• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Âm thanh của súng đạn vang lên, bọn người kia tràn vào doanh trại.

Có điều cả ba doanh trại đầu tiên đều không có người, bên trong chỉ là một vài con rối. Bọn chúng hoang mang nhìn nhau, ngay lập tức biết mình bị lừa. Nhưng khi nhận ra thì đã muộn, Hứa Phong Đàm đã dùng loại bom nhỏ, tiếng nổ lớn nhanh chóng phát ra, lũ người kia cũng vô phương cứu chữa.

Hứa Phong Đàm hả dạ lên tiếng.

– Đi chết đi.

Anh vẫn bình tĩnh chờ những người sống sót còn lại.

Tên cầm đầu cảm thấy như mình vừa vô dụng, nông cạn lại ngu ngốc nên tức giận vô cùng, mặc người của mình bị thương nặng, thậm chí mất mạng nhưng vẫn ra lệnh.

– Đi theo tôi.

Những tên còn sống theo chân của tên cầm đầu kiên trì lục soát những lều còn lại, cuối cùng cũng tìm thấy Hứa Phong Đàm. Bên trong lều chỉ có duy nhất là anh.

Hứa Phong Đàm điềm tĩnh, cầm chắc hai súng tiểu ở trong tay, chỉ cần bọn họ động thủ, anh sẽ liều mạng.

Tên cầm đầu bỏ mặt lạ ra để đối mặt với anh, hắn ta lạnh lùng nói.

– Hứa Phong Đàm, anh hết đường chạy rồi.

Hứa Phong Đàm nhíu mày, sau đó bình tĩnh hỏi để xác nhận.

– Anh là Thái Chắc?

Hắn ta ngay lập tức lắc đầu, đúng là hắn ta vô cùng giống Thái Chắc, thậm chí nhìn kỹ cũng khó mà nhận ra điểm khác biệt. Một nụ cười nham hiểm hiện lên, hắn liền đáp lại lời anh.

– Không, tôi là Thái Giang, em trai sinh đôi của Thái Chắc.

Hứa Phong Đàm chỉ bật cười, dù hắn là Thái Chắc hay Thái Giang thì hiện tại cũng là kẻ thù của nhau, anh chẳng muốn tốn thời gian mà trực tiếp lên tiếng.

– Hừ, thế nào cũng được. Tôi có thể cho anh hai sự lựa chọn. Lựa chọn thứ nhất, anh để tôi đi, chúng ta vĩnh viễn không chạm mặt, càng cách xa bọn người kia, coi như tôi đã chết, anh cũng không ảnh hưởng gì.

Hứa Phong Đàm ngập ngừng một chút, Thái Giang sốt sắng liền hỏi:

– Thế còn lựa chọn thứ hai thì sao?

Hỏi xong, Thái Giang lại tìm một chiếc ghế, bình tĩnh ngồi xuống, vắt chéo chân lên mà ung dung đợi chờ câu trả lời từ Hứa Phong Đàm.

Hứa Phong Đàm suy nghĩ một lát, có lẽ anh chỉ còn một con đường duy nhất này thôi, nếu buông bỏ thì cái mạng của anh cũng không giữ được. Đằng sau của Thái Giang còn có gần chục người nữa, mà Thái Giang nhìn qua cũng không phải là dạng mà anh có thể đối phó dễ dàng.

Sau cùng, anh quyết định đưa ra lựa chọn mà chính anh cũng không biết được kết quả.

– Lựa chọn thứ hai là tôi cùng anh chiến đấu tới cùng.

Câu nói vừa dứt, Hứa Phong Đàm liền dùng súng hạ gục hai tên đằng sau Thái Giang. Về cơ bản, khi anh có động tĩnh, Thái Giang đã có sự chuẩn bị rồi nên anh không thể trực tiếp ra tay được.

Thái Giang tức giận.

– Chết tiệt, anh đang phản à?

Hứa Phong Đàm không đáp lại, nhân lúc bọn họ mất tập trung mà tiếp tục bắn súng.

Ở trong lều rất kín, chỉ có đối đầu chứ không có đường lui. Anh chỉ có thể dùng sức của mình mà chiến đấu.

Đương nhiên bọn người kia cũng không không ngu mà đứng yên, nhanh chóng bắn trả nhưng Hứa Phong Đàm đều nhanh nhẹn tránh né.

Thái Giang đã mất kiểm soát, trên tay hắn chỉ có một khẩu súng nhưng hắn được mệnh danh là tay súng tàn ác nên đang cố gắng tìm lỗ hở của Hứa Phong Đàm mà nhắm vào.

Hắn không ngừng nghĩ.

– Hứa Phong Đàm, là do mày chọn con đường chết. Lần này không có đường thoát đâu.

Vào giây phút tưởng chừng như kết thúc thì những người đã theo anh trên chiến tuyến quay trở lại, những người anh em chí cốt ấy nhanh chóng tràn vào doanh trại phát ra tiếng súng.

– Đại ca, bọn em trở lại rồi đây.

Lúc ấy, bàn tay của Hứa Phong Đàm đang cầm sẵn một bộ điều khiển, chỉ cần ấn nút là có thể nổ tung cái lều này. Anh cũng đã để sẵn một lối thoát riêng, chỉ cần ấn nút, anh sẽ nhảy theo vết rách trên lều kia.

Nhưng bây giờ trận thế thay đổi, người của Hứa Phong Đàm nhiều hơn người của Thái Giang. Thái Giang nhìn thuộc hạ của mình đang run như cầy sấy thì bắt đầu thất vọng, hắn ta biết mình gặp nguy nên đành dùng chiêu trò khác để thay đổi ưu thế.

– Hứa Phong Đàm, nếu như mày giết tao thì chắc con ả đàn bà của mày sống cũng không yên đâu.

Hứa Phong Đàm nhíu mày, nếu nhắc đến phụ nữ, anh chỉ để ý duy nhất một cái tên, đó chính là Chúc Tự Đan. Nhưng anh đã sắp xếp cho cô ấy rồi cơ mà, làm gì có chuyện cô ấy gặp nguy được.

Anh hoang mang hỏi lại:

– Mày nói cái gì?

Thái Giang bật cười, vừa đề phòng lại vừa dùng lời lẽ khiêu khích.

– Mày ngu thật đấy. Nghĩ kỹ đi, những người xung quanh mày có thể là manh mối đó.

Hứa Phong Đàm nghiêm túc suy nghĩ nhưng anh cũng tiến về phía người của mình, hai tay anh và người của anh vẫn cầm chắc súng, nếu như có dấu hiệu, lập tức nổ súng, bọn người Thái Giang cũng không thể làm bậy nên bây giờ họ đã nằm gọn lỏn trong lều.

Trong lúc đó, Hứa Phong Đàm không ngừng suy nghĩ, người duy nhất mà anh nghi ngờ chỉ có thể là chị Tần kia, bởi vì anh không hề để lộ sơ hở cho Đường Tam.

Bấy lâu nay, anh luôn đề phòng, chị Tần cũng không ở nhà của anh thường xuyên, lý lịch cũng không có gì đáng nghi ngờ. Xem ra anh đã quá chủ quan rồi.

Thái Giang lập tức khẳng định giúp anh.

– Chị Tần là chị gái của chúng tôi đấy, chị ấy luôn có trách nhiệm, vậy mà lại phản bội anh, thật buồn.

Những lời nói ấy đang khiêu khích Hứa Phong Đàm, nếu nó là thật thì Chúc Tự Đan có thể gặp nguy hiểm.

– Làm sao để tao tin mày đây?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK