• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở một góc phố, rất ít người qua lại, Hứa Phong Đàm nửa quỳ nửa ngồi, cao lãnh nhìn Hà Tỉnh Hoà đang quỳ gối dưới chân mình. Khắp khuôn mặt điển trai của Hà Tỉnh Hoà toàn là máu me, trông thật đáng sợ làm sao. Một bên mắt của hắn bị sưng tím lại, không tài nào mở ra được. Hơn nữa, còn đang bị hai tên thuộc hạ của Hứa Phong Đàm kìm chặt tay lại, toàn thân cứng đơ như đang chờ xử tội vậy.

Trước mắt của Hà Tỉnh Hoà chỉ là một mảng tăm tối, anh ta cười lạnh, miệng nhỏ giọt từng vết máu xuống nền đất, nhưng miệng vẫn không ngừng khiêu khích đối phương.

– Hứa Phong Đàm, anh chẳng là cái thá gì cả. Chỉ biết cậy mạnh hiếp yếu.

Hứa Phong Đàm nghe thấy câu nói đó từ miệng của Hà Tỉnh Hoà thì được phen cười lớn, sau đó anh lại lạnh nhạt nhìn hắn ta, gằn tên của đối phương.

– Hà Tỉnh Hoà, anh đừng có nực cười quá, trước đây thì ai mới là người ỷ mạnh hiếp yếu đây? Sao lúc cho người đánh tôi thì không nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay?

Hà Tỉnh Hoà không nói câu gì, cảm giác đau đang xâm chiếm toàn bộ đại não, anh ta cũng chỉ biết nghe người khác nói, không hề phản kháng nổi.

Hứa Phong Đàm tiện chân đá cho hắn một cước rồi mới đứng dậy. Hai tên thuộc hạ của anh cũng buông tha cho Hà Tỉnh Hoà, nhưng vì thế mà hắn ta đã lợi dụng thời cơ, cầm lấy súng từ bụng mình rồi bắn về phía của Hứa Phong Đàm.

– Hứa Phong Đàm, chết đi.

Cũng may, hắn ta bắt trượt chỗ hiểm, chỉ bị xước ngoài da cánh tay của anh.

Mấy tên thuộc hạ của Hứa Phong Đàm không kiêng nể, một phát đá ngất hắn ta rồi kéo lết thân thể cao to đó vào góc tường một cách vô tâm.

Vệt máu loang lổ khắp nền đất theo một đường tới tận chỗ Hà Tỉnh Hoà bất tỉnh, nhìn thật ghê sợ.

Hứa Phong Đàm mặc kệ chỗ bị thương, không hề hoảng loạn, chỉ lấy một chiếc khăn tay rồi buộc vết chỗ cánh tay có vết thương lại rồi rời đi.

***

Ở căn phòng quen thuộc của Vũ Phong, hắn ta đang hào hứng nghe câu chuyện từ Đường Tam.

Đường Tam đang báo cáo, mặc dù giọng nói vẫn còn run rẩy nhưng phải bình tĩnh để không bỏ sót bất cứ chi tiết nào.

– Hứa đại ca đang gặp Hà Tỉnh Hoà ạ. Dạo này, anh ấy vẫn đảm nhiệm tốt nhiệm vụ vận chuyển vũ khí, đồng thời đang đàm phán với Đào Minh Hải.

Vũ Phong cười thoả mãn, sau đó nhớ lại Chúc Tự Đan thì liền hỏi:

– Thế còn nữ nhân bên thằng đó thì sao?

Đường Tam nuốt nước bọt rồi đáp:

– Mối quan hệ của họ không được tốt lắm ạ.

Bây giờ, trong căn phòng xa hoa đó chỉ có nụ cười lạnh của Vũ Phong và những suy tính không thể đoán trước của lão ta mà thôi.

Đường Tam rời đi, trong lòng vẫn còn run sợ, toàn thân đều ám ảnh bởi thái độ nửa đùa nửa thật của lão ta.

Thật ra, Vũ Phong chẳng cần Đường Tam báo cáo cũng biết những chi tiết kia, thậm chí lão ta còn biết rõ tình hình hơn cả họ.

Hà Tỉnh Hoà từng đến tìm lão cầu tha, dáng cúi đầu vô cùng khẩn thiết.

– Vũ Phong, nếu ngài chấp nhận tôi, tôi sẽ trung thành như một con chó của ngài. Chỉ cần ngài trừ khử Hứa Phong Đàm mà thôi.

