"Vô liêm sỉ! Hắn mất trí và phát điên rồi!"
Tân phu nhân vẻ mặt kiêu ngạo và lãnh đạm, Tiêu Lâm bị đả kích nên mới nói ra những lời đó chứ gì?
Đây là Tân phủ nguy nga tráng lệ, mấy đời vinh hiển, còn có căn cơ sâu rộng, làm sao có thể nói xong đời là xong đời được?
Khi nhà họ Tiêu chết hết, nhà họ Tần vẫn đứng sừng sững! Tân phủ nhất định phải giống như Bệ hạ, hùng mạnh ngàn đời! Tiêu Lâm, một kẻ xuất thân từ một gia tộc lụi bại thì biết cái gì?
Chỉ cần trưởng công chúa ở Tần phủ một ngày, không có việc gì mà Tần phủ không vượt qua được!
"Có điều, hắn đã để thứ đó lại. Hắn không ở Tân phủ cũng tốt! Nhìn thấy mặt hắn lại bực mình!"
Tân Phong lẩm bẩm, lại do dự nói: "Mẹ, hắn còn nói... Chúng ta sẽ cầu xin hắn quay lại”.
Ha ha hat Đúng là nằm mơi
Tần phu nhân vỗ vỗ vai con trai: “Hắn ta chỉ là một kẻ ngốc không có thực lực, chỉ biết nói những lời sáo rỗng! Sau khi chúng ta tổ chức xong tang lễ cho tổ phụ con, chúng ta sẽ tìm cách giúp con lấy được công chúa!”
Nhưng Văn Hàn trước khi chết đã nói, Tân Phong tốt hơn đừng nghĩ đến chuyện làm phò mã lúc này!
"Lời ông già đó nói mà con cũng tin sao? Không sao cả, bất kể kẻ nào ngáng đường, chúng ta cũng nhất định sẽ cưới được công chúa!"
Đừng nói công chúa, cho dù là Vương Mẫu nương nương trên trời thì cậu quý tử của Tần phu nhân cũng xứng đáng!
"Mẹ, tổ phụ đã qua đời, chúng ta phải đợi trăm ngày mới có thể nghĩ tới chuyện của công chúa”, Tân Nam ở bên cạnh yếu ớt nhắc nhở, đây chính là lời nói của tỷ phu.
Cái chết của tổ phụ chính là để ngăn cản huynh trưởng của cậu †a trở thành phò mã.
"Đế sư cũng đã chết, Bệ hạ nhất định sẽ tổ chức đại tang. Trong kinh có kẻ nào dám thành hôn vào trăm ngày này chứ?”, Tân phu nhân hừ lạnh một tiếng, xem ra Văn Hàn chết cũng là chuyện tốt. Trong một trăm ngày tới Tân Phong không thể thành hôn, nhưng những kẻ khác trong kinh thành cũng vậy. Điều này lại vô tình tạo điều kiện thuận lợi cho Tân Phong cưới được công chúa.
Theo tính toán của Tần phu nhân thì có vẻ như công chúa Đại Đồng sắp gả vào Tần phủ của họ đến nơi rồi.
"Giải tán đi! Nếu Tiêu Lâm còn quay lại làm loạn thì hãy đuổi hắn ra ngoài! Tên nhà nghèo đó không xứng được đứng trên nền gạch của Tân phù!"
Người hầu cúi đầu, Tân lão tướng quân qua đời, Tân lão thái thái đau buồn đến mức đổ bệnh không dậy nổi.
Giờ Tân phủ do Tần phu nhân quản lý, so với trước kia nghiêm khắc hơn rất nhiều.
Người hầu chỉ mắc một lỗi nhỏ cũng bị mắng mỏ thậm tệ.
Họ đều có chút ghen tị với cô gia của mình, vì hắn không phải sống dưới trướng một người khắt khe như vậy...
Thanh Viên thư phòng. Thi thể của Văn Hàn đã nhập quan được ba ngày.
Hôm nay cũng là ngày đưa tang của Tân lão tướng quân.
Tiêu Lâm không quay lại Tân phủ mà quỳ ba lần rồi lạy chín lạy về hướng Tần phủ, coi như tiễn Tần lão tướng quân một chặng đường.
Trong ba ngày qua, Tiêu Lâm đã sắp xếp các bức thư pháp, tranh vẽ, bút, mực, giấy và nghiên do Văn Hàn để lại trong Thanh Viên thư phòng.
Hoàng đế đã ra lệnh rằng tất cả mọi đồ dùng thuộc về Văn Hàn đều phải được niêm phong và lưu giữ để bảo quản cẩn thận.
Khoảng sân trước đây vốn sạch sẽ, nay đã trở nên huyên náo, có rất nhiều người giàu có và quyền lực đến để tỏ lòng thành kính.
Nhưng kể từ đó, Tiêu Lâm có thêm biệt danh là "môn sinh trùng tang”.
Tiêu Lâm đến Tần phủ, Tân Bát Phương chết.
Tiêu Lâm đến Thanh Viên thư phòng, Văn Hàn cũng chết.
Tiêu Lâm là sao chổi chuyên đem tới điềm gởi
Những người xung quanh phớt lờ nỗi đau của Tiêu Lâm và dùng những lời nói cay nghiệt hết lần này đến lần khác xé nát vết thương của hắn và rắc một nắm muối lên đó.
Không ai biết máu độc đã thấm qua quần áo của Văn Hàn khi Tiêu Lâm bế ông ấy về Thanh Viên thư phòng, máu độc tụ lại trên da Tiêu Lâm như thế nào và thấm vào xương tuỷ hắn ra sao.
Dòng máu kia đã lạnh, thân thể Văn Hàn càng lạnh hơn.
Khi Tân Bát Phương chết, trong lòng Tiêu Lâm run rẩy, ớn lạnh.
Sau khi Văn Hàn chết, tất cả sự run rẩy và ớn lạnh ban đầu đều biến thành những đốm lửa rực cháy, thiêu đốt và nuốt chửng từng tấc da thịt hắn!
Người ở Tần phủ khóc, người ở Thanh Viên thư phòng cũng khóc, nhưng Tiêu Lâm lại không rơi một giọt nước mắt nào.
Tân phu nhân vẻ mặt kiêu ngạo và lãnh đạm, Tiêu Lâm bị đả kích nên mới nói ra những lời đó chứ gì?
Đây là Tân phủ nguy nga tráng lệ, mấy đời vinh hiển, còn có căn cơ sâu rộng, làm sao có thể nói xong đời là xong đời được?
Khi nhà họ Tiêu chết hết, nhà họ Tần vẫn đứng sừng sững! Tân phủ nhất định phải giống như Bệ hạ, hùng mạnh ngàn đời! Tiêu Lâm, một kẻ xuất thân từ một gia tộc lụi bại thì biết cái gì?
Chỉ cần trưởng công chúa ở Tần phủ một ngày, không có việc gì mà Tần phủ không vượt qua được!
"Có điều, hắn đã để thứ đó lại. Hắn không ở Tân phủ cũng tốt! Nhìn thấy mặt hắn lại bực mình!"
Tân Phong lẩm bẩm, lại do dự nói: "Mẹ, hắn còn nói... Chúng ta sẽ cầu xin hắn quay lại”.
Ha ha hat Đúng là nằm mơi
Tần phu nhân vỗ vỗ vai con trai: “Hắn ta chỉ là một kẻ ngốc không có thực lực, chỉ biết nói những lời sáo rỗng! Sau khi chúng ta tổ chức xong tang lễ cho tổ phụ con, chúng ta sẽ tìm cách giúp con lấy được công chúa!”
Nhưng Văn Hàn trước khi chết đã nói, Tân Phong tốt hơn đừng nghĩ đến chuyện làm phò mã lúc này!
"Lời ông già đó nói mà con cũng tin sao? Không sao cả, bất kể kẻ nào ngáng đường, chúng ta cũng nhất định sẽ cưới được công chúa!"
Đừng nói công chúa, cho dù là Vương Mẫu nương nương trên trời thì cậu quý tử của Tần phu nhân cũng xứng đáng!
"Mẹ, tổ phụ đã qua đời, chúng ta phải đợi trăm ngày mới có thể nghĩ tới chuyện của công chúa”, Tân Nam ở bên cạnh yếu ớt nhắc nhở, đây chính là lời nói của tỷ phu.
Cái chết của tổ phụ chính là để ngăn cản huynh trưởng của cậu †a trở thành phò mã.
"Đế sư cũng đã chết, Bệ hạ nhất định sẽ tổ chức đại tang. Trong kinh có kẻ nào dám thành hôn vào trăm ngày này chứ?”, Tân phu nhân hừ lạnh một tiếng, xem ra Văn Hàn chết cũng là chuyện tốt. Trong một trăm ngày tới Tân Phong không thể thành hôn, nhưng những kẻ khác trong kinh thành cũng vậy. Điều này lại vô tình tạo điều kiện thuận lợi cho Tân Phong cưới được công chúa.
Theo tính toán của Tần phu nhân thì có vẻ như công chúa Đại Đồng sắp gả vào Tần phủ của họ đến nơi rồi.
"Giải tán đi! Nếu Tiêu Lâm còn quay lại làm loạn thì hãy đuổi hắn ra ngoài! Tên nhà nghèo đó không xứng được đứng trên nền gạch của Tân phù!"
Người hầu cúi đầu, Tân lão tướng quân qua đời, Tân lão thái thái đau buồn đến mức đổ bệnh không dậy nổi.
Giờ Tân phủ do Tần phu nhân quản lý, so với trước kia nghiêm khắc hơn rất nhiều.
Người hầu chỉ mắc một lỗi nhỏ cũng bị mắng mỏ thậm tệ.
Họ đều có chút ghen tị với cô gia của mình, vì hắn không phải sống dưới trướng một người khắt khe như vậy...
Thanh Viên thư phòng. Thi thể của Văn Hàn đã nhập quan được ba ngày.
Hôm nay cũng là ngày đưa tang của Tân lão tướng quân.
Tiêu Lâm không quay lại Tân phủ mà quỳ ba lần rồi lạy chín lạy về hướng Tần phủ, coi như tiễn Tần lão tướng quân một chặng đường.
Trong ba ngày qua, Tiêu Lâm đã sắp xếp các bức thư pháp, tranh vẽ, bút, mực, giấy và nghiên do Văn Hàn để lại trong Thanh Viên thư phòng.
Hoàng đế đã ra lệnh rằng tất cả mọi đồ dùng thuộc về Văn Hàn đều phải được niêm phong và lưu giữ để bảo quản cẩn thận.
Khoảng sân trước đây vốn sạch sẽ, nay đã trở nên huyên náo, có rất nhiều người giàu có và quyền lực đến để tỏ lòng thành kính.
Nhưng kể từ đó, Tiêu Lâm có thêm biệt danh là "môn sinh trùng tang”.
Tiêu Lâm đến Tần phủ, Tân Bát Phương chết.
Tiêu Lâm đến Thanh Viên thư phòng, Văn Hàn cũng chết.
Tiêu Lâm là sao chổi chuyên đem tới điềm gởi
Những người xung quanh phớt lờ nỗi đau của Tiêu Lâm và dùng những lời nói cay nghiệt hết lần này đến lần khác xé nát vết thương của hắn và rắc một nắm muối lên đó.
Không ai biết máu độc đã thấm qua quần áo của Văn Hàn khi Tiêu Lâm bế ông ấy về Thanh Viên thư phòng, máu độc tụ lại trên da Tiêu Lâm như thế nào và thấm vào xương tuỷ hắn ra sao.
Dòng máu kia đã lạnh, thân thể Văn Hàn càng lạnh hơn.
Khi Tân Bát Phương chết, trong lòng Tiêu Lâm run rẩy, ớn lạnh.
Sau khi Văn Hàn chết, tất cả sự run rẩy và ớn lạnh ban đầu đều biến thành những đốm lửa rực cháy, thiêu đốt và nuốt chửng từng tấc da thịt hắn!
Người ở Tần phủ khóc, người ở Thanh Viên thư phòng cũng khóc, nhưng Tiêu Lâm lại không rơi một giọt nước mắt nào.