặt của Liễu Khánh An khá tốt lại bảo: “Phải là tớ hỏi thăm cậu mới đúng, Khánh An, cảm ơn cậu đã truyền máu cho tớ, tớ lại nợ cậu rồi.”

“Ài, chúng ta thân thiết như keo sơn cậu lại nói cảm ơn, nợ nần cái gì, tớ tốt lắm, chỉ là truyền chút máu mà thôi.”

Cô vừa dứt lời tiếng hừ lạnh vang lên: “Hừm! Xém mất cái mạng nhỏ còn dám nói.”

“Sầm Hạo Nhiên, anh im mồm đi, tôi cần anh nhiều chuyện chắc.” Liễu Khánh An tức giận sôi máu, hắn nói ra làm cái gì chứ hả? Từ hôm kia đến giờ cô nhịn hắn đủ rồi.

Dương Ái Vân nhíu mày hỏi: “Mất mạng là thế nào?”. Cập nhật truуện nhanh tại — 𝘛r𝑼mtruуệ n.vn —

“Chị mất máu khá nhiều Liễu Khánh An vốn không đủ máu truyền nhưng lại cố chấp đến cùng.” Sầm Hạo Nhiên chỉ giải thích đơn giản cũng không nói quá nhiều.

Lúc đó tình huống khẩn cấp lại không có ai thế chỗ Liễu Khánh An nên cô dù sắp ngất xỉu đến nơi cũng muốn cứu sống bạn thân của mình. Cũng may cuối cùng hai người thoát hiểm, nếu không sợ là đêm đó mất ba mạng người rồi.

Dương Ái Vân nghe Sầm Hạo Nhiên nói vội vàng bắt lấy tay Liễu Khánh An: “Ai cho cậu lấy tính mạng đánh đổi cho tớ hả?”

“Tớ… Tớ…” Liễu Khánh An gãi gãi mũi không biết phải nói gì.

Dương Ái Vân nghiêm túc nói: “Tuyệt đối không có lần sau, Khánh An, nếu cậu bị làm sao cậu nói tớ phải ăn nói thế nào với ba mẹ cậu, cậu muốn tớ sống trong áy náy cả đời sao?”

“Tớ… Ây dà, chẳng phải tớ bình an vô sự rồi sao? Lúc đó tớ cũng lo lắng cho cậu mà, cậu cũng đừng nghe Sầm Hạo Nhiên nói bừa, tình trạng của tớ không có tệ như anh ta nói.” Liễu Khánh An vừa giãi bày với cô bạn vừa trừng mắt với Sầm Hạo Nhiên, người đàn ông này chỉ biết xen vào chuyện của người khác là giỏi.

Dương Ái Vân không an tâm chút nào lại nói: “Khánh An, tớ không còn bao nhiêu người thân nữa nên không muốn mất đi một bạn như cậu. Hứa với tớ lần sau cho dù chuyện có tồi tệ đến mức nào cậu cũng không được lấy tính mạng ra đánh đổi, được không?”

“Được, được rồi mà, cậu đừng có làm vẻ nghiêm trọng như vậy, tai qua nạn khỏi rồi cậu phải vui vẻ lên, như vậy em bé ra đời mới vui vẻ xinh tươi, cậu muốn bé con bí xị như cậu sao?” Liễu Khánh An nói vài câu để thay đổi không khí.

Dương Ái Vân thở nhẹ một hơi cũng phì cười với cô bạn.

Sầm Hạo Nhiên liếc nhìn Liễu Khánh An một cái, khóe môi cũng hơi gương lên, lại chuyển ánh mắt lên người Sầm Cảnh Đình nói: “Anh họ, nói chuyện một chút đi.”

“Không rảnh.” Sầm Cảnh Đình từ chối thẳng thừng, anh còn bận chăm sóc cho vợ không muốn nói chuyện với người khác, đặc biệt người đó còn là Sầm Hạo Nhiên.



Dường như biết được sẽ bị từ chối Sầm Hạo Nhiên không khó chịu chỉ bình thản bảo: “Lẽ nào anh họ không muốn biết về chuyện năm đó sao? Trong tay tôi đang giữ một chứng cứ quan trọng, nếu anh họ hứng thú tôi chờ anh ở phòng bệnh bên cạnh.”

Dứt lời Sầm Hạo Nhiên cất bước rời đi, ra đến cửa lại nhìn Liễu Khánh An cười nói: “Hổ nhỏ, đúng giờ thì nhớ tự biết đường quay về, nếu không hậu quả tự gánh.”

“Anh…” Liễu Khánh An nghiến răng muốn phản bác nhưng cô biết mình không thể phản đối được anh ta.

Dương Ái Vân nghi hoặc mối quan hệ của cô bạn với Sầm Hạo Nhiên nhưng lại quan tâm đến vẻ mặt của chồng mình hơn.

Cô chưa kịp hỏi gì thì anh lên tiếng: “Ái Vân, anh ra ngoài một chút, em ở đây nói chuyện với Liễu Khánh An đi, anh sẽ quay lại sớm.”

