• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bây giờ, trong căn phòng chỉ còn Hứa Phong Đàm, Đường Tam và một tên thuộc hạ nữa.

Đường Tam không muốn vòng vo nên đã đứng dậy đi về phía Hứa Phong Đàm, vừa mới sượt qua mặt tên thuộc hạ kia thì liền phất tay. Sau đó vài giây thì tên thuộc hạ kia liền ngất đi.

Thoáng chốc, chỉ còn Hứa Phong Đàm và Đường Tam tỉnh táo.

Từ đầu tới cuối, Hứa Phong Đàm chỉ quan sát từng cử chỉ của Đường Tam mà không nói gì.

Đường Tam chủ động tới Hứa Phong Đàm gần hơn, anh lên tiếng.

– Hứa đại ca, coi như đây là lần cuối tôi gọi là anh là đại ca, về sau thì không có nữa đâu.

Hứa Phong Đàm cũng chẳng thiết tha, anh thờ ơ.

– Tôi không quan tâm.

Đường Tam tự biết mình tự làm tự chịu, tội phản bội là tội đáng trách, chi bằng anh chuộc lỗi. Sau một hồi đắn đo, cuối cùng anh ta mới thở dài rồi nói.

– Hứa Phong Đàm, phòng này tôi đã phá hỏng camera rồi, anh có thể thay đồ với tên kia, rời khỏi đây và đi tìm Chúc Tự Đan. Nhớ kỹ, tôi chỉ nhắc địa chỉ một lần thôi, khách sạn X ở trung tâm thành phố. Nếu anh không đến kịp sợ rằng cô ấy không sống nổi đâu. Tôi có chuẩn bị sẵn cho anh một chiếc xe ô tô ở bên trái cổng.

Nghe xong, Hứa Phong Đàm lập tức hiểu chuyện, anh khoan hỏi lại, chẳng cần biết đúng hay sai nhưng anh vẫn lựa chọn tin tưởng Đường Tam lần này. Cho dù anh không ra ngoài thì ở trong này, anh sẽ vĩnh viễn không có cơ hội thoát thân.

Khi Hứa Phong Đàm bịt khẩu trang rời đi, Đường Tam chỉ mong kế hoạch của họ sẽ suôn sẻ. Anh đã sắp xếp chỗ ở cho mẹ của mình từ trước, thậm chí anh còn nhẫn tâm dùng dao để rạch má mẹ mình, làm mòn vân tay chỉ để tránh Vũ Phong tìm thấy bà ấy. Dù đó là một cách tàn bạo nhưng còn hơn là mạng sống không còn. Đường Tam hy sinh nhiều như vậy, chỉ mong bà ấy có thể yên bình mà thôi.

– Mẹ, con xin lỗi. Hứa Phong Đàm, coi như tôi đã trả nợ cho anh.

***

Ở ngoài cổng lớn, mấy tên canh cổng thấy nghi hoặc nên gọi Hứa Phong Đàm lại.

– Này, cậu đang định đi đâu vậy?

Hứa Phong Đàm cũng khá lo lắng nhưng sau đó nhanh chóng tìm lý do để thoát thân.

– Tôi bị ốm nên cần đi mua thuốc, yên tâm, tôi đã xin phép cấp trên rồi.

Mấy tên kia nghe vậy thì liền thôi chất vấn, thả cho anh rời đi.

Ngay sau khi ra khỏi cổng, anh lập tức lên xe rời đi tới địa điểm mà Đường Tam chỉ. Khách sạn X đó nổi tiếng là khách sạn đồi truỵ nhất thành phố này, nó chỉ dành cho những doanh nhân, nhà chính trị gia có sở thích kỳ lạ nên dù sao vẫn có thể tồn tại. Một mặt là kinh doanh hợp pháp nhưng mặt khác lại là nơi tụ tập những tên biến thái.

Vì thế, đúng theo lời của Đường Tam, Hứa Phong Đàm mà không đến kịp thì cái mạng của Chúc Tự Đan cũng chẳng còn.

***

Cùng lúc đó, Hà Tỉnh Hoà đã tới khách sạn từ trước, anh tìm mọi phòng chỉ để cứu Chúc Tự Đan. Ở đây không lưu lịch sử khách hàng nên chỉ có thể tìm cô ấy theo cách này mà thôi.

– Chết tiệt, Chúc Tự Đan, làm ơn đừng xảy ra chuyện gì.

Trên mặt của Hà Tỉnh Hoà vẫn còn vết thương, chân thì đi tập tễnh vì vết thương cũ. Chỉ mới hơn một tiếng trước, Hà Tỉnh Hoà lấy được thông tin từ Đường Tam. Là do Đường Tam đẩy Chúc Tự Đan vào nơi tiêu cực này nên làm cho anh ta tức giận. Hà Tỉnh Hoà mặc kệ bản thân mình mà tiến tới đòi đối đầu với Đường Tam. Vì thế Hà Tỉnh Hoà mới bị thương như vậy, cũng may là cái mạng vẫn còn, thậm chí còn được cấp địa chỉ.

Cuối cùng, Hà Tỉnh Hoà mở cửa phòng cuối dãy tầng mười hai, lúc ấy anh nhìn thấy tên Đào Minh Hải đang dùng roi để đánh vào lưng trần của Chúc Tự Đan. Chúc Tự Đan đang hôn mê bất tỉnh, quần áo cũng xộc xệch.

Hà Tỉnh Hoà lập tức chạy lại ngăn cản.

– Đào Minh Hải, ông làm cái gì vậy?

Chỉ là không đơn giản như những gì anh nghĩ, khi anh vào tận nơi mới biết bên cạnh Đào Minh Hải vẫn còn thêm vài tên đàn ông bụng bầu nữa. Bọn họ đều đang cầm trên tay nhưng sợi dây da.

Chúc Tự Đan đang bị thương đầy người nằm trên giường kia, mặc kệ cô ấy bị bất tỉnh, bọn họ vẫn làm ra được cái chuyện đồi bại này sao?

Đào Minh Hải ban đầu còn hơi hoảng sợ nhưng sau cùng lại điềm tĩnh lại vì xác nhận là chỉ có một mình Hà Tỉnh Hoà. Lão ta bắt đầu đáp lại.

– Tôi làm gì mà cần xin ý kiến của cậu à?

Hà Tỉnh Hoà chạy nhanh đến định bế Chúc Tự Đan đi thì bị bọn người kia dùng roi da để đánh vào lưng anh dồn dập, căn bản là vì anh phải che chắn cho Chúc Tự Đan nên chỉ cắn răng chịu cơn đau mà thôi.

Lúc ấy kịp lúc Hứa Phong Đàm đến, anh không kiêng nể gì mà dùng chân đá cho mấy tên kia vài cước, có vài người thì ngất lịm đi, Đào Minh Hải khôn lỏi thừa cơ chạy đi nhưng lại bị Hứa Phong Đàm đạp mạnh vào lưng, dùng roi da đánh liên tục không ngừng một lúc cho tới khi hắn ngất đi.

Lúc này, anh mới để ý tới Chúc Tự Đan sau cơn giận dữ. Hà Tỉnh Hoà tranh thủ quấn chăn vào cho Chúc Tự Đan rồi định bế cô đi thì Hứa Phong Đàm lại chặn lại.

– Anh định làm gì?

Hà Tỉnh Hoà đáp.

– Tôi sẽ đưa cô ấy đi.

Hứa Phong Đàm nhanh tay bế cô ấy từ tay của Hà Tỉnh Hoà rồi nói.

– Anh định cứu cô ấy với cái chân què kia sao. Đi trị thương đi.

Bây giờ họ không có nhiều thời gian nên cả hai đều phải tự hiểu, Hà Tỉnh Hoà cũng không ngăn Hứa Phong Đàm lại, lưu luyến nhìn cô gái đáng thương rồi dặn dò.

– Chăm sóc cô ấy cho tốt.

Hứa Phong Đàm chỉ gật đầu, nhìn đối phương với ánh mắt đồng cảm rồi rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK