• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi hành hạ cô xong, Hứa Phong Đàm ngồi dậy chỉnh lại quần áo, anh nhìn thông qua kính nhỏ trong xe. Biểu cảm gương mặt vẫn không có gì thay đổi, vẫn là sự lạnh lùng, thờ ơ kia. Mặc kệ Chúc Tự Đan đang nằm mệt nhoài ở ghế, khuôn mặt của cô ấy vô cùng hốc hác, mái tóc dài xõa ra, dính chặt vào da mặt trắng nõn.

Một lát sau, Hứa Phong Đàm tàn nhẫn nói:

– Mặc quần áo vào đi, còn phải về nước.

Trong thâm tâm của Chúc Tự Đan, cô luôn nghĩ:

– Thì ra vẫn phải nghe theo anh ta.

Cho dù cô có mệt chết, cho dù cô đã chuẩn bị mọi thứ kỹ càng như vậy rồi mà vẫn bị anh ta kiểm soát. Bao giờ Chúc Tự Đan mới được tự do?

***

Khi bước xuống xe, Chúc Tự Đan chẳng còn sức, hai chân run rẩy không nhấc nổi dậy nên chần chừ không xuống. Hứa Phong Đàm như đoán được đại ý nên nhanh chóng bế cô lên, nhưng anh cũng không quên dặn:

– Tôi sợ cô làm ảnh hưởng đến chuyến bay thôi, nếu từ ban đầu cô nghe lời thì đã không như thế này rồi.

Chúc Tự Đan có thể hiểu, thì ra là anh sợ bản thân làm ảnh hưởng tới chuyện của mình. Một Hứa Phong Đàm ôn nhu đã không còn, có lẽ tình cảnh của trước kia lại lặp lại một lần nữa rồi, sẽ tiếp tục căng thẳng, cuộc sống của cô sẽ tiếp tục đi vào tăm tối.

Cuối cùng, máy bay cũng hạ cánh an toàn, đi cả một quãng đường dài nên Chúc Tự Đan vô cùng mệt mỏi, cô vẫn ngủ, không thể tỉnh dậy.

Hứa Phong Đàm vẫn vậy, nhìn cô một cách ôn nhu rồi bế cô ra khỏi sân bay.

Khi cô tỉnh dậy thì đã là ngày hôm sau, đã là ở ngôi nhà cũ mà họ từng ở rồi. Ký ức đau thương một lần nữa quay về, bởi vì bốn bức tường mà cô phải đối mặt sẽ chỉ có sự lạnh lẽo mà thôi.

Tiếng kêu từ xiềng xích khiến cho cô tỉnh táo hơn, thì ra nó phát ra từ cổ chân của cô. Cô tự bật cười rồi buột miệng nói:

– Cuộc đời của mình cứ như một vòng tròn vậy, không biết đã bao nhiêu lần mình bị xích rồi nhỉ? Lần thứ hai hay thứ ba đây?

Nụ cười đau xót, nụ cười tự chế nhiễu bản thân mình quá kém cỏi, bây giờ Chúc Tự Đan chấp nhận rồi, cô chẳng muốn đối kháng nữa đâu.

– Chúc Tự Đan, cô dậy chưa?

Tiếng nói của Hứa Phong Đàm phát ra ngay sau khi mở cửa, anh vẫn khó chịu khi đối mặt với cô.

Chúc Tự Đan cũng không ý kiến, cô im lặng nhìn anh bằng một ánh mắt buông bỏ, cô không còn gay gắt chống đối anh nữa. Điều này khiến cho Hứa Phong Đàm càng khó chịu hơn nữa.

Anh từ từ đi tới chỗ cô, ngồi xuống giường, mặt đối mặt với cô, đưa tay lên bóp nhẹ cằm của cô rồi nói:

– Thế nào, cô lại tính toán cái gì?

Chúc Tự Đan không đáp lại, cô chỉ nhìn anh bằng một ánh mắt không hồn, thậm chí còn né tránh mà nhìn sang hướng khác.

Hứa Phong Đàm tự cảm thấy cô gái này không khác nào một con búp bê làm bằng silicon cả, không cảm xúc, không cử động.

Anh nghiến răng, sau đó hất cằm của cô sang một bên, lập tức đứng dậy, trước khi đi cũng không quên dặn.

– Tốt nhất đừng để tôi phải dùng biện pháp mạnh, cô là một người thông minh, thì cũng nên hiểu chuyện.

Bóng lưng cao lớn dần khuất đi, chỉ còn dáng vẻ cô đơn đang ngồi co ro một chỗ của Chúc Tự Đan mà thôi.

Mối quan hệ của họ cứ thế mà bị ngăn cách bởi một bức tường kiên cố bằng kim loại vậy. Phận anh, phận tôi, phân chia rõ ràng, sẽ khiến cho họ không thể tiếp tục đi trên một con đường chăng?

Trái tim cô như vỡ vụn, tình yêu của họ từng đau khổ, sau đó là sự hạnh phúc, đau khổ, lại hạnh phúc, lặp đi lặp lại, bao giờ mới đi đến đích được đây?

Khi trở về phòng, Hứa Phong Đàm, ngồi ở bàn làm việc, anh dựa lưng vào lưng ghế, dù phải làm việc nhưng đầu óc không ngừng nghĩ về Chúc Tự Đan.

– Tại sao? Tại sao em liên tục phải khiến trái tim anh đau như vậy?

Hứa Phong Đàm không hề muốn dùng những biện pháp mạnh với Chúc Tự Đan, khi nhìn cổ chân cô bị đỏ vì cọ xát với xích, anh đã vô cùng xót xa rồi. Nhưng nếu anh không làm như vậy thì anh sẽ mất cô.

Vì quá rối bời nên anh liên tục vuốt tóc, vuốt mặt, nhưng vẫn không tài nào tỉnh táo hơn được. Tâm tình đều bực bội.

Không lâu sau đó thì anh lại nhận được điện thoại từ Đường Tam, Đường Tam vẫn ở bên Pháp nên anh ta sẽ báo cáo công việc thường xuyên cho anh.

– Lão đại, em mới điều tra ra, tên Hà Tỉnh Hoà kia vẫn chưa chết.

Hứa Phong Đàm không quá bất ngờ, anh đã sớm làm quen với những tin giật gân rồi nên chỉ đáp:

– Ừ.

Đường Tam lại tiếp tục nói:

– Nhưng em không rõ hắn ta làm cho ai cả, nghe nói đang từng bước xây dựng lại tổ chức.

Hứa Phong Đàm cũng chẳng quan tâm, anh cũng không muốn làm tiếp công việc này nữa, khi nào thời điểm chín muồi tới, anh sẽ rút lui.

– Kệ hắn ta đi.

Điện thoại kết thúc nhưng buồn phiền trong anh vẫn chưa nguôi ngoai đi.

Đường Tam ở đường dây bên kia lẳng lặng nhìn sang phía Vũ Phong, Vũ Phong cũng chỉ bật cười rồi thôi. Chẳng ai biết được trong bụng ông ta đang suy đoán những gì cả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK