Mục lục
Vợ Xấu Chồng Mù – Dương Ái Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thằng bé khóc muốn tê tâm liệt phế khiến trái tim của Dương Ái Vân như bị ai đó bóp chặt, cô đau lòng ôm con trai vào lòng cũng rớm lệ nói: “Nguyên Khải ngoan, đừng khóc, sao mẹ không cần con chứ, mẹ rất yêu con, yêu Nguyên Khải, con đừng khóc nữa có được không?”

“Vậy, vậy mẹ có phải mẹ Nguyên Khải không?” Thằng bé vừa nấc vừa hỏi.

“Ừm, mẹ là mẹ của Nguyên Khải.” Dương Ái Vân thật sự không chịu nổi nước mắt của thằng bé cũng không thể kìm lòng mình nữa rồi, cô còn không nhận không biết Nguyên Khải của cô sẽ khóc đáng thương đến cỡ nào.

Thằng bé nghe vậy nước mắt đã ngừng nhưng vẫn mếu máo nói: “Vậy, vậy mẹ có nhận Nguyên Khải không?”

Dương Ái Vân âu yếm con thơ nói nhỏ: “Nguyên Khải là con của mẹ sao mẹ không nhận con chứ?”

“Vậy, vậy sao mẹ không về với Nguyên Khải và ba, Nguyên Khải chờ mẹ thật lâu.” Giọng nói của đứa bé non nớt lại có phần uất ức.

Cô nghe càng thêm nhói đau trong lòng lại buông đứa bé bảo: “Nguyên Khải à, mẹ xin lỗi con, trước tiên con nín khóc con nói chuyện với mẹ được không?”

Thằng bé gật cái đầu nhỏ, lại chăm chú nhìn cô như sợ cô chạy đi mất, Dương Ái Vân lấy chiếc khăn từ trong túi xách ra vừa lau nước mắt cho đứa bé vừa hỏi: “Sao con lại chạy ra ngoài này ngồi khóc một mình?”

“Tuấn Trường, Hải Sơn nói con là đứa trẻ bị mẹ vứt bỏ, không được mẹ thương nên, nên mẹ không học vẽ cùng Nguyên Khải.” Thằng bé sụt sịt cái mũi nói.

Dương Ái Vân cũng biết đứa trẻ không cha hoặc không mẹ đi học thường sẽ bị bạn bè trêu đùa, lúc nhỏ cô đã chịu nhiều cảnh này rồi nên hiểu cảm giác bị nói này nọ bên tai. Bây giờ con trai cô lại phải chịu cảnh này tất cả cũng là lỗi của cô.

Dương Ái Vân đau lòng nói: “Mẹ không vứt bỏ Nguyên Khải, chẳng qua là mẹ còn có vài việc quan trọng cần làm chưa thể về với con được. Nguyên Khải là con trai phải mạnh mẽ không được khóc sướt mướt như vậy biết không?”



“Vâng, Nguyên Khải không khóc nhưng mẹ phải về với Nguyên Khải.” Đứa bé nhìn cô tha thiết nói.

Dương Ái Vân khó lòng cưỡng nổi ánh mắt của đứa nhỏ, lại nghẹn lòng nói: “Ừm, Nguyên Khải, nghe mẹ nói này, mẹ tạm thời không thể về với con và ba được. Cuộc gặp mặt hôm nay giữa mẹ và Nguyên Khải là bí mật nhé? Con không được nói cho ba và người khác biết đâu đấy.”

“Sao mẹ không thể về với Nguyên Khải chứ? Nguyên Khải muốn có mẹ.” Đứa bé lại trực trào nước mắt.

Dương Ái Vân kìm nén nói: “Mẹ biết Nguyên Khải mong mẹ nhưng mẹ còn vài việc chưa làm xong, khi nào được mẹ đến tìm con nhé?”

Thằng bé nghe vậy rũ mắt, bàn tay nhỏ bé nắm chặt áo cô nói: “Không, Nguyên Khải muốn mẹ về với con bây giờ cơ.”

“Nguyên Khải ngoan, mẹ…”

“Nguyên Khải, Nguyên Khải, con ở đâu Nguyên Khải, có nghe cô Nhi gọi không? Nguyên Khải.”

Dương Ái Vân đang nói gì thì phía xa nghe thấy tiếng gọi vọng đến, cô giật mình nhanh chóng nói với bé đứa: “Nguyên Khải, con về trường trước được không, mẹ sẽ tìm con sau, nhé?”

“Không, Nguyên Khải muốn mẹ về với cùng cơ.” Thằng bé nằng nặc giữ cô.

“Nguyên Khải…” Đôi mắt của Dương Ái Vân đau xót, cô cũng muốn về cùng con trai nhưng lại không thể.

Thấy đứa bé cứ níu mình không buông cô lại nói: “Thế này nhé, con về trước ngày mai mẹ lại đến trường tìm con, được không? Mẹ phải chuẩn bị một số thứ mới có thể gặp con và ba được, thế nên Nguyên Khải cho mẹ chút thời gian nhé, mẹ sẽ sớm về bên con thôi.”

“Mẹ có nói thật không?” Thằng bé nhỏ giọng hỏi.

Cô xoa đầu nó bảo: “Ừm, mẹ nói thật nhưng Nguyên Khải phải ngoan, được không?”

“Nguyên Khải ngoan mẹ phải đến tìm con đấy.” Thằng bé vẫn còn bất an nói.

Dương Ái Vân không nỡ nhìn con trai như vậy lại lấy từ trong giỏ xách ra một quả bóng đưa cho thằng nhỏ nói: “Mẹ tặng con cái này coi như lời hứa của mẹ, mẹ nhất định sẽ đến tìm con.”

Thằng bé cầm lấy quả bóng gật đầu: “Được, Nguyên Khải sẽ chờ mẹ.”



“Nguyên Khải, Nguyên Khải thiếu gia.” Lúc này giọng nói cùng bước chân dồn dập càng lúc càng gần.

Dương Ái Vân biết mình không thể ở lâu nữa nên nói: “Mẹ phải đi rồi con ở đây chờ cô Nhi đến đón nhé.”

“Mẹ…” Thằng bé có vẻ còn quyến luyến, cô cũng vậy thế nhưng cô không thể ở lại nữa đành nén lòng đứng dậy rời đi, đầu cũng không dám nhìn lại chạy một mạch rời đi trước khi đám người đến.

Đứa bé dường như không nỡ lại nhìn bóng dáng cô gọi: “Mẹ, mẹ…”

Đúng lúc này Sầm Tuệ Nhi cũng vài vệ sĩ chạy đến, thấy thằng bé đứng trơ trọi một mình còn nước mắt ngắn nước mắt dài thì hỏi: “Nguyên Khải à, con đi đâu vậy cô Nhi tìm con nãy giờ, dọa chết cô rồi, sao con lại đây? Nói cô nghe làm sao lại khóc thế này.”

Sầm Tuệ Nhi thở không ra hơi, thằng bé nói muốn đi vệ sinh nhưng đến khi đám trẻ con quay về lại không thấy thằng nhỏ đâu, cô và giáo viên vội vàng kiểm tra lại phát hiện thằng nhỏ không có trong nhà vệ sinh, tìm khắp trường cũng không thấy đâu nên mới mở rộng phạm vi tìm kiếm chạy ra ngoài này. Nào ngờ lại thấy đứa nhỏ ở đây khóc.

“Mẹ…” Thanh âm nơn nớt của thằng bé vang lên.

“Con gọi ai cơ?” Sầm Tuệ Nhi nghi hoặc hỏi.

Thằng bé lại nói: “Con muốn mẹ, bọn họ, bọn họ đều nếu con không có mẹ, con muốn đi tìm mẹ.”

Sầm Tuệ Nhi nghe vậy đau lòng, lại hỏi: “Cho nên con mới chạy ra đây sao?”

Thằng bé lại gật đầu. Truyện Đam Mỹ

Sầm Tuệ Nhi lại bảo: “Cô Nhi hiểu rồi, bây giờ chúng ta về trước được không, rồi cô Nhi và ba sẽ tìm mẹ cho con sau, Nguyên Khải lần sau không được chạy lung tung nữa biết không?”

“Vâng.” Thằng bé ngoan ngoãn nghe lời lại được Sầm Tuệ Nhi bế vào trong trường học.

Dương Ái Vân đợi hai người vào trường mới điều chỉnh lại cảm xúc của mình đeo kính cùng khẩu trang đi vòng ra cửa trước, Tiểu Đồng đang chờ cô ở đó.

Lúc Dương Ái Vân đang đi lại không để ý đụng phải người đàn ông đang bước xuống xe, cô đi khá nhanh nên khi đụng phải người quán tính mạnh cái mũi có chút ê ẩm.

Khi cô nhận ra mình va chạm người khác thì định lên tiếng xin lỗi nhưng không ngờ lại nhìn thấy khuôn mặt không thể nào quen thuộc hơn.



Vẫn là dáng người cao ráo khí chất, vẫn là khuôn mặt anh tuấn mỹ mạo đã khắc vào trong tim cô từ rất lâu, không bao giờ có thể quên được. Dương Ái Vân cứ thế nhìn người đàn ông trước mặt đến ngẩn người. Dưới mắt kính cô có thể nhìn thấy sườn mặt lạnh lùng góc cạnh cùng đôi mắt màu xanh của anh.

Sầm Hạo Nhiên đã nói với cô anh có một đôi mắt mới, lúc này cô mới có cơ hội được nhìn thấy nó, đó là một đôi mắt có hồn màu xanh vô cùng đẹp, ai vừa nhìn cũng sẽ bị hấp hồn nếu như đôi mắt đó không toát ra vẻ lạnh lẽo.

Sầm Cảnh Đình nhìn người phụ nữ kỳ quái che kín mặt trước mắt không hiểu sao lại cảm thấy có chút quen thuộc, nhất là mùi hương thoang thoảng bên mũi anh, đó là mùi hoa ly ly mà anh luôn tưởng nhớ trong lòng.

Sầm Cảnh Đình chợt sững người, bất giác hỏi: “Cô là ai?”


Câu hỏi của anh khiến Dương Ái Vân giật mình tỉnh thức, cô chỉnh giọng khàn tiếng nói: “Tôi xin lỗi.”


Nói xong câu này cô đột nhiên xoay người rời đi thật nhanh khiến Sầm Cảnh Đình không kịp nói cái gì chỉ ngẩn ngơ nhìn bóng dáng của cô, mùi hương kia vẫn còn vương vấn bên mũi anh.


Lúc này Sầm Cảnh Đình bất chợt lẩm bẩm: “Ái Vân.”


Trái tim của anh không hiểu sao có chút kích động, bước chân muốn đuổi theo cô thì một vệ sĩ đi đến nói: “Chủ tịch, tiểu thiếu gia gặp chuyện trong trường học.”


“Chuyện gì?” Sầm Cảnh Đình dừng bước lạnh lùng hỏi.


Vệ sĩ kia mới nói: “Cậu ấy bị bạn bè trêu chọc nên chạy ra khỏi trường, sau đó cô Nhi tìm thấy cậu ấy đang khóc trong công viên phía sau, hiện tại cô Nhi đang nói chuyện với hiệu trưởng.”


Sầm Cảnh Đình nghe vậy lại rời mắt cất bước vào trong trường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK