Sáng sớm, hắn bảo A Thạch và Bạch Khởi bỏ việc nấu rượu, chuẩn bị mười mấy chiếc hộp lớn rồi đi đến sòng bạc. với tinh thần phấn chấn.
Tiêu Tịnh vốn muốn đi nghe kết quả, nhưng Tiêu Lâm lại giữ cô bé ở nhà: "Bon chen ở đó thì có gì thú vị? Chỉ cần ở nhà, ta sẽ mang tiền về cho muội xeml"
Bạch Khởi nghe lời Tiêu Lâm, trước kỳ thi Hội đã đặt cược. năm trăm lượng vàng răng Tiêu Lâm sẽ đứng đầu kỳ thi.
Cho nên hôm nay hắn đương nhiên phải dẫn Bạch Khởi đi thu tiền.
Năm trăm lượng, tăng lên gấp vạn lần!
Toàn bộ nhà Ngụy cũng không có nổi năm triệu lượng vàng!
Năm triệu lượng vàng, tương đương hai trắm năm mươi tấn vàng.
Dự trữ vàng đỉnh cao ở Hoa Hạ cổ đại cũng không vượt quá hai trăm tấn, nếu Tiêu Lâm thực sự đòi năm triệu lượng. vàng này chứ đừng nói đến một sòng bạc nhỏ, cả triều đại
nhà Ngụy cũng không đủ vàng để trả cho hắn!
Đương nhiên, Tiêu Lâm sẽ không ức hiếp cổ nhân, nhất quyết đòi đủ số vàng này.
Nhưng dù không thể lấy đủ năm triệu lượng, thì hắn vẫn phải khoảng sạch sòng bạc.
Tiêu Lâm tự tin ngút trời đi thẳng vào sòng bạc khiến những con bạc trong sòng bạc đều kinh ngạc.
Chín mươi chín phần trăm những người có mặt đều tin rằng Tiêu Lâm sẽ không thể đứng nhất. Theo tâm lý người bình thường, đúng ra Tiêu Lâm sẽ không có dũng khí xuất hiện trước mặt mọi người mới phải.
Nhưng Tiêu Lâm lại làm ngược lại.
Hăn không những dám xuất hiện, mà còn lấy thẻ cược của mình trước đó ra.
Mọi người xung quanh sửng sốt, sau đó đều bật cười!
Kẻ thua cuộc lại bỏ ra năm trăm lượng vàng để cược cho mình đỗ đầu!
Ha ha ha ha! Đúng là chuyện lạ trên đời! Sự vô liêm sỉ của Tiêu Lâm quả thực là chưa từng có!
Chủ sòng bạc nghe tin Tiêu Lâm tới, đầu tiên thì kinh ngạc, sau đó sửng sốt hỏi lại: “Hản thật sự tới đây sao?”
Người phục vụ che miệng cười, gật đầu liên tục: “Hản đến rồi, ngồi trước bàn cược kìa, dáng vẻ trông chẳng khác nào. một con bạc, không giống một học giả nho nhã chút nào".
Không giống như những người khác, chủ sòng bạc có chút lo lắng. Ở kinh thành truyền bá rộng rãi răng Tiêu Lâm chắc chắn sẽ rớt bảng chứ đừng nói là sẽ đứng đầu kỳ thi.
Chính vì thế mà mọi người mới dám đổ xô vào sòng bạc, nhiều người đã đặt cược hết tài sản của mình, chỉ chờ Tiêu Lâm không giành được vị trí đứng đầu thì sẽ trở nên giàu có chỉ sau một đêm.
Bạch Khởi trước đó đã cược năm trăm lượng cho hắn đỗ đầu kỳ thi, lại còn cược vàng. Chủ sòng bạc lúc đó chỉ cười thầm trong bụng, cho rằng sao trên đời lại có kẻ không biết lượng sức mình như vậy. Nhưng càng tốt, ngồi không kiếm được năm trăm lượng vàng thì ai mà chẳng ham?
Điều đáng sợ là hôm nay Tiêu Lâm thực sự đã đích thân đến sòng bạc.
Người ba năm liên tục thi trượt này đã trở thành nhân tố bất ngờ nhất trong kỳ thi Hương. Đến kỳ thi Hội này, lẽ nào hẳn lại sắp làm cả kinh thành ngã ngửa lần thứ hai?
Không thể, hắn toán thuật không giỏi, bị gãy tay, viết thư pháp cũng không giỏi…
Đầu chủ sòng bạc ong ong, Tiêu Lâm từ khi tới đây còn chưa nói lời nào mà chủ sòng bạc đã lạnh toát sống lưng, mồ hôi lạnh túa ra từng giọt.
Bây giờ ván đã đóng thuyền, vẫn còn nửa giờ nữa trước khi kết quả được công bố.
Nếu Tiêu Lâm thực sự giành được vị trí đầu bảng…
Đừng nói là sòng bạc này, cho dù là tất cả sòng bạc ở kinh thành này cũng không đủ vàng trả cho hắn!
Hai chân gã chủ sòng nhũn ra, người giúp việc vội vã chạy tới đỡ gã dậy: “Bình tĩnh, hắn ta nhất định sẽ trượt!”
"Hắn chỉ đặt cược ở sòng bạc của chúng ta sao? Những sòng bạc khác thì sao?”
“Không có, hẳn chỉ cược ở chỗ chúng ta!” Người giúp việc sớm đã đi nghe ngóng chuyện này rồi, tên ngốc Tiêu Lâm này đã bỏ hết trứng vào một giỏ.
Nếu gã chủ sòng bạc là Tiêu Lâm, hẳn sẽ cược ở nhiều sòng bạc khác nhau. ở sòng bạc này sẽ cược mình đỗ, ở sòng bạc khác sẽ cược mình trượt thì cho dù kết quả thế nào hẳn cũng sẽ không mất gì.