Dứt lời anh cũng đứng dậy xoay người ra hướng cửa, Phong Đại đứng ở ngoài nhìn thấy anh đi ra thì nhỏ nhẹ lên tiếng chỉ đường cho anh.

Dương Ái Vân nhìn bóng lưng của Sầm Cảnh Đình có chút không an tâm, rốt cuộc Sầm Hạo Nhiên nói chuyện năm đó là chuyện gì? Sao sắc mặt của anh lại kém vậy?

“Ái Vân.” Liễu Khánh An thấy cô thất thần thì gọi một tiếng.

Dương Ái Vân lấy lại tinh thần nhìn cô bạn hỏi: “Cậu và Sầm Hạo Nhiên là như thế nào? Hai người quen biết sao? Hình như cũng rất thân nhỉ?”

“Cậu nói gì vậy? Tớ và anh ta không có chuyện gì hết lấy đâu ra thân với chả thiết.” Liễu Khánh An lấp liếm nói.

Thấy cô bạn phản ứng kịch liệt Dương Ái Vân ngầm hiểu lại bảo: “Con người Sầm Hạo Nhiên không bao giờ thể hiện cảm xúc thật ra ngoài, cũng là một người khó đoán, nếu có thể cậu đừng đến gần anh ta quá, càng không nên…”

Dương Ái Vân nói đoạn lại thôi, cô cũng không thể nói quá thẳng thừng nhưng Liễu Khánh An cũng là người thông minh nên hiểu ý cô bạn.

Cô cười xòa nói: “Tớ biết mà, tớ muốn tránh anh ta còn không kịp sẽ không có gì với anh ta đâu.”

Nói thì nói vậy nhưng Liễu Khánh An biết trái tim mình đã có chút dao động rồi, Sầm Hạo Nhiên bên ngoài bá đạo, xấu xa, lại hay chọc cho cô tức lên nhưng hắn lại là người đàn ông đầu tiên săn sóc, quan tâm cô. Không thể không nói mấy ngày nay trong bệnh viện toàn là hắn ở bên cô. Vì sợ ba mẹ lo lắng nên cô không dám nói thật tình hình của mình cũng ngăn ông bà vào viện. Cũng may có Sầm Hạo Nhiên nói vào họ mới yên tâm mà không đến bệnh viện.

Sầm Hạo Nhiên này đôi lúc cũng được việc chứ không đến nỗi quá tệ.

Dương Ái Vân nhìn bộ dạng của cô bạn trong lòng chỉ biết thở dài, có cơ hội cô phải nói chuyện đàng hoàng với Sầm Hạo Nhiên mới được.



Phòng kế bên, Sầm hạo Nhiên chờ đợi không quá lâu thì thấy Sầm Cảnh Đình bước vào, hai người đối diện với nhau hồi lâu, mỗi người một tâm tư riêng.

“Nói đi, cậu biết bao nhiêu về sự việc năm đó.” Sầm Cảnh Đình lên tiếng trước, sự việc mà anh muốn nhắc tới chính là tai nạn đã khiến anh mù đi đôi mắt. Người nhà họ Sầm ai cũng là kẻ đáng nghi nhưng anh lại khó xác định được ai. Mà Sầm Hạo Nhiên lại là kẻ khó lường, anh cũng từng hoài nghi.

Sầm Hạo Nhiên nhìn bộ dạng nôn nao của anh họ mình chỉ nói: “Nếu tôi nói chuyện năm đó liên quan đến người thân nhất của anh anh nghĩ sao?”

Sắc mặt của Sầm Cảnh Đình khẽ biến, lại lạnh giọng nói: “Không có chứng cứ tôi sẽ không tin bất cứ ai.”


“Thực ra tôi cũng không có chứng cứ gì nhưng lại tình cờ phát hiện được một manh mối nhỏ, anh họ có muốn nghe không?” Sầm Hạo Nhiên ngồi xuống giường bệnh như có như không hỏi.


Sầm Cảnh Đình có chút không kiên nhẫn: “Sầm Hạo Nhiên có gì thì nói thẳng, không cần phải lấp lửng.”


Sầm Hạo Nhiên nhoẻn miệng: “Năm đó còn có một người trốn thoát anh họ biết chứ?”


Nghe vậy anh nhíu mày, chuyện này Bạch Long cũng đã điều tra được, có điều vẫn không phát hiện người trốn thoát đó là ai mà thôi, Sầm Hạo Nhiên nói ra điều này lẽ nào đã biết cái gì?


“Sầm Hạo Nhiên có vẻ như cậu hẹn tôi không phải chỉ để nói điều này.” Sầm Cảnh Đình ngả bài trước, anh cũng không muốn lãng phí thời gian nghe những điều mình đã biết.


“Anh họ nói không sai.” Sầm Hạo Nhiên không có gì phải giấu diếm lại bảo: “Đúng là không chỉ đơn giản là chuyện này. Sầm Cảnh Đình, anh giao Dương Ái Vân cho tôi đi.”


“Cậu nói cái gì?” Sầm Cảnh Đình toát ra hơi thở lạnh lẽo, giọng nói trầm thấp lạnh đến xương tủy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK