Tiêu Lâm cúi đầu cười khẽ, tiến tới một bước. Chu Hành kinh ngạc lùi lại: “Tiêu Lâm! Một chén canh mà ngươi cũng so đo, có còn là đàn ông không?”.
Một chén canh mộc nhĩ trắng, hắn không so đol
Nhưng khi nấy Chu Hành dùng chén canh này sỉ nhục hắn, hắn không những so đo mà còn phải so tới cùng!
Chu Hành quát lên: “Ngươi có hộ vệ, ngươi dám ra tay với ta?”.
Tiêu Lâm cười nhạt: “Chế độ bảo vệ người tài là nói hộ vệ của ta không được đánh ngươi, không nói chính ta không được đánh ngươi, đúng không?”.
Lúc này, Chu Hành giống như một con mồi, còn Tiêu Lâm là một con sư tử há to miệng. Hôm nay Tiêu Lâm chỉ có thể cử động tay trái, lúc này không những muốn đánh mà còn muốn đánh chết kẻ này!
Chu Hành kinh hoảng la lớn, Tiêu Lâm đã lao tới.
Tiêu Lâm cao to, những ngày qua tẩm bổ, cơ thể cường tráng hơn nhiều, một cái nghiêng người ném qua vai, Chu Hành bị gạt ngã, Tiêu Lâm đè hắn ta dưới đất giống như đè một con chó.
Chu Hành gào lên: “Ta là con cháu Chu thị! Thằng nhãi ngông cuồng!”.
Tiêu Lâm đỏ mắt, tay trái giơ cao một vật, không hề do dự đập vào đầu Chu Hành!
Mọi người la lên kinh ngạc, Chu Hành đau đớn hét lên, Tiêu Lâm lạnh lùng quát: “Chu gia các ngươi thì đã sao? Tiêu Lâm ta sợ ngươi sao?”.
Chu Hành liều mạng giấy giụa, nhưng Tiêu Lâm đè hắn ta xuống đất chỉ bằng một tay. Hắn ta giống như con cá sắp chết vùng vẫy, vừa kinh sợ vừa hoảng loạn.
Kinh sợ là vì Tiêu Lâm lại dám ra tay.
Hoảng loạn là vì vóc người của Tiêu Lâm lại to khỏe hơn cả tưởng tượng của hắn ta.
“Giật dây Tống Thiên Vấn giết ta! Chu Hành, chỉ bằng hôm nay tính luôn món nợ này?”.
Tiêu Lâm dùng vật trong tay trái đánh vào huyệt Thái Dương của Chu Hành.
Chu Hành không ngừng la hét đau đớn: “Aaaaa! Người đâu! Người đâu! Mau tới đây!”.
Hôm nay Chu Hành ởđi thi chỉ dẫn theo một nô bộc. Nô bộc ở bên cạnh đã sợ hãi ngã ra đất, không dám nhúc nhích.
Cử nhân khác nghe nói ngoài chuyện một chén canh còn có chuyện Tống Thiên Vấn thì càng không muốn can thiệp vào.
Lúc này, đồng đội thường ngày của Chu Hành cuối cùng cũng đến, vừa thấy bộ dạng thê thảm của Chu Hành, bọn họ ỷ vào thân phận con cháu thế gia, nói đầy chính nghĩa: “Tiêu Lâm, ngươi dừng tay! Ngươi là học trò Thanh Viên, sao có thể giết hại đồng bào?”.
Tiêu Lâm cười nhạt, không quan tâm bọn họ, tóm lấy Chu Hành: “Nếu ngươi xin lỗi, ta có thể tha cho ngươi một mạng”.
“Ha ha…", Chu Hành chảy máu nơi miệng: “Tiêu Lâm, ta đánh cược ngươi sẽ không dám đánh chết ta… Ngươi không dám! Xin lỗi? Ngươi nằm mơ đi, nàng chỉ muốn trở thành người của ta, ha ha”.
Tân Phượng Uyển thích thứ lợn chó gì, Tiêu Lâm không tội gì phải ngăn cản. Nếu thứ không bằng lợn chó cưỡi lên đầu hắn tác oai tác quái thì không được.
“Ngươi nhìn cho rõ xem ta dùng cái gì đánh ngươi, sao ta lại không dám?”.
Tiêu Lâm cười nhạt. Chu Hành mặt mũi bầm tím dời tầm mắt, lúc này mới để ý nhìn kỹ, thứ trong tay Tiêu Lâm là một lư hương to bằng bàn tay.
Chất liệu bằng đồng xanh, nếu dùng sức thì có thể đánh vỡ Xương sọ con người.
Một con rồng nằm ngay ngắn, tràn đầy khí thế. Chu Hành mở to mắt, lư hương của Hoàng đế…
Lư hương của Hoàng đết Vật của Hoàng đế, thấy vật như thấy người.
“Ngươi dám giết ta..”, miệng Chu Hành đầy máu, hoảng loạn không biết nên nói gì. Hắn ta nhìn chằm chằm Tiêu Lâm, tức giận quát: “Chu thị sẽ giết cả nhà ngươi!”.
Tránh cũng không tránh được, Tiêu Lâm chưa hề nghĩ tới chuyện trốn tránh, ánh mắt hắn lạnh đi, bóp cằm Chu Hành:
“Vậy thì làm thôi”.
Chu Hành sững sờ, cái gì?