Mục lục
Vợ Xấu Chồng Mù – Dương Ái Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhà họ Sầm.

Từ ngày nghe được tin tức Sầm Gia ngày một đi xuống ông Sầm đã lâm bệnh nặng, hôm nay mới có chút khởi sắc cùng ông Từ và Sầm Tuệ Nhi ngồi một chỗ nói chuyện.

Sầm Tuệ Nhi đỡ ông ngồi dựa vào thành giường lại ân cần nói: “Ông có muốn ăn chút hoa quả không để cháu gọt cho ông?”

“Không cần, ta không có khẩu vị, Tuệ Nhi, tính đến ngày hôm nay Sầm Gia thế nào rồi?” Ông Sầm mở miệng nói chuyện lại nhắc đến Sầm Gia.

Sầm Tuệ Nhi mím môi nói: “Ông nội, ông cứ tĩnh dưỡng cho khỏe, chuyện của công ty đã có anh Phong lo rồi.”

“Tuệ Nhi, cháu không cần phải nói tránh, ta còn không biết thực lực của thằng bé sao? Nó cứu người thì không ai bằng nhưng chuyện thương trường… Ài, cháu không cần phải giấu ta cứ nói sự thật đi.” Ông Sầm nôn nóng muốn biết về Sầm Gia.

Sầm Tuệ Nhi thấy ông như vậy không khỏi nói: “Tình hình ngày một tệ hơn, Minh Tường dường như đã dồn ép Sầm Gia vào chân tường.”

Ông Sầm nghe vậy có chút hít thở không thông, xém chút ngồi không vững, Sầm Tuệ Nhi lo lắng nói: “Ông nội, ông đừng để bị kích động, như vậy không tốt cho ông đâu.”

“Tuệ Nhi, Sầm Gia bao đời hưng thịnh lẽ nào ta lại cứ thế để nó suy tàn dần như vậy? Ta thật không cam tâm, khụ khụ khụ.” Ông Sầm vừa nói vừa ho, trong lòng luôn lo lắng cho Sầm Gia không nguôi.

“Ông nội.” Sầm Tuệ Nhi vỗ lưng cho ông cũng không biết phải an ủi thế nào, nhà họ Sầm đã thế này cô cũng không cam, nhưng hiện tại đang bị vây giữ cộng thêm mất hết cổ phần trong tay cô có muốn làm gì cũng khó.

Lúc này ông Từ bên ngoài đi vào nói: “Ông chủ, ông chủ, đại phu nhân lại đến rồi.”

“Hừ, chị ta đến đây làm gì nữa, đuổi đi cho tôi.” Ông Sầm lạnh mặt nói.

Ông Từ nghe vậy đang định nói gì thì tiếng của bà Nhung đã vang lên: “Ba nói gì vậy, con đến thăm ba mà ba lại đuổi con đi là thế nào?”



“Chị cút đi, tôi không muốn nhìn thấy mặt chị, khụ khụ…” Ông Sầm vốn đã kích động nay nhìn bà Nhung thì càng kích động hơn.

Bà ta cùng bà Minh lại cứ thế đi vào không màng đến cái nhìn hung dữ của ông. Sầm Tuệ Nhi đứng dậy đối mặt với bà ta: “Bác dâu cả, tôi vẫn xưng hô với bác như vậy là còn tôn trọng bác, đừng để tôi xem bác như con vật không biết suy nghĩ.”

“Hừm, Tuệ Nhi, mồm miệng của mày vẫn thối như ngày nào. Nhưng hôm nay tao lại không có tâm tình đôi co với mày. Bà Minh, cho ông già ăn đi.” Bà Nhung ra lệnh, khác như mọi ngày đến đây chỉ biết châm chọc bà ta lại mang theo một bát cháo đi vào.

Bà Minh cầm chén cháo đi đến chỗ ông Sầm, Sầm Tuệ Nhi cảm thấy bất an lại hỏi: “Bà cho ông nội ăn cái gì?”

“Chỉ là cháo nóng mà thôi, Tuệ Nhi, mày tốt nhất là tránh ra cho tao, đừng để tao phải động tay với mày.” Bà Nhung hung tợn nói lại có chút vội vàng.

Sầm Tuệ Nhi cảm thấy chén cháo này ông không thể ăn nên một mực ngăn cản: “Ông vừa ăn xong không muốn ăn nữa, bà mang đi đi.”

“Không muốn ăn cũng phải ăn, các người không có lựa chọn khác đâu. bà Minh, cho ông ta ăn hết chén cháo cho tôi.” Bà Nhung tiếp tục ra lệnh.

Bà Minh đi tới thêm bước nữa, Sầm Tuệ Nhi lại đứng ra chặn đường lạnh giọng nói: “Không ai được phép qua đây.”

Thấy cô ngoan cố bà Nhung ra lệnh: “Người đâu, vào đây lôi con nhỏ này ra cho tôi.”

Bà ta vừa dứt lời có hai vệ sĩ đi vào chống chế Sầm Tuệ Nhi, cô đương nhiên không thể dãy dụa, trong lòng chỉ biết sốt ruột nói: “Bác dâu cả, bà muốn làm gì, bà không được hại ông… Các người, các người buông tôi ra, ông nội…”

Giọng nói của Sầm Tuệ Nhi biến mất sau cánh cửa, ông Từ cũng tính đi lên bảo vệ ông chủ mình nhưng lại bị một vệ sĩ khác chống chế.

Ông Sầm mặt đỏ vì ho dữ tợn lại nhìn bà Nhung hỏi: “Chị muốn làm gì tôi?”

“Không gì cả, con chỉ muốn cho ba ăn chút cháo thể hiện lòng hiếu thảo mà thôi.” Bà Nhung mỉm cười nói lại liếc mắt nhìn bà Minh.

Bà ta nhanh chóng kề miệng chén vào miệng ông Sầm nói: “Ông chủ à, nhân lúc cháo còn nóng, mau ăn đi thôi.”

Dứt lời bà ta nốc nhanh chén cháo vào miệng ông Sầm khiến ông thậm chí không kịp thở, sau khi bị ép uống hết cháo thì ho khan dữ dụa, lại cảm thấy trái tim của mình khó thở, trước khi ngất đi chỉ kịp trợn mắt nhìn bà Nhung.

Bà ta làm xong chuyện thì rời khỏi phòng đi xuống phòng khách, Sầm Tuệ Nhi bị hai người đàn ông giữ chặt lại nhìn bà ta hỏi: “Bà, bà rốt cuộc muốn làm gì?”

“Rất nhanh thôi mày sẽ biết.”

Bà ta dứt lời thì bên ngoài có người vội vàng chạy vào báo cáo: “Phu nhân, phu nhân không xong rồi, có một đám người xông thẳng vào biệt thự, chúng tôi, chúng tôi không ngăn cản được bọn họ, bọn chúng có rất đông người, đang, đang tiến vào đây.”



Bà Nhung nghe vậy thoáng chút đứng hình, lại hỏi: “Là kẻ nào?”

“Rầm.”

“A.”

Vệ sĩ kia chưa kịp trả lời thì nghe tiếng “rầm” và tiếng hét của đám vệ sĩ canh cửa, đồng thời có một giọng nói thâm trầm vang lên: “Là tôi.”

Toàn thể mọi người trong phòng khách nhìn ra cửa, đôi mắt ai cũng hiện rõ sự kinh ngạc trong mắt, người đến chính là Sầm Cảnh Đình.

Sau khi xử lý xong chuyện của công ty anh một đường đi về nhà họ Sầm, đám vệ sĩ trong biệt thự không ai cản được bước đi của anh.

Sầm Cảnh Đình đã trở về, theo sau anh cũng là một đội ngũ vệ sĩ hùng hậu, nói đúng hơn là người của Bạch Long được gọi đến, chỉ cần một người đã có thể hạ gục mười tên vệ sĩ tầm thường trong đây.

Bà Nhung dù đã biết trước nhưng khi nhìn thấy Sầm Cảnh Đình cũng không khỏi sững người, khó có thể tin.

Sầm Tuệ Nhi nhìn thấy anh ban đầu kinh ngạc sau đó xác nhận mình không nhìn nhầm mới hô lên một tiếng: “Anh họ, là anh, là anh sao?”

“Ừm.” Sầm Cảnh Đình trả lời.

Khải Nam lại nhanh chóng đi đến đá bay hai tên vệ sĩ đang giữ cô ra quan tâm hỏi: “Tuệ Nhi, không sao chứ?”

Sầm Tuệ Nhi lắc đầu lại vội vàng nói: “Anh họ, anh còn sống thật tốt quá, mau, mau xem ông nội, vừa rồi, vừa rồi bác dâu cả không biết cho ông ăn cái gì, em không thể ngăn cản bà ta.”

Nghe vậy đôi mắt sắc bén của Sầm Cảnh Đình lại nhìn về phía mẹ mình, anh ra lệnh: “Phong Đại, lên xem ông nội tôi.”

“Vâng.” Phong Đại nhanh chóng vọt lên lầu hai.

Bà Nhung lúc này lấy lại bình tĩnh nói: “Cảnh Đình, không ngờ con vẫn còn sống.”

“Thế nào, tôi còn sống bà hình như chỉ ngạc nhiên chứ không vui vẻ gì đúng không?” Sầm Cảnh Đình lạnh giọng, âm điệu không tránh được trào phúng.

“Mày…” Bà Nhung đúng là không mong mỏi Sầm Cảnh Đình còn sống, trong thâm tâm còn nghĩ đã tiễn được thằng con này đi rồi, nào ngờ đến phút chót nó lại lù lù xuất hiện.

Lúc này cầu thang truyền đến tiếng động Phong Đại chạy vội xuống nói: “Thiếu gia, ông chủ, ông chủ ngất rồi, tôi cũng không rõ ông ấy bị làm sao.”



“Khải Nam, gọi bác sĩ đến.”

“Anh họ để em.” Giọng nói của Sầm Thanh Phong vang lên.

“Anh.” Sầm Tuệ Nhi thấy Sầm Thanh Phong cũng vui mừng không kém nói: “Anh mau xem cho ông nội.”

Sầm Thanh Phong nhanh chóng đi lên lầu, bà Nhung lại cười lạnh nói: “Xem cũng thế mà thôi, ông ta đã bị trúng độc thuốc giải lại nằm trong tay tao.”

Sầm Tuệ Nhi nghe vậy kinh sợ: “Bà, bà lại dám hạ độc ông nội?”

“Thì làm sao?” Bà ta không quan tâm đến cô lại nhìn Sầm Cảnh Đình cười nhạt: “Con trai của ta, con chỉ có một lựa chọn thôi, nếu muốn cứu ông già con phải ký vào giấy chuyển nhượng cổ phần cho Minh Tường, nếu không cứ nhìn ông già chết dần chết mòn đi. Sầm Thanh Phong dù là bác sĩ thì thế nào, nó cũng không có thuốc giải để trị cho ông lão đó đâu. À, để mẹ nói thêm cho con biết, trong vòng mười lăm phút nếu không có thuốc giải ông già sẽ co giật cho đến chết.”


“Bà, bà, sao bà độc ác như vậy?” Sầm Tuệ Nhi không dám tin vào những gì mình nghe thấy.


Sầm Cảnh Đình trầm mặt, khí lạnh lan tỏa bốn phía nhưng vẫn bình tĩnh chờ đợi, chưa đáp lời bà ta.


Lúc này Sầm Thanh Phong đi xuống sắc mặt trầm trọng nói: “Anh họ, không ổn rồi, ông bị hạ độc, thuốc độc này lại có độc tính mạnh, nếu đưa đến bệnh viện cấp cứu ngay bây giờ e là không kịp.”


“Độc gì?” Sầm Cảnh Đình híp mắt hỏi.


“Em kiểm tra sơ bộ đây là chất độc được cấu thành từ năm loại thuốc đông y, chất độc lan vào cơ thể sẽ khiến người ta tê cứng tay chân sau đó các dây thần kinh sẽ bị liệt và dẫn đến co giật mà chết, muốn cứu cần phải có thuốc giải ngay, em học qua đông y có thể chế thuốc giải nhưng cần phải có chút thời gian, có điều ông nội sẽ không chờ kịp..” Sầm Thanh Phong căng thẳng nói.


Bà Nhung nghe vậy cười lớn: “Ha ha ha, Cảnh Đình, con thấy không, vô dụng mà thôi, con chỉ có một lựa chọn duy nhất là ký vào tờ giấy này.”


Bà ta dứt lời thì đưa tờ giấy chuyển nhượng ra trước mặt Sầm Cảnh Đình, anh nhìn tờ giấy sắc mặt lạnh đến cực điểm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK