“Vô lý!".
Một Hội nguyên nho nhỏ, vậy mà lại không coi Vương gia ra gì!
Người cao quý như ông ta sao có thể chủ động bắt chuyện với Tiêu Lâm?
Phải là Tiêu Lâm quỳ lạy, mở lời trước.
Bây giờ Tiêu Lâm không những phớt lờ ông ta hai lần, lại còn cho ông ta hít bụi?
Nô bộc ở cạnh thấy ông ta mặt đầy bụi bặm, sợ đến giật mình. Ai cũng biết Kiếm Si vương gia là một người ưa sạch sẽ.
Ai làm bẩn quần áo ông ta chẳng khác nào lấy mạng ông ta! Mỗi ngày Vương gia có thể thay quần áo đến sáu bảy lần. Trong Vương phủ, nô bộc giặt áo quần, sửa sang áo quần cho Vương gia phải hơn trăm người, nếu không sẽ không đạt yêu cầu của Vương gia.
Ông ta có chút bụi là đã không chịu được, huống hồ bị hất bụi lên đầy người?
Tiêu Lâm không coi ai ra gì và ngang ngạnh tùy ý, giống hệt Kiếm Si! Tiêu Lâm phóng khoáng không bị ràng buộc, có phong độ của đại tướng. Nếu có được Tiêu Lâm, chắc chắn có thể chiêu mộ nhiều binh mua càng nhiều mã hơn thông qua hắn.
“Hắn muốn đi Ám Uyên, chúng ta cũng đi”, Kiếm Si phất †ay áo, chán ghét lau bụi trên mặt: “Thay áo cho ta trước”.
“Vương gia, chúng ta chiêu mộ cậu ta thật sao? Thi Si nhất định sẽ rất tức giận, nếu ông ấy giận thì sẽ…”.
Nô bộc nói chuyện thận trọng, các phương diện không bình thường mới gọi là si, Tam Si không có ai là dễ trêu vào.
Chuyện này tại Tiêu Lâm, trước đây chưa thấy mấy vị Vương gia chú tâm đến một Hội nguyên như vậy. Gã không hiểu, chỉ là Hội nguyên mà thôi, có cần phải tranh giành không?
“Ta mà sợ ông ta giận à?”, Kiếm Si lạnh lùng hừ: “Dät Hãn Huyết Bảo Mã của ta ra đây!”.
“Vâng!".
Hãn Huyết Bảo Mã mới gọi là ngựa, ở trước mặt nó, ngựa "Tiêu Lâm mua có là gì? Hãn Huyết Bảo Mã là quý tộc trong loài ngựa, một vạn lượng một con, có tiền cũng không mua được.
Tiêu Lâm nhìn thấy nó nhất định sẽ sáng mắt!
“Vương gia, ngài định tặng ngựa này cho Tiêu Lâm sao?”, nô bộc không thể tin được. Đây là bảo bối của Vương gia, thế mà lại tặng cho một Hội nguyên?
“Thi Si cho hăn tiền thì đã sao, ta sẽ tặng hẳn Hãn Huyết Bảo Mãi! Hắn nhất định sẽ quay sang làm môn khách phe ta!”.
Nộ bộc cảm thấy Vương gia của mình như bị trúng tà, nhưng cũng không dám nhiều lời, chỉ đành phối hợp với Vương gia đang tràn đầy hào hứng, ông ta muốn thứ gì thì sẽ chuẩn bị thứ đó.
Nhiều người chú ý đến Tiêu Lâm, đó là vì hẳn liên tục giành hạng nhất.
Tuy nhiên, trừ người của Thái thường tự và Thi Si, cùng thân tín của Hoàng đế, đa số đều không biết Tiêu Lâm được điểm tối đa toán học. Bọn họ chỉ nghĩ Tiêu Lâm rất giỏi toán học, có lẽ đáp được năm sáu đề toán học nên mới bù được điểm thư pháp.
Khoa cử là con đường màu máu, Tiêu Lâm đi được một nửa mà không bị tổn hại gì. Trước kia, văn nhân không bị tổn hại là nhờ được người khác chiêu mộ, có người làm chỗ dựa.
Trong mắt mọi người, Tiêu Lâm cũng không ngoại lệ, hắn đương nhiên cũng thuộc trường hợp này.
Đấy, hẳn trở thành môn khách của Thi Si, nếu không thì sao Thi Sỉ lại bỏ nhiều tiền ra mua thơ như vậy?
Lần này, mọi người không còn chế giễu Tiêu Lâm, ngược lại có chút thương hại cho hắn.