Cửa sân mở.
Trong nội viện rất yên tĩnh, Bách Linh và Hạ Thiền đều không ở đây.
Chỉ có thân ảnh tuyết trắng như tiên kia, an tĩnh ngồi trong viện, dưới ánh trăng vẻ mặt hốt hoảng, suy nghĩ xuất thần, không biết đang suy nghĩ gì.
Lạc Thanh Chu ở cửa ra vào sửng sốt một chút, vừa cẩn thận nhìn thoáng qua nơi khác.
Hai thiếu nữ kia đúng là không có mặt.
Hắn do dự một chút, vẫn đi vào.
Nhìn biểu hiện thất thần trên dung nhan tuyệt mỹ kia, trong lòng hắn khẽ động, thầm nghĩ đêm nay có lẽ là một cơ hội.
Bách Linh không ở đây.
Vị đáng sợ nhất Hạ Thiền cô nương kia cũng không ở.
Có mấy lời, hắn hẳn là có thể nói.
Trong tiểu viện.
Ánh trăng như nước, yên tĩnh lặng lẽ.
Thiếu nữ một bộ áo trắng, tóc đen như thác nước, an tĩnh ngồi ở chỗ đó, như tiên tử cung trăng, cô tịch thanh lãnh, đẹp như tranh vẽ.
Lạc Thanh Chu mỗi lần nhìn thấy nàng, đều có một loại ảo giác.
Thiếu nữ không nhiễm trần thế này, cách hắn rất gần, nhưng lại giống như rất xa.
Xa đến không thể sờ được, không ở nhân gian.
Nàng rõ ràng đang ở trước mắt, rõ ràng nhìn rõ ràng như thế, nhưng lại cảm giác mông lung mơ hồ như vậy, thậm chí không giống người thật.
Lạc Thanh Chu có đôi khi thật muốn đưa tay nhẹ nhàng chạm đến một chút.
Hắn muốn nhìn xem, người trước mắt có thật hay không.
Đừng như bọt biển biến mất không thấy gì, hay vừa đụng sẽ lượn lờ bay lên, bay vào trong mây...
Đương nhiên, hắn chỉ dám nghĩ vậy.
Cho dù là thê tử bái đường của hắn, cho dù đã cùng hắn “cùng phòng” hai lần.
Mỗi đêm thiếu nữ đứng ở mái hiên như bóng ma lạnh lẽo, trong ngực ôm bảo kiếm, trong mắt lạnh căm, đều khiến cho hắn không rét mà run.
Có đôi khi hắn sẽ nằm mơ thấy cảnh máu me hôm lại mặt ở Thành Quốc phủ.
Kiếm vừa ra khỏi vỏ, đã phong hầu.
Tai vừa nghe được tiếng, mệnh đã đứt.
Nàng tên Hạ Thiền, nhất kiếm phong hầu Hạ Thiền.
Đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy người khác giết người, cũng là lần đầu tiên hắn biết thế gian này lại có người dùng kiếm nhanh hơn cả tia chớp.
Càng lần đầu tiên biết, mạng người như cỏ rác, như giấy mỏng, chỉ tích tắc là chết đi.
Cho nên, đối với thiếu nữ lạnh lẽo kia, hắn tựa hồ đã có bóng ma tâm lý.
Dù là biết đối phương sẽ không tùy tiện một kiếm đâm xuyên cổ họng hắn.
Nhưng đêm nay...
Bách Linh không ở, nàng cũng không ở.
Lạc Thanh Chu không do dự, dừng trước mặt thiếu nữ đẹp như ánh trăng kia, khom người cúi đầu, cung kính nói:
- Đại tiểu thư.
Âm thanh rất nhẹ.
Nhưng trong tiểu viện đêm tối yên tĩnh, có vẻ hơi đột ngột.
Tần Khiêm Gia tựa hồ không nhìn thấy hắn, cũng không có nghe được hắn nói chuyện, vẫn như cũ nhìn ánh trăng trên bàn đá suy nghĩ xuất thần.
Lạc Thanh Chu không có giống trước đây cứ vậy rời khỏi.
Hắn ngẩng đầu nhìn thiếu nữ tuyệt mỹ một chút, lần nữa cung kính nói:
- Đại tiểu thư.
Lần này, Tần Khiêm Gia tựa hồ nghe thấy.
Nàng ngẩng mặt lên, nhìn về phía hắn, ánh mắt thanh lãnh như ánh trăng, hơi lộ ra vẻ nghi hoặc, và lạ lẫm.
Tựa hồ đang nghi ngờ thiếu niên ở trước mắt là ai.
Lạc Thanh Chu giật mình, ngẩng đầu nhìn vào mắt nàng, dừng một chút, lại cung kính nói:
- Đại tiểu thư, người có gì muốn nói với ta sao?
Tần Khiêm Gia ánh mắt hoảng hốt nhìn hắn chằm chằm.
Sau một lúc lâu, khẽ gật đầu.