Vũ Phong bật cười, lão ta vừa rít điếu thuốc lá cao cấp, vừa ngồi dựa lưng về sau, nhíu mày hỏi Hà Tỉnh Hoà:

– Vì sao tôi phải làm vậy?

Hà Tỉnh Hoà liền thẳng thắn đáp:

– Vì tôi cũng có lực lượng, nếu ngài đồng ý, của tôi sẽ thuộc về ngài. Hơn nữa, Hứa Phong Đàm là con người như thế nào thì ngài là người hiểu rõ chứ?

Lão ta biết thừa Hà Tỉnh Hoà đầu quân cho mình là cũng có lý do, hắn ta biết mình sẽ bại dưới Đào Minh Hải, mà kể cả vẫn sống thì cũng chết dưới tay của Hứa Phong Đàm, thay vì như vậy thì khôn ngoan ở dưới chướng của mình sẽ lợi hơn nhiều.

Nhưng chẳng hiểu vì sao mà bây giờ Hà Tỉnh Hoà lại đang bị thương nặng, vật vạ nằm ở một góc. Thật thảm hại.

***

Tiếng bước chân ngày một rõ ràng hơn, Chúc Tự Đan đang nằm thì ngồi dậy, cô từ từ mở mắt nhìn xung quanh, trước mắt cô chính là Hứa Phong Đàm.

Anh đang mặc áo sơ mi đen, quần âu đen, ngay cả sắc mặt cũng ảm đạm y hệt như màu sắc quần áo vậy. Trên tay anh đang cầm một đĩa thức ăn, nhìn vô cùng ngon miệng nhưng cô lại chẳng thiết tha.

Chúc Tự Đan không bày tỏ thái độ gì, định lên tiếng thì Hứa Phong Đàm lại chủ động trước:

– Dùng bữa đi, tôi không muốn trong nhà mình có người chết khô đâu.

Chúc Tự Đan vẫn không có ý định cầm lấy đĩa thức ăn của mình, Hứa Phong Đàm cũng không chấp vặt, anh đặt xuống mặt tủ đầu giường.

Lúc này, ống tay áo của anh bị kéo lên cao, Chúc Tự Đan nhìn thấy anh đang băng bó tay, trên vải băng còn nhuốm khá nhiều máu nên không nhịn được mà hỏi:

– Anh bị sao vậy?

Hứa Phong Đàm không muốn cô nghĩ nhiều nên đáp:

– Không sao, ăn đi.

Chúc Tự Đan cũng chẳng muốn kiếm chuyện thêm, lẳng lặng ăn, nhưng sao thức ăn khó nuốt quá.

Hứa Phong Đàm thấy cô đang như muốn tống hết vào miệng dù không muốn ăn nên nhíu mày khó hiểu, sau đó anh còn thấy cô như bị mắc nghẹn đến nơi rồi nên hoảng loạn đưa lòng bàn tay ra rồi nói như thể ra lệnh:

– Mau nhè ra đây, cô muốn chết à?

Chúc Tự Đan lắc đầu liên tục, cô cố gắng nuốt xuống dù có không ngon, vì thế mà cổ họng đều bị đau như xé rách vậy.

Sau đó, cô cầm cốc nước rồi uống một ngụm lớn, vì suy nghĩ lung tung mà ho sặc sụa lên.

Hứa Phong Đàm lắc đầu, ngồi xuống cạnh cô, khẽ vuốt lưng cho cô, ánh mắt thâm tình dính chặt lên người cô mà lo lắng. Sau một hồi, anh lên tiếng trách móc:

– Từ lần sau, ăn từ từ thôi.

Chúc Tự Đan đã bình ổn hơn nhưng cô rất mệt sau trận ho kia, trong lòng lại càng đau đớn hơn khi anh lo lắng cho mình như vậy. Cô đã khóc, anh đã biết nhưng cả hai lại không còn lý do để quan tâm đến nhau.

Không khí giữa họ cứ thế mà trùng xuống, trở nên căng thẳng hơn.

Hứa Phong Đàm vẫn ở lại phòng cho tới khi Chúc Tự Đan đi ngủ, anh kéo chăn lên đắp cho cô, thâm tình nhìn cô, lưu luyến không muốn rời đi.

Khi cánh cửa đóng lại, Chúc Tự Đan cũng mở mắt, giọt lệ cứ thế mà rơi xuống theo khoé mi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK