“Bẩn thỉu hôi thối! Loại rác rưởi gì mà cũng dám đến Minh Nguyệt Lâu!".
Trong bầu không khí yên tĩnh, tiếng giễu cợt của gian phu Chu Hành vô cùng chói tai.
Sau lưng hắn ta tụ tập văn nhân sĩ tử thường cùng nhau ăn uống chơi bời. Bọn họ giả vờ muốn đến Minh Nguyệt Lâu dùng bữa, vừa đến thì giả vờ kinh ngạc.
Các nô lệ Côn Luân vừa xuống ngựa dừng bước, không dám vào Minh Nguyệt Lâu.
Mọi người xì xào bán tán, hôm nay bệ hạ mới khôi phục chế độ bảo vệ nhân tài, sao đám nô lệ này đã dám đến Minh Nguyệt Lâu?
“Sau này Minh Nguyệt Lâu làm sao tiếp đãi khách khứa nữa? Chén đũa bát đĩa mà đám người rác rưởi này dùng qua, sau này sao bọn ta dùng được?”, Chu Hành tỏ ra chán ghét, loại người như Tiêu Lâm làm dơ bẩn những thứ cao quý.
“Chu công tử, nhỏ giọng một chút...”, chưởng quỹ hơi khó xử. Hôm nay Minh Nguyệt Lâu làm ăn với Tiêu Lâm, Tiêu Lâm đã nói ai đến ăn cũng được.
Chu Hành càng lớn tiếng: “Ta thấy không chỉ chén đũa phải đổi, mà bàn ghế cũng phải đổi mới có thể tiếp tục đãi khách nhỉ!”.
“Ha ha ha! Đúng vậy! Những thứ mà đám nông dân nô tài này chạm vào, bọn ta không thể đụng tới nữa”, đám tay sai của Chu Hành phụ họa.
Chu Hành liếc nhìn Tân Phượng Uyển, trách nàng tự hạ thấp thân phận. Tân Phượng Uyển thay đổi sắc mặt liên tục, tai cũng nóng bừng.
Hành động của Chu Hành chẳng khác nào xé bỏ lớp màn che mà Tân Phượng Uyển cố gắng tạo ra bằng tư thái cao quý ở trước mặt mọi người. Mất mặt quá! Mất mặt quá!
Nàng căm hận nhìn Tiêu Lâm, nàng thương xót hắn bất hạnh, lại giận hän không biết phấn đấu. Suốt ngày đi cùng đám người thấp hèn này thì có thể làm được trò trống gì?!
Tiêu Lâm tỏ vẻ lạnh nhạt, thê tử của hẳn vì một câu nói của người đàn ông khác mà cảm thấy chán ghét và căm hặn hẳn.
Chu Hành? Hăn ta là cái thá gì? Những thứ Tiêu Lâm hẳn từng chạm vào, Chu Hành không thích nữa sao?
Tiêu Lâm bất chợt hôn lên mặt Tân Phượng Uyển: “Nương tử, nào, ăn nhiều một chút!”.
Trước mặt bao nhiêu người như vậy, thật là bại hoại! Tân Phượng Uyển đang định nổi nóng, Tiêu Lâm lại nói bên tai nàng: “Giận rồi à? Ta tiếp tục chạm vào cô, cô nghĩ Chu Hành có còn thích cô nữa không? Cô dám làm nhục mặt ta trước mọi người xem”.
Nói xong, Tiêu Lâm lại dán mặt lại gần. Nàng hơi tránh đi. Để Tiêu Lâm dừng tay, nàng nén nhịn cơn giận, giả vờ mỉm cười.
“Tiêu hội nguyên đối xử với Tiêu phu nhân tốt thật! Thật là thân mật!”.
“Tiêu phu nhân có phúc quái Bây giờ người dân ai cũng nói Tiêu hội nguyên là sao Văn Khúc hạ phàm, chỉ muốn gả con gái mình cho Hội nguyên, cầu chút phúc khít”.
“Đúng vậy, nếu Tiêu hội nguyên nạp thiếp thì có biết bao nhiêu người vui mừng!”.
“Đúng, ta cũng muốn nạp thêm vài người thiếp. Nhà ta lớn quá, cần thêm vài mỹ nhân mới có chút hơi thở cuộc sống”, Tiêu Lâm thuận miệng đáp.
Vẻ mặt của Tân Phượng Uyển vô cùng khó coi. Một kẻ ở rể mà thôi, có tư cách gì nạp thiếp?
Tiêu gia lớn? Tân Phượng Uyển mắng thầm, Tiêu Lâm đúng là ưa sĩ diện hão. Tiêu gia giờ như cái sân rách nát, còn không thể xem là nhà ở!
Hai người Tân Phượng Uyển và Tiêu Lâm ngoài mặt tươi cười, trong ánh mắt thì lại âm thầm tranh đấu.
Tiêu Lâm đáp lại sự khinh thường của nàng bằng một cái liếc mắt. Bây giờ nhà có thêm mười hai hộ vệ, hän sẽ đổi sang nhà lớn hơn, loại to hơn Tân phủ ấy!
“Ha ha ha! Tiêu hội nguyên chắc chắn sẽ được như mong muốn!”. Người dân chỉ mong dâng con gái của mình lên cho hẳn ngay, nhưng ngại Tân Phượng Uyển ở đây, bọn họ cũng không tiện mở lời.
Hôm nay Tiêu Lâm là chủ nhân bữa tiệc. Trong sự nịnh nọt của mọi người, hắn ôm Tân Phượng Uyển cười ha ha, rất có dáng vẻ mỹ nhân ôm trong lòng, thiên hạ đều nắm trong tay.
Tân Phượng Uyển trong lòng hắn còn có vẻ e thẹn.
Tân Phượng Uyển cười dịu dàng như vậy chắc chản là bị Tiêu Lâm ép buộc!
Trong bầu không khí yên tĩnh, tiếng giễu cợt của gian phu Chu Hành vô cùng chói tai.
Sau lưng hắn ta tụ tập văn nhân sĩ tử thường cùng nhau ăn uống chơi bời. Bọn họ giả vờ muốn đến Minh Nguyệt Lâu dùng bữa, vừa đến thì giả vờ kinh ngạc.
Các nô lệ Côn Luân vừa xuống ngựa dừng bước, không dám vào Minh Nguyệt Lâu.
Mọi người xì xào bán tán, hôm nay bệ hạ mới khôi phục chế độ bảo vệ nhân tài, sao đám nô lệ này đã dám đến Minh Nguyệt Lâu?
“Sau này Minh Nguyệt Lâu làm sao tiếp đãi khách khứa nữa? Chén đũa bát đĩa mà đám người rác rưởi này dùng qua, sau này sao bọn ta dùng được?”, Chu Hành tỏ ra chán ghét, loại người như Tiêu Lâm làm dơ bẩn những thứ cao quý.
“Chu công tử, nhỏ giọng một chút...”, chưởng quỹ hơi khó xử. Hôm nay Minh Nguyệt Lâu làm ăn với Tiêu Lâm, Tiêu Lâm đã nói ai đến ăn cũng được.
Chu Hành càng lớn tiếng: “Ta thấy không chỉ chén đũa phải đổi, mà bàn ghế cũng phải đổi mới có thể tiếp tục đãi khách nhỉ!”.
“Ha ha ha! Đúng vậy! Những thứ mà đám nông dân nô tài này chạm vào, bọn ta không thể đụng tới nữa”, đám tay sai của Chu Hành phụ họa.
Chu Hành liếc nhìn Tân Phượng Uyển, trách nàng tự hạ thấp thân phận. Tân Phượng Uyển thay đổi sắc mặt liên tục, tai cũng nóng bừng.
Hành động của Chu Hành chẳng khác nào xé bỏ lớp màn che mà Tân Phượng Uyển cố gắng tạo ra bằng tư thái cao quý ở trước mặt mọi người. Mất mặt quá! Mất mặt quá!
Nàng căm hận nhìn Tiêu Lâm, nàng thương xót hắn bất hạnh, lại giận hän không biết phấn đấu. Suốt ngày đi cùng đám người thấp hèn này thì có thể làm được trò trống gì?!
Tiêu Lâm tỏ vẻ lạnh nhạt, thê tử của hẳn vì một câu nói của người đàn ông khác mà cảm thấy chán ghét và căm hặn hẳn.
Chu Hành? Hăn ta là cái thá gì? Những thứ Tiêu Lâm hẳn từng chạm vào, Chu Hành không thích nữa sao?
Tiêu Lâm bất chợt hôn lên mặt Tân Phượng Uyển: “Nương tử, nào, ăn nhiều một chút!”.
Trước mặt bao nhiêu người như vậy, thật là bại hoại! Tân Phượng Uyển đang định nổi nóng, Tiêu Lâm lại nói bên tai nàng: “Giận rồi à? Ta tiếp tục chạm vào cô, cô nghĩ Chu Hành có còn thích cô nữa không? Cô dám làm nhục mặt ta trước mọi người xem”.
Nói xong, Tiêu Lâm lại dán mặt lại gần. Nàng hơi tránh đi. Để Tiêu Lâm dừng tay, nàng nén nhịn cơn giận, giả vờ mỉm cười.
“Tiêu hội nguyên đối xử với Tiêu phu nhân tốt thật! Thật là thân mật!”.
“Tiêu phu nhân có phúc quái Bây giờ người dân ai cũng nói Tiêu hội nguyên là sao Văn Khúc hạ phàm, chỉ muốn gả con gái mình cho Hội nguyên, cầu chút phúc khít”.
“Đúng vậy, nếu Tiêu hội nguyên nạp thiếp thì có biết bao nhiêu người vui mừng!”.
“Đúng, ta cũng muốn nạp thêm vài người thiếp. Nhà ta lớn quá, cần thêm vài mỹ nhân mới có chút hơi thở cuộc sống”, Tiêu Lâm thuận miệng đáp.
Vẻ mặt của Tân Phượng Uyển vô cùng khó coi. Một kẻ ở rể mà thôi, có tư cách gì nạp thiếp?
Tiêu gia lớn? Tân Phượng Uyển mắng thầm, Tiêu Lâm đúng là ưa sĩ diện hão. Tiêu gia giờ như cái sân rách nát, còn không thể xem là nhà ở!
Hai người Tân Phượng Uyển và Tiêu Lâm ngoài mặt tươi cười, trong ánh mắt thì lại âm thầm tranh đấu.
Tiêu Lâm đáp lại sự khinh thường của nàng bằng một cái liếc mắt. Bây giờ nhà có thêm mười hai hộ vệ, hän sẽ đổi sang nhà lớn hơn, loại to hơn Tân phủ ấy!
“Ha ha ha! Tiêu hội nguyên chắc chắn sẽ được như mong muốn!”. Người dân chỉ mong dâng con gái của mình lên cho hẳn ngay, nhưng ngại Tân Phượng Uyển ở đây, bọn họ cũng không tiện mở lời.
Hôm nay Tiêu Lâm là chủ nhân bữa tiệc. Trong sự nịnh nọt của mọi người, hắn ôm Tân Phượng Uyển cười ha ha, rất có dáng vẻ mỹ nhân ôm trong lòng, thiên hạ đều nắm trong tay.
Tân Phượng Uyển trong lòng hắn còn có vẻ e thẹn.
Tân Phượng Uyển cười dịu dàng như vậy chắc chản là bị Tiêu Lâm ép buộc!