• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Phong Đàm đang dùng hai đùi của mình để kẹp chặt đùi của cô, tư thế của họ càng ngày càng ám muội hơn. Có điều anh vẫn chưa hành động, cứ nhìn Chúc Tự Đan chằm chằm như đang chiêm ngưỡng một tác phẩm tuyệt vời vậy. Vì thế, Chúc Tự Đan lại càng xấu hổ hơn, cô không nhịn được liền nói như ra lệnh cho anh:

– Muốn làm thì làm nhanh lên, tôi muốn rời khỏi đây, càng sớm càng tốt.

Ngữ khí của cô ngày một nặng nề hơn, nhưng chẳng hiểu nổi con người của Hứa Phong Đàm, lúc nóng lúc lạnh, lúc vội vã lúc lại ung dung, con người thay đổi thất thường còn hơn cả thời tiết.

Anh cứ thế nhìn cô mà không có ý định hành động gì, càng làm cho cô cảm thấy lúng túng hơn.

Tay của Chúc Tự Đan bị anh buộc chặt lại trên đỉnh đầu, hai chân lại bị kẹp chặt bằng đùi nên cả thân thể đều cứng nhắc, đến sức lực chống lại cũng không có, đành bất lực nằm im. Thân thể trắng nõn, non mềm cứ thế trưng ra trước mặt người đàn ông này, ít nhiều cô đều thầy khó chịu.

Mỗi lần nhớ đến Hà Tỉnh Hoà phát hiện ra cô không có mặt ở đó thì chắc chắn chuyện sau này sẽ đều rắc rối hơn, quan trọng hơn là người bị ảnh hưởng không chỉ mình cô mà còn có cả người đàn ông tên Hứa Phong Đàm này.

Vì anh cô có thể làm tất cả nhưng cũng vì anh mà kế hoạch sụp đổ rồi.

– Tôi sẽ không cho cô đi đâu, Chúc Tự Đan, chắc là cô không ngờ được trường hợp này đâu nhỉ?

Chúc Tự Đan có rất nhiều thứ để suy nghĩ, câu nói của anh cũng khó hiểu nên cô hỏi lại:

– Là sao?

Hứa Phong Đàm cưới lớn, sau đó nhìn đồng hồ treo trên tường, rồi mới chuyển hướng về phía cô mà nhếch mép nói:

– Tên Hà Tỉnh Hoà bây giờ không còn là đối thủ của tôi nữa rồi, bây giờ chắc cũng sắp chạy đôn chạy đáo để giải quyết chuyện xấu rồi.

Chúc Tự Đan nhíu mày, suy nghĩ một hồi vẫn không ra, không phải là anh đã làm cái gì đó dại dột rồi ấy chứ? Người đàn ông này, cô vẫn chưa thể hiểu nổi.

***

Ở phòng bao mà Đào Minh Hải kéo Chúc Tự Đan tới, trong đó vẫn còn tiếng nước róc rách. Ở bên ngoài lại không xác định được mọi chuyện nên khi Hà Tỉnh Hoà vội vàng chạy đến vì hối hận thì nhận ra Chúc Tự Đan không có ở đây.

Anh ta khoan nghĩ tới Đào Minh Hải, đi khắp phòng tìm Chúc Tự Đan, anh gọi tên cô:

– Chúc Tự Đan, em ở đâu, anh hối hận rồi, chúng ta về nhà được không?

Giọng nói mang mười phần bất lực của Hà Tỉnh Hoà chỉ khiến cho người khác cảm thấy anh ta là một tên đàn ông trơ trẽn mà thôi, không có một chút niêm sỉ nào hết.

Hắn ta lục tung khắp phòng mà không thấy dấu vết nào của Chúc Tự Đan, chỉ còn âm thanh rõ rách từ phòng tắm, hắn cũng tò mò mà mở cửa ra, nhưng lúc này hắn chỉ thấy Đào Minh Hải đang ngất lịm đi ở dưới sàn.

Hà Tỉnh Hoà tốt bụng gọi điện cho nhân viên của khách sạn, sau đó lạnh lùng rời đi. Trong lòng không ngừng tự cười chính mình.

– Thì ra cô ấy lại có thể tính toán mọi chuyện hoàn hảo đến như vậy.

Anh ta vẫn còn nhớ ly rượu tây mà cô ấy đưa cho lão Đào Minh Hải, chắc chắn nó có vấn đề nhưng anh không biết cô ấy hành động lúc nào mà thôi. Gạt nó sang một bên, anh lại không biết cô ấy đang ở đâu nữa.

Hà Tỉnh Hoà đang lái xe đi đâu đó thì nhận được điện thoại từ thuộc hạ là Thái Chắc, vẫn là gương mặt nghiêm túc đó nhưng tên Thái Chắc kia đang cuống cuồng lo lắng mà thông báo:

– Đại ca, địa bàn của chúng ta bị tập kích rồi, bọn hắn nổ bom, không còn gì hết. Kể cả nhà ở của đại ca cũng bị nổ tung rồi. Hiện tại, em vẫn chưa biết là ai đứng sau vụ này.

Hà Tỉnh Hoà lập tức quay xe ngược lại ngay sau khi cúp máy điện thoại, mang theo cả một bụng tức giận. Không còn gì để nói ngoài mấy câu chửi thề:

– Chết tiệt.

Ở thời điểm này, Hà Tỉnh Hoà cho rằng Hứa Phong Đàm không phải đối thủ của anh, mà lão già Đào Minh Hải kia không thể nhanh đến thế được nên người gây ra chuyện vẫn là một dấu chấm hỏi.

***

Ở căn phòng nghỉ mà Hứa Phong Đàm thuê, Chúc Tự Đan đã bị Hứa Phong Đàm làm cho tới mức ngủ lịm đi từ lâu rồi, nhưng anh đâu có tha cho cô, anh gác cổ chân của cô lên vai của mình rồi ra sức đi vào nơi riêng tư của cô một cách chính diện.

Trong tiềm thức, Chúc Tự Đan vẫn cảm nhận được sự đau đớn cùng sự khoái cảm mà không ngừng kêu lên:

– Ưm, ưm, á.

Hứa Phong Đàm cười nhếch mép thoả mãn, da thịt cọ xát mãnh liệt không một khe hở, thân thể xinh đẹp mỹ miều vẫn ở dưới thân của anh.

Nhưng mỗi lần anh liên tưởng tới cô cũng phản ứng như thế này với người đàn ông khác thì anh lại không nhịn được mà chỉ muốn đánh thức cô dậy.

– Chúc Tự Đan, dậy đi, sao cô dám ngủ trong khi tôi vẫn còn thức chứ?

Cô vẫn chưa thể tỉnh táo ngay, anh cũng mặc cô nhíu mày vì khó chịu mà đánh thức cô bằng được.

Cả buổi tối, hàng mấy tiếng rồi, Hứa Phong Đàm vẫn chưa tha cho cô trong khi cô đến cái nhích người còn không nhích được, vẫn đành nằm im, khẽ chớp mắt rồi lại nhắm mắt lại vì mệt mỏi.

Cuối cùng, Chúc Tự Đan dùng hết sức lực cuối cùng để nói một câu, sau đó lại như muốn lịm đi vậy

– Hứa Phong Đàm, tôi không trụ được nữa rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK